Ngoài đại môn nhắm chặt, Thừa tướng Triệu Dịch Lương lo lắng bất an đi qua đi lại, trong chốc lát ngẩng đầu nhìn nhìn đại môn vẫn đang nhắm chặt, trong chốc lát lại tiếp tục cúi đầu than thở, người chỉ mới chừng năm mươi tuổi mà râu đã toàn bộ trắng, tóc bạc nhiễm tấn!
Lại đợi thật lâu sau, rốt cục nhìn thấy cung thị thông báo đi ra, Triệu Dịch Lương vội vàng tiến lên hỏi: “Công công, như thế nào?”
Cung thị kia vung tay áo lắc đầu nói: “Thừa tướng đại nhân, ngài vẫn là trở về đi thôi!”
Triệu Dịch Lương nghe vậy trong lòng oán giận, lão càng ngày càng không thể lý giải sở tác sở vi của Lạc nhi. Trước kia tuy rằng Lạc nhi vẫn là tính tình ngạo mạn vội vàng xao động, nhưng đối với cữu cữu là lão đây vẫn có chút tôn trọng, việc triều chính vô luận mặt nào đều sẽ tới hỏi ý kiến của mình trước, nhưng không biết từ khi nào lại dần dần trở nên lộng quyền mãnh liệt khư khư cố chấp, rất nhiều quyết định hắn làm ra lúc ấy xem ra tựa hồ chính xác có thể thi hành, nhưng đều là không khác gì uống rượu độc giải khát, cắt thịt bổ vết thương, tai hoạ ngầm trong đó vô cùng có khả năng trở thành vết thương trí mệnh sau này! Nhưng vô luận mình khuyên giải như thế nào hắn đều là vào lỗ tai trái ra lỗ tai phải, đối với cữu cữu này cũng càng ngày càng xa cách càng chán ghét, cuối cùng rốt cục diễn biến thành cự nhi bất kiến (từ chối không gặp).
Triệu Dịch Lương từng dưới bất đắc dĩ đến chỗ tỷ tỷ thỉnh cầu nàng ra mặt khuyên bảo, nhưng ai ngờ ngay cả nàng cũng bị cự tuyệt ngoài cửa! Cái này thật sự không ổn, Triệu Dịch Lương không khỏi hoài nghi hắn đã xảy ra chuyện? Bởi vì tính ra hắn đã một tháng chưa từng lộ diện, cả ngày cùng một cơ thiếp tránh ở trong phòng đại môn bất xuất nhị môn bất mại (bất mại: không bước), tất cả triều chính nghị sự đều là thông qua tấu chương truyền đạt lại, mà ngay cả đại sự lùi ngày đăng cơ, khiển binh xuôi nam, bổ nhiệm chủ soái cũng không ngoại lệ!
Trong lòng một khi khả nghi liền không thể tiêu trừ, Triệu Dịch Lương càng nghĩ càng không ổn, cho nên chiêu tập triều thần, thỉnh tỷ tỷ mang thị vệ xâm nhập đông cung, nhưng người vừa mới đến cửa cung thì An Cẩn Lạc lại xuất hiện ở cửa, trừ bỏ người gầy chút trên mặt tái nhợt chút, hắn thoạt nhìn cũng không có cái gì không ổn! Chỉ thấy hắn thần sắc hung ác nham hiểm quét mắt bọn họ một cái nói: “Bản điện bởi vì thân thể mệt mỏi ở trong phòng tĩnh dưỡng mấy ngày các ngươi chẳng lẽ muốn tạo phản sao?” Một câu chấn đến mức mọi người cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ!
Việc này qua đi, hắn lại tĩnh dưỡng tránh mặt, nhưng chuyện hắn ủy nhiệm một tên chủ soái vô danh tiểu tốt điều khiển quân đội lại làm cho chư thần trong triều rất bất mãn, không nói trước người nọ có đảm đương nổi hay không, nhưng một sự kiện huy quân xuôi nam lớn như vậy cư nhiên hội nghị cũng chưa từng mở liền bỗng nhiên hạ lệnh, lại còn vứt bỏ lão tướng hiển hách trong triều đề bạt tân nhân lãnh binh mang đội, hành động này thật sự làm cho người ta rất khó hiểu, rất phẫn uất!
Triều thần tập hợp cầu kiến hi vọng có thể được một lời giải thích, nhưng đại hoàng tử cư nhiên hạ lệnh “Kẻ không theo, cách chức hạ ngục” , chư thần tuy rằng trong lòng bất bình, nhưng cũng không dám tái nghị, bởi vì bọn họ đều thập phần rõ ràng đại hoàng tử nói là làm tuyệt không bởi vì bọn họ ủng hộ có công liền khoan dung một mặt! Thế nên tất cả tức giận chỉ có thể nuốt vào trong bụng.
