Drug chương 20
◆Góc nhìn thứ ba◆
Doanh thu mà họ kiếm được từ quán mới mở thật sự là rất lớn.
Fernando, người mà được đặt biệt danh là Pierre(tên tạm thời), đang đếm số tiền kiếm được từ quán Comdale Carta.
Ông ta thả lỏng miệng rồi đưa tay nghịch bộ ria mép xoăn của mình.
"Nếu doanh thu của mình cứ tiếp tục như thế này thêm vài ngày nữa, cái quán bẩn thỉu đó sẽ hoàn toàn phải đóng cửa… hehe."
Nếu điều đó xảy ra, vậy thì quán duy nhất phục vụ cả ăn uống lẫn bar sẽ là quán Comdale Carta. Có rất ít những quán ở vùng nông thôn này có thể cạnh tranh được, vì thế nên ông ta sẽ gần như độc quyền trong lĩnh vực kinh doanh này.
Và ông ta thậm chí còn vừa tự tuyên bố chiến thắng của mình chỉ mới vừa xong thôi tại quán Thỏ Lùn. [note18244]
Ông ta đã hỏi họ có muốn làm việc ở quán của ông ta không, nhưng đó chỉ là để chắc chắn rằng họ sẽ từ chối.
"Mình có thể tưởng tượng đến cảnh nó phải quỳ xuống để cầu xin trước mình ở giữa đường. Không biết nó sẽ cảm thấy như thế nào khi mình quay đầu từ chối nó trong khi nó thì vẫn đang quỳ xuống để cầu xin nhỉ, kukuku……!"
–Phải rồi đó, chiến thắng đang nằm trong tầm tay ông ta thôi.
Thế nhưng.
Ngày hôm sau, tình thế đã thay đổi.
Fernando lại tới quán Comdale như mọi khi, và ông ta cảm thấy lo lắng trước tình cảnh của quán.
"Trời đất… số lượng khách hàng chẳng tăng lên được mấy cả. Này, có chuyện gì xảy ra à?"
Khi ông ta hỏi quản lý của quán, anh ta chỉ biết lắc đầu.
Gần đây, họ còn quảng cáo sang cả những thị trấn bên cạnh, thế nên chắc chắn phải có thêm khách tìm đến quán.
Hôm nay, số lượng khách hàng đến sau buổi trưa đã giảm.
Những chỗ ngồi phụ bên cạnh 50 chỗ chính của quán cũng bị bỏ trống.
Không phải mọi người lúc nào cũng ăn ở ngoài thế nên là những ngày như thế này cũng có thể xảy ra.
Fernando cho là vậy, nhưng rồi ngày hôm sau, rồi ngày hôm sau, và rồi ngày hôm sau nữa rồi lại hôm sau của ngày hôm sau nữa, không những những lượt khách từng tới quán không trở lại mà lượng khách tới còn giảm đi.
Không chỉ vào buổi trưa, mà lượng khách tới vào buổi tối cũng giảm. Và hiển nhiên là doanh thu của quán cũng sẽ giảm theo.
Vậy chuyện gì đang xảy ra vậy-?
Mặc dù ông ta đã không thèm đến quán Thỏ Lùn nữa kể từ khi ông ta tự công nhận chiến thắng của mình, Fernando bắt đầu lo lắng bước ra ngoài thị trấn để kiểm tra.
Trong cái khung cảnh cực kì bình thường của thị trấn, ông ta để ý thấy một mùi gì đó, một cái mùi cao cấp nào đó đang phảng phất ở trong không khí.
"-! Mùi này là!-"
Ông ta biết.
Ông ta biết mùi hương này.
Cái mùi hương đậm đà đó khuấy động tâm trí ông ta.
Cái nước sốt mà những người quý tộc cấp cao sử dụng trong những buổi yến tiệc.
Không còn nghi ngờ gì nữa.
Người làm ra loại nước sốt đó chính là từ đầu bếp cao cấp phục vụ cho Hoàng gia.
Không thèm để lại công thức hay truyền lại công thức cho bất kì ai cả, ông ta giữ bí mật cho đến chết mà không ai biết được công thức cả. Nghe nói rằng Hoàng đế chỉ dùng một lượng nhỏ, rất rất rất là nhỏ phần sốt còn để lại, và chỉ dùng nó cho những dịp đặc biệt.
Chế biến quả Rockshou là cực kì khó, kể cả ông đầu bếp hoàng gia đó cũng không thể nào chế biến nó mà không làm mất đi mùi của quả.
