Tran và edit: Stevegas
Thằng cu NO:02 mất tích từ chương 29 hiện đã đi đâu gần 14 ngày rồi, không liên lạc được, chắc bị cách ly rồi.
Từ khoảng một tuần trước, những cuộc thảo luận về chỗ mà chúng tôi sẽ đi nghỉ là một chủ đề nóng trong cửa hàng.
Mina vốn đã không thể rời khỏi nhà khoảng hơn 100 năm rồi, Noela thì vẫn là Noela, và tôi, tất nhiên không biết một chút gì bên ngoài thị trấn này.
Nói cách khác, chúng tôi đều không biết gì về bên ngoài cả.
Khi tôi hỏi ý kiến Jiral, anh ấy khuyên chúng tôi nên tới thị trấn cảng San Rogulo.
Đúng như dự đoán, những người có nhiều tiền thường biết những chỗ để ăn chơi.
Và thế là.
Đóng cửa hàng trong ba ngày, chúng tôi tạm bỏ lại thị trấn Caruta phía sau.
Trong khi di chuyển bằng xe ngựa, Mina, ngồi bên cạnh tôi, cố gắng kìm nước mắt trong khi sụt sùi.
"Sao vậy, Mina? Không khỏe sao?"
"Tôi, tôi ... đã mong chờ ngày này đến từ rất lâu rồi ... Tôi đang cảm thấy rất hạnh phúc ..."
"Cô đã làm rất tốt mọi công việc từ trước đến nay rồi, vì thế hãy coi như đây là lời cảm ơn cho tất cả những gì mà cô đã làm. Đừng khóc nữa mà."
"Vâng ... Tôi rất vui khi vẫn còn được sống ..."
Không phải cô đã chết rồi sao?
Tốt nhất là tôi không nên nên nói gì trong tình huống này phải không nhỉ...?
Với đầu ngó ra ngoài cửa sổ, trong khi đuôi cứ ngoe nguẩy Noela dường như đã nghe thấy chúng tôi.
"Mina, chết rồi. Không còn sống."
Noela đúng là cái đồ-
"Phải rồi. Tôi đã chết rồi nhỉ ... Tôi rất vui vì mình đã chết."
Thật đó hả!?
Có nhất thiết phải đính chính lại không vậy?!
Và rồi nói tiếp chuyện nọ chuyện kia, chuyến xe ngựa vui vẻ sau vài giờ cuối cùng cũng đưa chúng tôi đến thị trấn cảng San Rogulo.
"Chủ nhân, Chủ nhân. Mùi của biển! Nó có mùi giống như biển!"
Mang theo một chiếc ba lô nhỏ trên lưng, Noela vẫy đuôi.
Chỉ cần di chuyển một chút ra khỏi thị trấn, ta đã có thể thấy biển.
"Yup, đúng vậy. Đó là mùi của biển."
Bước vào thị trấn, đúng như mong đợi của một nơi được gọi là thị trấn cảng, trên khu chợ náo nhiệt có đầy những là hải sản và những món đồ kì lạ tôi chưa từng thấy bao giờ.
"Thị trấn này khá nhộn nhịp phải không ~?"
Mina đang đội một chiếc mũ rộng vành.
Cùng chiếc váy trắng một mảnh mà cô ấy đang mặc, cô trông giống như một thiếu nữ đi chơi tại một resort vậy.
Trước tiên, chúng tôi đi tới bến cảng để xem những con tàu, chứng kiến màn xẻ thịt một con cá khổng lồ, và rồi biến thành sashimi. Chúng tôi tận hưởng trọn vẹn khu cảng đó.
"Reiji-san, có những bãi biển đầy cát ở rìa thị trấn, phải không?"
"Nhắc mới nhớ, Jiral cũng đã từng bảo vậy ... Chúng ta sẽ đi xem vào ngày mai được không?"
Chúng tôi đến thị trấn vào buổi chiều, vì thế mà mặt trời cũng sắp lặn rồi.
Chúng tôi ăn tối tại một quán bar, và gọi nhiều món nhưng chủ yếu là những món hải sản.
Noela cứ thế ngấu nghiến những món được mang ra.
Yup, Noela-san vẫn vô tư như bình thường.
Mina cũng thích thú tận hưởng nhiều món và khen "Cá ngon thật đó, phải không?".
Vào lúc đó, tiếng nói chuyện của những người ngồi trong quán lọt vào tai tôi.
