Bởi vì nhà hết nguyên liệu cho nên hôm nay chúng tôi phải ăn bữa trưa ở ngoài. Noela và tôi hướng đến quán ăn/bar lần trước mà tôi đã tặng nước rửa bát/đĩa, quán Rabbit Hall
Khi chúng tôi bước vào cửa hàng, Rena, nhân viên quán bước ra chào đón chúng tôi.
"Chào mừng, cậu Dược sĩ và cả Sói-chan nữa."
Noela gật đầu thỏa mãn.
Có vẻ như em ấy thấy thoải mái hơn khi được gọi là sói.
Dù sao thì những người đến cửa hàng của tôi cũng gọi em ấy là "Cún".
Hừm…? Có vẻ như hiện tại không có một ai khác ngoài chúng tôi ở quán, mặc dù đang là giờ ăn trưa.
Không phải là quán này lúc nào cũng đông khách, nhưng cũng hiếm khi quán không có khách như thế này.
Rena tới để nhận đơn, thế nên là tôi đã gọi vài món.
"Hôm nay quán có vẻ vắng khách nhỉ?"
"Ah… aha ha… không chỉ hôm nay đâu, mà là gần đây có lẽ ngày nào cũng như thế này…"
"Gần đây ư? Quán luôn vắng như thế này sao?"
Rena vừa gật đầu vừa cười một cách gượng gạo.
"Ở phía bên đó là một quán chế biến thịt rất ngon, quán đó tên là Comdale thì phải? Anh có biết đến quán đó chưa vậy?"
Tôi có để ý và ngửi thấy mùi thịt và mỡ khi tôi đi qua đó, và có vẻ như nó đến từ quán mới đó.
Em ấy có vẻ như vẫn nhớ mùi đó thì phải. Nước dãi đang chảy đầy ra từ miệng Noela.
Không thể trách em ấy được. Tôi dùng khăn tay lau miệng em ấy.
"Ahh… vậy kết cục là, như thế này đây phải không?"
"Là vậy đó… Kể cả vào buổi tối, anh thấy đó, lượng người tới quán đó để uống còn nhiều hơn nữa…"
Vậy ra đó không phải là một quán ăn bình thường, quán đó cũng hoạt động giống với quán Rabbit Hall à…[note18180]
"Bố tôi chỉ biết thở dài thôi…"
Khi cô ấy nhắc tới bố mình, tôi ngó về phía quầy và thấy rằng chủ quán đang cũng đang trong tình trạng thiếu sức sống.
"Noela, thích, quán Rabbit Hall."
Tôi cũng như Noela, rất thích đồ ăn ở đây.
So với cái sự màu mè hào nhoáng của thịt nướng hay là cái mùi của mỡ, thực đơn ở đây tuy đơn giản/giản dị nhưng đều rất ngon miệng.
"Cảm ơn nhé, Sói-chan… không hẳn là KHÔNG có khách đến, thế nên là… chị chắc là sẽ ổn thôi."
Tuy mồm nói là vậy nhưng trông Rena cũng đang trong tình trạng thiếu sức sống.
"... Trước đó thì, chủ quán Comdale có ghé qua chỗ chúng tôi. Có vẻ như ông ta đến để nói chuyện về việc mua lại quán, và tất nhiên là bọn tôi từ chối. Thế nhưng khi rời đi, ông ta nói rằng bọn tôi sẽ phải hối tiếc và vài thứ khác."
Cô ấy không kìm lại được nữa à? Những giọt lệ bắt đầu chảy trên khuôn mặt của Rena.
"Ý tôi, ý tôi là… bọn tôi không còn cách nào ngoài việc từ chối… bọn tôi đã luôn cùng nhau điều hành quán này ngay tại đây, không đời nào bọn tôi sẽ nói 'Được thôi, của ông đây' và rồi cứ thế bán nó đi, không đời nào có chuyện như vậy… Nếu như bọn tôi bán nó đi, thì sau này bọn tôi sẽ phải làm gì đây…?"
"... … Rena, bình tĩnh — Ru."
Khi Noela xoa đầu Rena, cô ấy liền ôm chặt lấy Noela.
"Cảm ơn em, Sói-chan."
Như thể cảm nhận được tâm trạng hiện giờ của con gái mình, chủ quán đành bước ra chỗ tôi.