Và kể cả khi họ có cố chế biến nó đi nữa thì, kết quả chỉ là những loại nước sốt tầm thường dở tệ so với phiên bản của ông đầu bếp đó.
Và nếu họ…
Nhưng mà cái mùi hương mà ông ta đang ngửi chắc chắn là mùi của cái thứ nước sốt đó rồi.
"Ai vậy? Ai đã làm ra nó vậy!?"
Khi ông ta bám theo mùi, ông ta thấy rằng những người dân trong thị trấn đang xếp thành một hàng dài.
Trước mặt hàng người đó chính là cái quán bẩn thỉu Thỏ Lùn.
"K, không thể nào...!"
Dù cho ông ta có dụi mắt bao nhiêu lần đi chăng nữa, hiện thực trước mắt ông ấy không hề thay đổi.
Fernando bỏ qua dòng người đang xếp hàng mà cứ thế tiến vào quán.
Tất cả 30 chỗ trong quán đều đã chật kín. Con gái của người chủ của hàng, cô bé thú nhân và cậu trai lần trước đang bận rộn với công việc ở quán.
"Ah, Pierre Ossan đó phải không. Nếu như ông muốn ăn, ông phải sếp hàng tử tế được chứ? Ông vừa bỏ hàng mà chạy vào đây, đúng không?"
Cậu trai trẻ vừa nói vừa cầm chiếc đĩa vừa ăn xong lên.
"Hừ."
Fernando bĩu môi rồi bước ra ngoài xếp hàng.
Gió đã đổi chiều về phía quán Thỏ Lùn, và giờ họ đã thoát khỏi cửa tử và làm ăn phát đạt trở lại.
Ông ta bắt buộc phải biết được những gì đã xảy ra với quán Thỏ lùn.
Sau khi phải chờ đợi một lúc lâu, cuối cùng cũng đến lượt ông ta, và con gái của chủ cửa hàng dẫn ông ấy đến chỗ ngồi.
"Chúng tôi sẽ không để ông nói những điều độc miệng nữa đâu. Ông muốn gọi món gì đây, Pierre-san?"
"Ai là Pierre vậy? … Các người có thứ đó chứ? Nước sốt Rockshou, và món gì đó có rưới sốt đó lên."
Cô gái gật đầu rồi quay về quầy báo với bố mình về món mà ông ta đặt.
Một lúc sau, cậu trai trẻ tóc đen mang đĩa thức ăn tới.
"Xin lỗi vì đã để ông phải đợi, Pierre-san."
"Đã bảo rồi, ai là Pierre vậy hả?"
Chiếc đĩa cậu ta đặt xuống là món gà hấp. Và rồi cậu ta rải nước sốt màu đỏ nhạt lên trên.
Khi nuocy sốt được rải lên.
Mùi hương của sốt như muốn nổ tung trong mũi ông ta vậy.
"Ực" ông ta nuốt nước bọt.
Dù cái mùi này có ở mọi chỗ quanh quán, nhưng mà gần thế này thì cảm giác lại ở một đẳng cấp khác.
Đó là một sự bùng nổ của mùi hương.
Có thể coi đây là một lời giải thích cho thứ mà ông ta đang tận hưởng.
Khi ông ta dùng dĩa cắm một miếng thịt rồi đưa nó tới gần miệng, cái mùi hương hảo hạng của sốt xông thẳng vào mũi ông ta.
Hơn nữa, nó còn đem lại cảm giác sảng khoái như một dòng suối trong vắt đang chảy vậy.
Ông ta tưởng rằng cái vị chua đang đọng lại trên lưỡi mình chính là thứ đã đem lại cảm giác này.
"......."
Mặc dù đây chỉ là món gà hấp, nhưng đây là lần đầu tiên ông ta thấy nó ngon như thế này. Chiếc dĩa trên tay ông ta chịu không ngừng lại.
"Pierre-san này, nếu ông cứ ăn như thế thì sẽ bị nghẹn đó."
Nước sốt Rockshou còn có một tên gọi khác.
Bởi vì loại sốt này phù hợp với mọi món, nó cũng có thể được gọi là Nước sốt ma thuật.
Trước khi ông ta nhận ra, cái đĩa mà Fernando đang ăn đã gần như chẳng còn gì nữa.
Khi nhìn vào những thực khách khác ở trong quán, ông ta nhận ra rằng.
Khách hàng chủ yếu ở quán Comdale là đàn ông, và nếu ta để ý kĩ, khách hàng đa phần là những chàng trai trẻ.