"Thuốc của Vardora-sama có hiệu quả thật sự tuyệt vời, phải không?"
"Còn phải nói, chắc chắn rồi!"
"Anh/chị/cô/cậu có biết không? Có một Sister-sama đã hành hương đến thị trấn này đó."
"Aaa, tôi đã nghe nói về điều đó rồi. Có người kể rằng cô ấy có thể điều chế thuốc chữa bách bệnh, phải không?"
"Vâng, giá có hơi cao chút, nhưng vì đó là thuốc chữa bách bệnh, nên giá đó vẫn rẻ chán."
Thuốc chữa bách bệnh ...
Heeh ... có thứ gì đó như thế sao?
"Tốt hơn hết là luôn có sẵn một đến hai thứ thuốc đó trong tay."
"Tôi hiểu rồi …
có lẽ tôi sẽ đi mua một chút ..."
"Aaa, đúng rồi đó. Có vẻ như cô ấy sẽ ở lại đây khá lâu đó. Anh/chị/cô/cậu nên tới đó sớm đi, hiểu chứ?"
Nếu họ đã ca ngợi đến vậy, có lẽ tôi cũng nên đi mua để tham khảo.
Tôi có thể sẽ làm theo được với kĩ năng Drug Discovery.
Có vẻ như Vardora-sama đang ở trong nhà thờ của thị trấn này.
Sau đó, khi mặt trời lặn, chúng tôi ở qua đêm tại một nhà trọ khá sang trọng.
Ngày hôm sau.
Tôi một mình bước tới nơi mà tôi đã nghe ngày hôm qua.
Điều này liên quan đến công việc, vì thế Noela và Mina sẽ tạm tách tôi ra.
Ngay bây giờ họ có lẽ đang tiêu xài thỏa thích số tiền mà tôi đã cho họ.
Khi nói đến thuốc chữa bách bệnh, tôi sẽ liên tưởng đến đến mấy thứ như bột móng rồng hay là phương thuốc bí mật của những người Elf sống trong rừng.
"Giờ mới để ý ... cô ấy là một Sister nhưng lại điều chế thuốc ư … Vậy là sao nhỉ?"
Drug Discovery là một kỹ năng là khá là ảo diệu, vì thế tôi nghĩ rằng có lẽ loại thuốc chữa bách bệnh đó đã được yểm thánh thuật.
Hướng tới nhà thờ, tôi nghe thấy giọng nói quen thuộc.
"Noela-san, em muốn được xem bói về vấn đề gì?"
"Khả năng tương thích, với chủ nhân. Noela, tò mò."
"Ah ~, Chị cũng có hứng thú về điều đó. Vardora-san là một thầy bói tiên đoán cực kì chính xác, phải không??"
Noela và Mina vừa bước qua trước mặt tôi.
Hai người đó làm gì ở đây vậy? Đây là nhà thờ mà?
Bên cạnh đó, Mina có nói đến Vardora ...
Và thầy bói ư?
Không phải là tôi có ý định bám đuôi họ đâu, nhưng không hiểu sao tôi vẫn bám theo họ và giữ khoảng cách để họ không nhận ra.
Khi đến nơi, hai người bọn họ bước vào bên trong nhà thờ.
Tôi âm thầm đi theo sau họ, dõi theo hành động của họ từ một góc khuất.
Có một chiếc bàn và ghế đặt cách xa điện thờ một chút, và có vẻ như Sister Vandora đang ở đó.
Mina ngồi xuống chiếc ghế phía trước.
Nhà thờ không được sử dụng thường xuyên sao? Bụi bẩn bám ở khắp nơi vậy?
Từ những gì tôi có thể nhìn thấy từ đây, Sister đó là một cô gái trẻ.
Cô Sister có vẻ như vừa biết làm thuốc vừa biết bói toán nhỉ?
"Gần gũi với cô ... là một người bất hạnh."
"E. E, Eeh!"
"Đúng chứ, không phải sao?"
"Uum, uum, tôi, tôi thực sự cũng không biết nữa..."
"Và, cô có nhận ra không? Cô có thể sẽ mắc phải một căn bệnh kinh khủng khiếp sẽ tước đi mạng sống đó?!"
"Eeeeeh ... tôi sẽ phải làm gì ..."
Không, cô đã chết rồi mà, phải không?!
Tại sao cô ấy lại lo lắng chứ?
Mina khá là vụng về.
Sau đó, Mina được Sister nói thêm một hồi nữa rồi đứng dậy rời đi với một chiếc túi trên tay.