Họ Hứa kia lãnh binh xuôi nam, bản thân chỉ biết ỷ vào liền bị đánh cho đầu rơi máu chảy, khiến đội quân thiệt hại mười ba vạn. Trong triều đại thần nghe thấy, trong lòng lại vừa đau vừa vui, đau chính là binh lực trong tay cư nhiên hao tổn nghiêm trọng như vậy, vui chính là họ Hứa kia cũng không cần làm tướng quân, lúc này có thể đại hoàng tử sẽ một lần nữa chọn người ủy nhiệm chủ soái, không biết có đến phiên chính mình hay không? Có ai biết bọn hắn bức thiết muốn lãnh binh như thế nào, bởi vì ở trong mắt chư tướng trong triều, hơn mười vạn binh lực kia của tam hoàng tử thật sự không đủ gây ra sợ hãi, ngoại trừ mấy vạn biên quan binh lính thì những người khác đều là bách tính ô hợp, nói cách khác chính là nông dân chỉ biết cày ruộng trồng trọt quanh năm với bùn đất, quân đội như vậy cũng có thể ra trận giết người sao? Bọn họ thật sự hoài nghi! So với binh lực của tam hoàng tử thì binh lực của bọn họ vô cùng lớn mạnh, không nói trước những mặt khác, chỉ riêng nhân số điểm ấy mà xem ai thắng ai thua đã là rất rõ ràng! Bởi vậy, vị trí chủ soái suất lĩnh đại quân chính là một khối thịt béo đang nằm trong nước, dựa theo tài năng tác chiến cùng kinh nghiệm thủ đoạn của bọn họ thì chỉ cần ngồi lên vị trí này liền tương đương với tưởng thưởng lớn nhất cho công thần đã tóm được một nửa nơi tay!
Nhưng sự tình lại không có như bọn họ mong muốn, khi họ Hứa vừa chiến bại mang binh quay về, đại hoàng tử bên này lại không có ý tứ gì muốn đổi tướng. Bên kia tam hoàng tử đã lãnh binh một đường truy kích, bức tới eo Hàm Đông, này thật có chút không ổn! Eo Hàm Đông cách kinh thành chỉ có hơn hai trăm dặm đường, đã là bức đến cửa nhà, vì sao đại hoàng tử vẫn còn thờ ơ?
“Cút —— bản điện hạ đã nói qua ai cũng không gặp!” An Cẩn Lạc nổi giận quát, mặt trắng như quỷ, hốc mắt hãm sâu, hai mắt đỏ ngầu, An Cẩn Lạc trạng nhược che lấp mệnh ác quỷ, một thân lệ khí làm cho người ta không rét mà run!
Cung thị ngoài cửa vội vàng cáo lui.
An Cẩn Lạc lúc này mới ngã người xuống, cởi bỏ một thân lệ khí bởi vì bị người quấy rầy hưng trí, tiếp tục hút thuốc phiện Lam Cơ đưa đến bên miệng.
“Điện hạ!” Lam Cơ nũng nịu kêu lên.
“. . . . . . Ân?” Chậm rãi phun ra một hơi bạch yên (khói trắng), thật lâu sau, An Cẩn Lạc mới đáp.
“Điện hạ, ngài đã vài ngày chưa phê tấu chương, không bằng phê xong mới hút đi!”
“Ngươi này yêu tinh học hiền thê lương thiếp làm gì?” An Cẩn Lạc vẫn đang từ từ nhắm hai mắt giọng điệu lười nhác nói, “Mấy tấu chương này không phải ngươi phụ trách viết sao? Quân sư phía sau của bản điện hạ đã truyền thư nói cho ngươi đối sách, ngươi chiếu theo mà viết là được!”
“Nhưng là, nô tì sợ các đại thần phát hiện !”
“Bọn họ phát hiện cái rắm, chữ viết của ngươi ngay cả bản điện hạ nhìn cũng hiểu được là chính mình viết thì ngươi sợ cái gì? Đi viết, đừng đến phiền bản điện hạ!”
“Vâng!” Lam Cơ khóe miệng thủy chung treo một mạt cười nhạt cúi người đáp.
“Điện hạ, chúng ta tiếp tục như vậy tựa hồ cũng không phải biện pháp a!” Lương Chiêu hí mắt nhìn Lạc quân hạ trại ở trên đỉnh núi đối diện hướng Tử Li nói.
“Bản điện hạ biết!” Tử Li thở dài đáp, “Cho nên mới đến quan sát một chút, xem có nghĩ được biện pháp công phá hay không!”
“Mấy ngày trước đây thám tử của chúng ta phát hiện bọn họ đang trộm đốn củi, không biết bọn họ đang làm trò xiếc gì!” Một gã tướng lãnh nói.
“Có lẽ là đang tạo vũ khí!” Ngụy Thần mở miệng nói.
“Tạo vũ khí? Dùng mộc tạo vũ khí trừ bỏ tiễn thì có thể có cái gì? Nhưng khoảng cách xa như vậy bọn họ không có khả năng dùng tiễn công kích chúng ta đi?”
Mọi người trầm ngâm!
Tử Li nhíu mày, “Mặc kệ bọn họ muốn tạo cái gì, Liên Kiều, ngươi cho thám tử nghiêm mật quan sát nhất cử nhất động của bọn họ, mặt khác phải tăng mạnh trinh thám phòng ngự của chúng ta, tuyệt không thể làm cho người của đối phương lẫn vào chung quanh chúng ta!”
“Vâng, điện hạ!”
Tử Li lại nhìn trong chốc lát, bỗng nhiên nói: “Các vị, có lẽ chúng ta có thể tránh đi eo Hàm Đông đi đường vòng lên bắc!”
“Biện pháp này không phải không nghĩ tới, nhưng lại khó khăn cố sức hơn nữa còn rất nguy hiểm! Eo Hàm Đông với sơn mạch cắt ngang trung ương Bắc Linh hoàn toàn là mảnh đất phân giới nam bắc, muốn từ nam lên bắc phải từ chỗ hổng ngọn núi này thông qua, nếu không nhất định phải đi qua núi cao bay qua sơn mạch cực kỳ hiểm trở, mới có thể tới bắc bộ!”
“Nói như vậy, chỉ cần đối phương một ngày canh chừng, chúng ta phải một ngày theo chân bọn họ dây dưa?”
“Trước mắt chỉ có thể như thế!”