Do có vị của thịt và và nước sốt phù hợp với vị thịt, nó khiến cho những món ăn có cảm giác rất là béo và nhiều mỡ khiến cho ta không thể ăn quá nhiều được.
Tuy nhiên, quán Thỏ lùn thì lại khác, khách hàng ở đây bao gồm mọi lứa tuổi giới tính, cùng ngồi đây tận hưởng bữa ăn.
Nhờ có hương vị đậm đà và vị chua sảng khoái, ta có được một hương vị khiến cho ta cứ muốn ăn mãi thôi.
Hơn nữa, giá của mỗi đĩa chỉ là 500rin.
Nó có thể được dùng như một món ăn nhẹ hay là ăn với bánh mì.
Nước sốt quả Rockshou mà lại có giá rẻ như thế này thì quả thật là cách mạng.
"Ai là người đã làm ra nước sốt quả- à không, nước sốt cách mạng này vậy!? Đây đáng lẽ là thứ không ai có thể làm được. Chủ quán này…?
Khi ông ta hỏi cậu trai trẻ, ông ta thấy rằng có vẻ như mình đã hiểu lầm. Nếu như chủ quán Thỏ Lùn có thể làm được, anh ta đã làm thế từ trước rồi.
Vì thế nên, cũng không phải là cô con gái.
Nếu là vậy thì, cậu trai trẻ có mặt ở cửa hàng mấy hôm trước…
"Hừm, tôi cũng tò mò lắm."
Cậu trai trẻ nhún vai giả ngu.
"Vậy ra người thu thập những quả Rockshou và chế biến chúng thành nước sốt chính là cậu! Vậy thì hãy bàn chuyện làm ăn đi, tôi muốn mua Nước Sốt Cách Mạng với giá 500000rin cho một lọ! Thế nào, một cái giá hợp lý chứ? Hm? Cậu không nghĩ đây là một thỏa thuận tuyệt vời sao?"
"Mình tự hỏi tại sao mọi người lại thích dùng từ 'cách mạng' vậy...?"
Cậu trai trẻ lẩm bẩm.
"Pierre-san này, loại nước sốt này tôi làm chỉ để dành riêng cho quán Thỏ Lùn của Oji-san và Rena thôi. Nếu như ông muốn có được nước sốt, ông nên nói chuyện đó với Oji-san. Có lẽ nếu như ông khóc lóc, quỳ xuống cầu xin anh ta thì có khi lại được đó."
Cậu trai trẻ nở một nụ cười tự mãn.
"Trên thế giới này, không phải ai cũng sẽ làm vì tiền đâu, ông hiểu chứ?"
"Chết tiệtttt!"
Ông ta đập mạnh xuống bàn rồi miễn cưỡng đổ nốt phần đồ ăn còn sót lại vào miệng.
"Nó rất ngon phải không?"
Đúng như dự đoán, con gái của chủ quán Thỏ Lùn Rena cười toét khi đưa hóa đơn cho Fernando.
"~~!"
Ông ta tiện tay vung tiền ra rồi rời khỏi quán.
À mà, Fernando vừa nhận ra mình quên đồ ở quán.
"Pierre, chờ đã , quên đồ."
Một cô bé thú nhân mang chiếc túi ra cho ông ấy.
"Ohh… nhóc mang nó cho ta hả."
Khi ông ta xoa đầu cô bé thú nhân dễ thương ấy, cô bé ngay lập tức gạt tay ông ta ra.
"Tự ý chạm, không tốt. Pierre, đó là quấy rối tình dục đó."
"Mày chỉ là một thú nhân thôi!"
Có vẻ như cô bé đã nghe thấy hết những gì ông ta vừa nói, mắt cô bé trợn lên.
"Noela, không phải thú nhân!"
TẠCH!
Một cú đá thấp mạnh mẽ nhắm thẳng vào cẳng chân Fernando.
"Ha-!..."
Ông ta theo phản xạ cúi người xuống, và cô bé thú nhân ngay lập tức bỏ chạy.
"... Thế quái nào, mình lại bị đối xử như thế này chứ…!"
Chắc chắn là chỗ nước sốt Rockshou đó được làm ra bởi cậu trai trẻ đó rồi.
Tất nhiên là ai cũng thích tiền rồi.
Fernando vội vã chuẩn bị tiền.
Về việc trả 500000rin trong thực tế không hẳn là đúng 500000rin như mồm ông ta đã nói.
Ông ta mang theo 300000rin nữa để có thể tăng giá.
Ông ta định thương lượng sau khi quán đóng cửa, vì thế ông ấy trốn dưới mái hiên để đợi cậu trai đó.