"Tôi sẽ ổn miễn là tôi uống cái này, phải không?"
"Tất nhiên. Hãy cố gắng hết mình, được chứ?"
"Tôi phải cố gắng vì cái gì ...?"
"Vâng, người tiếp theo?"
Thế chỗ Mina, người vừa bị lơ đi, Noela ngồi xuống ghế.
"Tương thích với Chủ nhân, bói."
"Hiểu rồi. Chủ nhân-san là một người tốt, phải không?"
"Ru!"
Noela gật đầu lia lịa
Làm sao cô biết vậy? Noela đang vô cùng tò mò.
"Mức độ tương thích của nhóc với Chủ nhân-san ... hãy xem nào, khá tốt đó, nhóc thấy chứ….!?"
Trước lời của Sister, Noela gật đầu liên tục như thể đã hiểu, em ấy đang gật đầu hết sức có thể.
"Chủ nhân-san có thể sẽ mắc phải một căn bệnh nghiêm trọng."
Đùa tôi à...
"Nhưng hãy thoải mái đi. Chỉ cần uống một chút thuốc chữa bách bệnh này thì căn bệnh sẽ không xảy ra đâu!"
Trả tiền xong, Noela cũng đứng dậy khỏi ghế với một chiếc túi giấy trong tay.
Tôi đoán trước được là bói toán chắc kiểu gì cũng sẽ như thế này.
Nói một số điều mà có thể sẽ đúng, rồi để người ta tự hiểu ra.
"Khi chúng ta trở lại, mình phải uống thuốc nếu không thì...."
"Noela cũng thế. Chủ nhân, cần uống thuốc."
Hai người họ đi qua khiến tôi phải nhanh chóng nấp đi chỗ khác.
Vậy có nghĩa là những chiếc túi đó có thuốc chữa bách bệnh ...?
Tôi nên cảm thấy thế nào về việc này đây?
Tôi cũng không phải là một tín đồ.
Ngay từ đầu, tôi không biết có những thể loại thần gì trong thế giới này.
Khi Sister bói xong, cô ấy nói điều gì đó về phước lành của thần linh sẽ dẫn lối ta.
Cơ mà, hai cô gái ban đầu tới đây chỉ để xem bói..
Nhưng vì lý do nào đó lại mua thuốc để chữa bệnh.
Nếu là vậy thì, về cái thuốc chữa bách bệnh.
Lén ra khỏi nhà thờ sau đó, tôi gọi Noela và Mina.
"Ôi, Mina, Noela. Hai người đã mua gì vậy?"
"Ah, Reiji-san. Công việc liên quan đến công việc của cậu thế nào rồi?"
"Về việc đó, tôi đã suy nghĩ đến việc đi tìm hiểu thuốc chữa bách bệnh, và tình cờ thấy Mina và Noela mua nó."
Noela nhanh chóng cho tôi xem cái túi giấy.
"Chủ nhân, cái này, uống đi. Mỗi lần một chút, mỗi lần một chút."
Em lo lắng vì mấy lời bói toán vớ vẩn đó hả, Noela?
Nhưng tôi cũng thấy vui vì em ấy có lo lắng cho tôi.
"Rồi rồi";
Tôi xoa đầu Noela..
Đâu là một cơ hội tốt, vì thế hãy kiểm tra xem trong thuốc này có những gì.
Khi tôi nhìn vào túi giấy, chỉ có một túi bột màu trắng trong đó.
"Chủ nhân, sẽ bị bệnh. Phải uống, sẽ không bị bệnh nữa."
"Uum, trước đó, Noela-san và tôi đã gặp cô Sister được cho là có tài bói toán cực kì chuẩn xác. Cô ấy nói rằng tôi đang mắc một căn bệnh nghiêm trọng sẽ có thể tước đi mạng sống, và rồi bán cho tôi thuốc chữa bách bệnh này."
"Chỉ việc nhớ cái điều cực kỳ đơn giản thôi, Mina, cô có thể chết không vậy? Về mặt sinh học đó?"
".... À đúng rồi! Tôi hoàn toàn quên mất! Tôi đã chết rồi!"
Cô bị lừa rồi.
Không phải cô Sister đó chỉ nói những điều có vẻ như sẽ đúng với người khác sao?
Ngoại trừ cho việc họ sẽ chết, thì vẫn có khả năng mà ta có thể sẽ mắc phải một căn bệnh nghiêm trọng.
Cô ấy cũng nói với Mina và Noela điều tương tự.