Anh ta trông khoảng gần 40 tuổi, và có thân hình to như một con gấu vậy. [note18182]
"Dược sĩ-san, có vẻ như con gái tôi đã nói với cậu những điều không cần thiết rồi. Là lỗi của tôi."
"Không, không sao đâu ạ. Có vẻ như chuyện này khá là nghiêm trọng…"
"Ha ha ha." Anh chủ quán cười khổ.
"Có vẻ như Comdale có nhà hàng chính ở thủ đô, và kể từ đó họ mở thêm các chi nhánh ở các thành phố thị trấn khác để kiếm thêm tiền."
"Và lần nay họ mở chi nhánh ở đây, thế nên…"
"Phải rồi đó. Chỉ là, lẽ ra họ không bán cả rượu ở quán chứ…"
Vậy ra đó là lý do mà chủ quán Comdale bảo rằng họ sẽ phải hối tiếc khi mà họ từ chối.
Có vẻ như họ kinh doanh bar là để triệt hạ quán Rabbit Hall.
Có thể coi như đây chỉ là chuyện cạnh tranh kinh doanh nên họ đành phải chịu thôi, nhưng mà cách làm của họ dường như là có ý đồ gì đó với quán Rabbit Hall.
*Ring ring* Tiếng chuông trên cánh cửa vang lên, và một khách hàng tới.
"Xin c…"
"Trời đất, cái quán này vẫn bẩn thỉu như mọi khi."
Người tới cửa hàng là một người đàn ông với một bộ ria mép. Phía đuôi của bộ ria mép ấy xoắn lại như kiểu tóc xoăn vậy.
Nếu như có thể đặt cho ông ta một biệt danh, đó chắc chắn phải là Pierre. [note18181]
"Tất nhiên là khách hàng sẽ không muốn đến một nơi như thế này rồi."
Khi Pierre-san(tên tạm thời) nói bằng một giọng mỉa mai, anh chủ cửa hàng lườm Pierre.
"Ông tới đây làm gì hả? Lại tới để nói đến chuyện mua lại quán của chúng tôi hả?"
"Ồ không đâu, tôi sẽ không nói gì điều đó nữa. Lần này tôi tới để nói chuyện làm ăn. Lần này tôi muốn mua kĩ năng nấu nướng của cậu. Thế nào? Cậu có muốn làm việc cho tôi không?"
Nếu như anh chủ quán Rabbit Hall tới làm việc cho bên đối thủ thì, quán sẽ phải đóng cửa mất.
Có vẻ như Pierre hóa ra là một gã hiểm độc.
Nếu như ông ta làm cái khuôn mặt tử tế thì còn đành, nhưng mà cái mặt ông ta như thể đang nhạo báng vậy.
"Cậu không thể làm được gì trước sự xuống cấp của quán, phải không?"
Ông ta khiến cho một người ngoài như tôi đây cũng phải cáu tiết.
"Đây không phải chỉ là vấn đề về tiền bạc. Đây là nơi chứa đầy kỉ niệm của chúng tôi. Nó sẽ không bị hủy hoại một cách dễ dàng đâu. Xin ông hãy rời khỏi đây."
"Hừm" Pierre khịt mũi.
"Tôi chắc chắn cậu sẽ hối tiếc vì đã không chịu bán nơi này. Tôi đoán vào một ngày không xa, cậu sẽ phải quỳ xuống để xin phép được làm việc cho bọn tôi. Vậy thì, chúc may mắn nhé."
Pierre vẫy tay chào theo kiểu chế giễu rồi rời khỏi quán
"Bố… chúng ta có thể làm được gì không?"
Với một tiếng thở dài, anh chủ quán cúi gằm mặt xuống.
Sự đau đớn mà anh ta phải nhận là quá rõ ràng.
Và nếu như tôi, chủ cửa hàng thuốc Kirio…
Kể cả nếu như tôi được bảo bán cửa hàng đi, tôi chắc chắn rằng mình sẽ không rời bỏ nó.
Đó là nơi mà Noela và Mina ở và cũng là nơi mà tất cả những kỉ niệm tốt đẹp vui vẻ ở trong thị trấn này được tạo ra.
Nó không phải là về chuyện tiền nong...