"Hm, nếu như mình có được thứ nước sốt đó, quán Thỏ Lùn lần này chắc chắn sẽ sập tiệm."
Lần này, ông ta mang theo quân bài chủ của mình.
Lần này ông ta chắc chắn sẽ không thất bại.
Một lúc sau…
Cậu trai tóc đen bước ra khỏi cửa hàng.
"Này cậu. Cảm ơn vì bữa ăn nhé."
"Trời. Là ông hả… Ông còn cần gì nữa đây?"
"Là về chuyện vừa nãy… thế nào, 500000rin? Sẽ nằm trong tay cậu. Cậu sẽ bán thứ nước sốt đó chứ…?
Ông ta cho cậu trai thấy túi tiền có chứa 500000rin, nhưng có vẻ như cậu trai còn chả thèm để ý và rồi cậu ta ngáp một cái.
"Tôi đã nói là tôi không bán chưa nhỉ?"
"Vậy thì 600000… ah không 700000! Không, 800000 đi!"
Phản ứng của cậu trai không hề thay đổi.
Nếu như ông ta không mang ra quân bài chủ của mình thì sẽ không còn có cơ hội nào khác nữa, ông ta nghĩ như vậy.
Ông ta quẳng túi tiền qua một bên, và với việc đã luyện tập từ trước, ông ta quỳ xuống ở thế dogeza.
"Làm ơn bán nó cho tôi- làm ơn, làm ơn đi, cứ thế này thì…"
"Ah. Tiện quá."
Cái gì tiện cơ? Khi ông ta vừa mới thắc mắc, cậu trai liền ngồi lên vai ông ta.
"Tôi đang mệt. Không có ghế để ngồi, nên là may quá."
"... Dùng tôi, như một chiếc ghế ư...?"
"Ông vừa nói gì cơ?"
"Ahh, không có gì đâu… Vậy thì, cậu sẽ bán với giá bao nhiêu?"
Trước câu hỏi từ chiếc ghế, Reiji chỉ kêu "Hừmmmmm"
"Một tỷ tỷ rin chắc là được đó-"
"M, một tỷ …!"
Nếu vậy thì, chắc là sẽ ổn nếu như ông ta lấy chúng thay vì phải mua.
"Vậy , vậy những quả đó, cậu lấy đâu ra những quả Rockshou..."
"À, tôi có một người quen cực kì thân thiết, và cậu ta luôn mang cho tôi một chút vào buổi sáng. Và còn tôi, tôi để lại cho cậu ta potion như để trao đổi. Và rồi cậu ta sẽ lại mang tới những quả Rockshou… và nó cứ thế lặp lại."
"Vậy hãy giới thiệu tôi với người quen của cậu đi-!"
Cọ đầu mình xuống đất, ông ta rên lên đau khổ.
"Được thôi, nhưng nó là một con quái vật đó, ông biết đấy? Là loại quái vật mà ông không thể tiếp cận dễ dàng đâu. Nếu ông đối xử không cẩn thận, ông có thể bị nó ăn thịt đó."
Chỉ vậy thôi, Fernando thu người lại rồi ngã bẹp xuống.
"Mẹ nóóó!"
Miễn là quán Thỏ Lùn vẫn còn nước sốt Rockshou thì Fernando vẫn sẽ vẫn bị đánh bại.
Cậu trai trẻ đứng dậy rồi nhìn chiếc ghế đang khóc.
"Ông quá là già để mà có thể khóc nhè đó, hiểu chứ? … Này, cái này dành cho ông, thế nên là vui lên đi."
Fernando nhận lấy cái bọc được cậu ta đưa.
Ông ta có thể đoán được nó là gì chỉ từ việc ngửi mùi.
Đúng như dự đoán, bên trong chính là món gà hấp với nước sốt Rockshou.
Cậu trai trẻ rời đi.
Fernando tháo cái bọc ra và đổ tất vào mồm.
"Chết tiệtttt… ngon thật đó…"
Quán Thỏ Lùn – hay có thể coi như nước sốt mà cậu trai đã làm đã đánh bại quán Comdale Canata.
Doanh thu của quán của họ không thể theo kịp được quán Thỏ Lùn nữa, và họ đã thất bại trong việc độc quyền kinh doanh.
Chỉ cần ba ngày để trở thành quán ăn số một, nhưng ngôi vị lại nhanh chóng thuộc về quán Thỏ Lùn, và cuối cùng thì họ chỉ kiếm đủ vốn để duy trì quán Comdale.