Lạc quân chặt cây quả nhiên là dùng để tạo tiễn, hơn nữa theo hành động của bọn họ thì tựa hồ có chủ động phóng ra chứ không hề có tính toán làm rùa đen rút đầu! Nếu quả thực như thế, Tử Li lại có chút không rõ tâm tư của bọn họ!
Mọi người đều biết, eo Hàm Đông lấy địa thế đặc thù đệ nhất cửa khẩu vạn người không thể khai thông mà trở thành vùng giao tranh binh gia, ai chiếm cứ quyền chủ đạo kẻ đó liền tăng thêm vài phần thắng. Nhớ năm đó, kẻ thù bên ngoài xâm lấn Bắc Linh một đường tiến quân thần tốc thế như chẻ tre, chỉ có ở eo Hàm Đông bị cản không thể tiến, Bắc Linh tướng sĩ gắt gao bảo vệ yết hầu sinh mệnh này mới có thể bảo toàn giang sơn Bắc Linh. Lạc quân trước khi chưa xuôi nam đã biết rõ lợi hại đó, Ngụy Thần cũng từng chỉ vào một trong những nơi trên bản đồ đưa ra đề nghị không bằng lãnh binh lên bắc ở eo Hàm Đông trước Lạc doanh, chẳng qua lúc ấy điều kiện không quen thuộc, bọn họ không thể lên bắc cũng vô pháp tới Hàm Đông trước Lạc quân, bởi vậy mới không thể không buông tha cho kế hoạch này.
Mà hiện giờ Lạc quân hoàn toàn chiếm hết ưu đãi, chỉ cần tử thủ không ra tiếp tục kiên trì, bọn họ cũng không làm gì được. Nhưng vì cái gì Lạc quân lại bỗng nhiên xuất binh công kích? Chẳng lẽ bọn họ có tự tin chiếm phần thắng lớn? Hay là nói bọn họ đã không có điều kiện tiếp tục thủ, tỷ như lương thảo không đủ, cho nên không thể không lựa chọn tốc chiến tốc thắng? .
Nhưng mặc kệ như thế nào, động tác của Lạc quân lần này chính là hợp với ý của Tử Li. Chỉ cần cắn chặt lấy đầu thì sự tình sẽ hảo lo liệu!
Lạc quân hẳn là muốn dùng chiêu đánh bất ngờ, bất quá đội ngũ mới vừa đi ra một dặm đường đã bị thám tử bên này của bọn họ phát hiện . Những thám tử này chính là thành quân ngày xưa trong tay Tào Thạch Nghĩa, theo như lời Tào Thạch Nghĩa quả nhiên là hảo thủ thu thập tình báo, hiện giờ gia nhập tổ tình báo làm thủ hạ của Liên Kiều, hành tung trải rộng khắp cả nước!
Quân đội của Tử Li trú đóng ở ngoài Hàm Đông năm dặm, không có gì ngoài ba vạn lão binh trải qua trường dã tẩy lễ sinh tử, tân binh đã cởi ra ngoại y mỏng manh trở thành một gã chiến sĩ chân chính, nhìn quân địch vọt tới như thủy triều trên đường chân trời, tay bọn họ nắm vũ khí không hề run rẩy, ánh mắt của bọn họ càng thêm kiên định, khí chất càng thêm trầm ổn.
Lạc quân cách bọn họ ba trăm thước ngừng lại, lần này lại học được thông minh. Trong trường dã chi chiến, Tử Li đem phích lịch đạn vô địch mà Tồn Công Tồn Thủ làm ra trải qua thay đổi biến thành mảnh đầu đạn đưa vào trong chiến sự, Lạc quân nếm qua lập tức thiệt giảm rất nhiều, lần này đương nhiên phá lệ cẩn thận không dám lại dễ dàng tới gần.
Hai quân giằng co, quang cảnh nghiêm túc trầm mặc, chỉ có dương quang hoàng sắc rải ở giữa, ngẫu nhiên xẹt qua một hai tiếng điểu minh thanh thúy, tiếng vang rất nhỏ tại sơn dã vừa trống trải vừa áp lực đúng là có vẻ bén nhọn kinh tâm động phách.
“Đông ——”một tiếng nổi trống. .
Lạc quân lấy bộ binh đi đầu, binh lính tay cầm lá chắn theo tiếng trống đi về phía trước một bước dài.
“Đông ——” tiếng trống lại nổi, bộ binh lại bước, cứ như thế binh lính đã bước ra một khoảng xa.
Ngụy Thần án binh bất động, hắn thật muốn nhìn bọn họ đến tột cùng bố trận gì!
Trận thế bộ binh hơn một ngàn người rốt cục ngừng lại, nhìn ra khoảng cách ước chừng hai trăm bảy tám chục thước, khoảng cách tầm bắn cung tiễn không thể đạt tới, cho dù đạt tới cũng khiến cung đứt đoạn!
Đem lá chắn xếp thành lớp, binh lính lại thật sự rút ra trường tiễn chuẩn bị bắn, Ngụy Thần nhíu mày theo nguyên tắc bất khinh địch lập tức hạ lệnh làm cho binh lính thiết lá chắn. .
Tiễn phải đáp lên cung đây là chuyện mọi người đều biết, bất quá thứ Lạc quân xuất ra không phải là cung mà là một tân vũ khí chưa từng thấy qua.