Sau khi nói như vậy, cô sẽ khiến họ phải mua thuốc chữa bách bệnh.
"Cái này, giá của nó là bao nhiêu? Thuốc chữa bách bệnh?"
"Uum, việc xem bói là 2,000rin, và tiền thuốc 10,000rin."
Nó không hẳn là đắt mặc dù đây là thuốc chữa bách bệnh.
Nhưng đó chỉ khi đây thuốc chữa bách bệnh "xịn" phải không?
Tôi ngay lập tức sử dụng kỹ năng của mình để thẩm định chỗ thuốc chữa bách bệnh.
[Bột mì: được làm bằng cách nghiền lúa mì]
"Oioioi… Hoá ra là thế này đây hả?"
Tôi cũng xem túi của Mina, nhưng hoá ra bên trong cũng là bột mì.
Tôi thấy đáng ngờ từ trước rồi, nhưng hoá ra lại là như thế này hả?
"Reiji-san?"
"Chủ nhân, nó là cái gì?"
"Đây không phải là thuốc, chỉ là bột mì thôi"
"Sister, mắc lỗi rồi."
"Nếu vậy, chúng ta phải tới chỗ cô ấy để đổi lại."
Thật khó để nói với hai con người ngây thơ đến thế này, nhưng tôi vẫn đành phải giải thích.
"Đây có lẽ là do chính Sister làm; cô ấy dùng bột mì rồi bảo đó là thuốc chữa bách bệnh và bán nó. Nói thẳng ra là, cô ấy đã lừa cả hai người."
Nếu là Mina, người hay nấu ăn, cô ấy có lẽ sẽ nhận ra.
Mở túi, tôi bảo Mina nếm thử một chút.
"Đây chắc chắn là ... bột mì ... Nhưng Reiji-san. Khi tôi nghe những tin đồn về việc những tiên đoán của cô ấy rất chính xác, tôi cũng nghe nói rằng thuốc chữa bách bệnh cũng có tác dụng rất tốt. Vậy là sao?"
"Về cái trò bói toán, nó được gọi là hiệu ứng Barnum; bằng cách nói một điều gì đó mơ hồ mà có thể là sự thật về một điều gì đó của người khác, những người được bảo mấy điều đó đều sẽ nghĩ cô ấy nói đúng."
"Cậu nói tôi mới để ý, cô ấy đã không nói bất cứ điều gì cụ thể cả..."
"Đối với Noela cũng thế."
Còn nữa, chuyện liên quan đến thuốc.
"Lý do mà cái 'thuốc chữa bách bệnh' có tác dụng. ... nó được gọi là hiệu ứng Placebo, một hiệu ứng mà người sử dụng thuốc tin rằng nó có tác dụng và khiến cho họ cảm thấy tích cực và rồi các triệu chứng của họ được cải thiện. Dù cho không có chút
gì gọi là thuốc trong đó cả, mọi người hiểu chứ?"
Còn với việc tiên đoán chuẩn xác, tôi cá cũng là do hiệu ứng Synergistic.
Và với việc cô ấy cũng là Sister nữa.
Hơn nữa, mọi người ai cũng bảo rằng mình đã được nghe tới cô ta.
Thế là đủ để khiến cho mọi người tin vào.
"K, không thể nào … vậy thực tế là việc thuốc có tác dụng chỉ là do mọi người tin tưởng rằng chỗ bột mì là thuốc chữa bách bệnh sao...?"
"Yup. Bằng việc sử dụng hiệu ứng đó, cô ấy đã lừa gạt tất cả mọi người."
Chăm sóc y tế ở thế giới vẫn chưa phát triển so với thời kì hiện đại.
Tôi đã được nghe kể từ những khách hàng đến Hiệu thuốc Kirio rằng có những người đến bác sĩ để kiểm tra nhưng vẫn không được chữa khỏi.
Do đó, người dân thị trấn ở đây có lẽ cũng vì thế khao khát ''thuốc chữa bách bệnh".
Trời; Noela làm một biểu hiện chán nản.
"Lừa người ta, bằng thuốc. Không tốt."
"Đúng, anh cũng chung ý kiến với Noela-san."
Cô ấy đội giá bột mì thành thuốc chữa bách bệnh.
Là một dược sĩ, tôi cũng không thể bỏ qua chuyện này được.
"Vậy chúng ta, những người của Hiệu thuốc Kirio có nên 'trừng phạt' cô Sister đó không nhỉ?"