"Dược sĩ-san, anh không thể làm được gì à?"
"Ruu... chủ nhân, Noela cũng muốn nói vậy…"
Rena và Noela nhìn tôi.
"Tôi cũng thích cửa hàng này. Tôi không muốn nó bị hủy hoại."
Nói vậy thôi chứ, tôi không có giỏi gì về chuyện nấu ăn.
Dù sao thì quán đó cũng có mùi thơm của thịt lan tỏa khắp nơi…
Tôi hiểu cái cảm giác khiến ta lập tức muốn đến đó ăn khi đói.
"Hừm? Mùi à?"
Tôi nghe nói rằng trong các giác quan của con người thì, khứu giác nhạy bén hơn hẳn hơn so với xúc giác.
Mùi của chỗ thịt mỡ đó thật sự rất thơm.
Nhưng đó không phải là mùi mà ta có thể ngửi mãi được.
Và tôi cũng không nghĩ đó là thứ mà ta có thể ăn hàng ngày được.
"Tôi đoán là mình có thể sử dụng CHÚNG…?"
"Dược sĩ-san, cậu nghĩ ra được ý gì vậy?"
"Chuyện là thế này. Mới gần đây thôi, tôi được chạm tay vào một số lượng lớn quả Rockshou chín mọng… vậy theo anh thì, chúng ta có thể sử dụng chúng không?
"Chỉ là cậu kiếm đâu ra được chỗ nguyên liệu cao cấp này… Thực ra thì, Rockshou là một loại quả thường được dùng để làm nước sốt. Nó tốn rất nhiều công sức và thời gian để có thể chế ra, và kể cả khi tôi có nguyên liệu thì tôi cũng không biết cách để chế biến nó…"
Anh ta không biết làm cách nào để chế biến nó ư?
Chủ quán thõng vai xuống rồi thở dài.
"Kể cả khi tôi có công thức, tôi nghe nói rằng rất khó để có thể chế biến mà không làm hỏng mùi của quả."
Vậy à?
Kể từ lần đó, con kodra cứ ba ngày một lần lại mang tới những quả Rockshou.
Dù cho nó có là nguyên liệu cao cấp đi chăng nữa thì, thì sẽ không có vấn đề gì nếu như ta phạm phải sai lầm trong quá trình chế biến.
Và hơn nữa;
Tôi có kĩ năng Drug Discovery.
Công thức và phương pháp chế biến không quan trọng với tôi.
"Nếu vậy thì, cứ để nó cho tôi. Bù lại thì, anh hãy nghĩ ra một công thức nào đó để đánh bại họ."
Khi tôi bước ra khỏi cửa hàng, có tiếng gọi của Rena từ phía sau.
"Dược sĩ-san, không phải anh tới đây để ăn trưa sao?"
"Để sau đi nhé! Dù sao thì tôi cũng sẽ quay lại đây sớm thôi."
Khi tôi ngoái lại nhìn, Noela đang đứng cạnh Rena vẫy tay chào tôi.
Có vẻ như em ấy không có ý định về cùng tôi.
… Chắc Noela muốn được ăn thì phải?
Khi tôi trở về nhà và bước vào phòng chế thuốc, tôi bắt đầu chế biến quả Rockshou.
"Được rồi, hãy đánh bại Pierre với thứ này nào!"
[Nước sốt quả Rockshou: một loại nước sốt có chứa thành phần từ quả Rockshou. Nó là loại nước sốt cao cấp với mùi hương hảo hạng. Nó có chút vị chua và có hương vị sảng khoái. Đến cả vua chúa cũng ít khi có cơ hội được ăn."
________
Xin lỗi vì đăng hơi muộn mặc dù đã bảo là sẽ đăng sớm. Tại vì mình hơi lười với lại thời tiết thay đổi nên là bị mệt. Có lẽ là mai sẽ có nốt chương còn lại thôi.
Hôm nay bão về Hà Nội mưa to gió lớn, nhưng mà trường méo cho về sớm, về đúng lúc có giông to cho nên tí thì bị isekai nhưng may là vẫn sống để về đăng. Bạn nào cũng gặp bão giống mình thì đi đường cẩn thận nhé, chỗ mình có mấy truck-kun bị cây đè rồi đó.