“Tấm chắn, gia cố!” Ngụy Thần lại hạ lệnh.
Mệnh lệnh vừa ra đối phương đã khởi xướng vòng công kích thứ nhất, tiễn vũ dày đặc như châu chấu quá cảnh hơn nữa lực đạo cực mạnh hướng bên này bay tới. Bất an trong lòng ứng nghiệm, tầm bắn của đầu mũi tên kia thậm chí có thể tăng thêm lực đạo hơn nữa.
Trường tiễn lướt qua tường chắn rơi xuống đội hình rối loạn phía sau.
“Báo ——”
Tử Li ở trong doanh trướng đi qua đi lại nghe được hồi báo, lập tức truyền triệu cũng vội vàng dò hỏi: “Tình hình chiến đấu như thế nào?”
“Quân địch vận dụng một loại cung tiễn kiểu mới, tầm bắn xa hơn nữa lực đạo mạnh, trước mắt đang quấy rầy phương trận của quân ta!”
“Tiếp tục thăm dò!” Tử Li nhíu mày hạ lệnh.
“Vâng!” Thám tử lập tức lui ra.
Lại bất an bước tới bước lui, Hàn Tiếu Thành nhìn mà nhịn không được đào lỗ tai nói: “Ta nói điện hạ, ngươi cần gì phải phiền não như vậy?”
“Làm gì phiền não như vậy?” Tử Li xoay người trừng mắt người đang thảnh thơi nói: “Bọn họ phát minh cung tiễn mới a, một loại cung tiễn có tầm bắn xa uy lực lớn, còn quấy rầy phương trận quân ta ngươi nói ta có thể không phiền sao?”
Hàn Tiếu Thành không cho là đúng, “Aiz! Điện hạ, chúng ta không phải còn có vũ khí bí mật sao? Một khi xuất ra mặc kệ bọn họ có bao nhiêu cung tiễn đều sẽ quân lính tan rã, hiện tại trước hết để cho bọn họ giành chút ngon ngọt, như thế này đã là có phúc phần!”
“Tẩu (đi) trận! Kỵ binh tiến lên, bộ binh lui về phía sau! Toàn thể lui về phía sau ba mươi bước!” Ngụy Thần không thấy bối rối ngầm hạ lệnh.
Tướng lãnh Lạc quân thấy địa hình đối phương thật vất vả mới tách ra không ngờ đã nhanh chóng khôi phục, lập tức hạ lệnh tăng mạnh công kích, cũng nổi trống tiến về phía trước.
Ngụy Thần ngồi trên lưng ngựa, nhìn Lạc quân dưới che chắn của cung tiễn thủ không ngừng tới gần, hào quang trong mắt chợt lóe, nếu đối phương cẩn thận quan sát nhất định có thể phát hiện mặt cỏ dưới chân bọn họ đang có không ít dây thừng mảnh kéo dài, một đường truy tìm còn có thể phát hiện đầu dây thừng đều chưa có chôn vào trong đất, mà đầu khác còn lại là nắm giữ ở trong tay hàng binh lính bên này của bọn họ.
Kỵ binh đi đầu bỗng nhiên giơ trường kiếm lên không trung, đang lúc Lạc quân cho là bọn họ sắp được hạ lệnh xung phong, theo động tác trường kiếm vung lên, điều xuất hiện không phải là quang cảnh đối phương chết trong tiễn vũ, mà là liên tiếp những tiếng nổ vang như sấm tiếp đó là những phần còn lại của chân tay đã bị cụt của đồng liêu không ngừng bay lên trước mắt, tiếng vang như vậy dù là cả đời cũng sẽ không quên, vũ khí trong trường dã chi chiến làm cho bọn họ tán loạn mà chạy —— lựu đạn! Bất quá đây không phải là vũ khí cần người ném sao? Bọn họ rõ ràng tính ra khoảng cách tốt, cẩn thận tính toán dù là binh lính dụng lực cánh tay hơn người cũng không thể ném được đến khoảng cách đó. . . . . .
“A ——” Tiếng kêu thảm thiết của binh lính nổi lên bốn phía. Hàng cung tiễn thủ cũng chết quá nửa, công kích sớm đã gián đoạn. Ngựa bị chấn kinh cất vó hí vang ngay tại chỗ đảo quanh, đấu đá lung tung, quay đầu bỏ chạy, trong khoảng thời gian ngắn trận hình đại loạn, không có cung tiễn thủ bảo hộ, kỵ binh bộ binh bại lộ ở phía sau lập tức cùng bọn Ngụy Thần đánh ngay mặt, mà nghênh diện đến chính là dày đặc đầu mũi tên cùng kỵ binh thừa dịp loạn bức đến trước mặt, một hồi chém giết lại mở màn, Lạc quân chỉ phái ra sáu vạn người rất nhanh dưới mười vạn của Du quân cùng truy mãnh cung tiễn ôm đầu lủi trở về đại bản doanh Hàm Đông!
Lạc quân lần này có chuẩn bị mà đến chủ động công kích lại không đòi được ưu đãi nào, ngược lại tổn hại gần vạn binh, cung tiễn hảo thủ tẫn tang (luộc sạch=]])!