Tôi nhập học trường luật lúc tôi vừa 18 tuổi.
Sau khi nhập học xong, tôi đã đổ kì thanh tra, tốt nghiệp lúc 22 tuổi.
Cùng lúc đó, tôi trở thành cử nhân luật, sau một năm trời cuối cùng lấy được bằng luật sư tôi hằng mong trước.
Lí do, hay nói đúng hơn là động cơ tôi chọn làm ngành luật ở quốc gia này. Thực ra bởi vì… nó kiếm được rất nhiều tiền.
Mồ côi cha mẹ từ nhỏ, tới 15 tuổi tôi mới rời khỏi cô nhi viện.
Sau khi tốt nghiệp cấp 3, tôi ngay lập tức rời khỏi cô nhi viện mà thuê một căn hộ nhỏ. Mặc dù nói thế nhưng không phải tôi ghét bỏ gì cô nhi viện. Giám đốc của viện là một người tương đối hiền hậu, cũng không có bị đối xử tệ hại hay bắt nạt gì mà thường thấy trong phim. (TN: 15 tuổi tốt nghiệp cấp 3…)
So sánh với cô nhi bình thường khác trên thế giới, có thể nói tôi sống được rất ổn.
Tôi sống một tuổi thơ nghèo, nhưng hết sức vui vẻ.
Dĩ nhiên, cũng có lúc tôi thấy khó chịu vì nhà mình là cô nhi viện, nhưng mà tôi chưa từng bị ghét hay bị kì thị vì việc đó, cũng như không tự ti về nó bao giờ.
Thế nhưng, từ nhỏ, tôi đã hâm mộ những người có thể sống dư dả.
Hứa rằng bản thân sẽ không gây sự, tôi thuyết phục được giám đốc viện kí làm người bảo lãnh cho tôi, bắt đầu sống tự lập ở 15 tuổi. (TN: với những người chưa tự chứng minh tài chính ổn định được thì phải có người bảo hộ kí xác nhận bảo lãnh mới được thuê/mua căn hộ)
Mục tiêu ở đời của tôi là kiếm ra tiền.
Mới đầu, tôi bắt đầu với những công việc lao động tay chân ai cũng làm được. Tôi trước giờ luôn tự tin vào thể lực của mình. Nên, tôi bắt đầu làm việc vào ban ngày, và ban đêm tôi về học luật, những tiền lệ cũ, và cách đối phó bài thi.
Sau 3 năm, tôi cuối cùng kiếm đủ tiền tôi cần, trả phí đăng kí cho trường luật, tôi đã thành công đi được bước đầu tiên đến sự giàu có của bản thân.
Vì học nên tôi mất đi thời gian để làm thêm, hơn nữa tôi cũng toàn lực tập trung học tập. Tôi ngốn hết toàn bộ kiến thức mình cần để trở thành một luật sư.
Nhưng mà tiền lệ không phải chỉ học là biết, tôi thậm chí tự mình đến phòng xử án, ngồi nghe những vụ án.
Ở cái thế giới có những quốc gia sẵn sàng phán tử hình với những người chưa được luận tội đầy đủ, tôi cá là quốc gia Grimbeld cho bất kì ai có quyền được gọi luật sư dù tội lỗi của họ có đáng tởm đến mức nào đi nữa là một tồn tại cá biệt.
Nhưng vì thế, nên lượng luật sư nó cần cũng nhiều đến khó tưởng tượng, chính vì thế nên không cần quan tâm xuất xứ, chỉ cần bỏ công sức ra đủ thì ai cũng trở thành một luật sư được. Tôi mừng là mình sinh ra ở quốc gia này.
Sau khi hoàn thành khóa cử nhân và trở thành một luật sư, năm đầu tiên của tôi làm việc ở một văn phòng luật sư chuyên các vụ án Hình sự. (TN: với những ai không biết, bất kì vụ án nào theo luật pháp đều được chia thành Hình sự hoặc Dân sự, cách làm luật sư cho 2 loại này rất khác nhau nên thường 1 văn phòng chỉ làm 1 loại)
Vốn thì tôi chỉ làm việc ở đó để tích lũy kinh nghiệm và danh tiếng, nhưng thực sự thì, tiền lương ở đó rất thấp.
Lí do là vì trưởng văn phòng của tôi là một người có tài, nhưng đầu óc quản lí không được tốt cho lắm.
Nghĩ lại thì, có lẽ bà ấy là loại người mà người khác gọi là bao dung. Tiền phí các vụ án bà ấy luôn lấy ở mức tối thiểu. Thậm chí, nếu có khách hàng gặp rắc rối mà rõ ràng không có tiền thuê luật sư đi nữa bà ấy vẫn cố gắng cứu giúp họ. Sếp cũ của tôi là loại người như thế.
Thật tình mà nói, sức khỏe tinh thần của tôi trong năm đó không tốt chút nào.
Tôi đã khuyên nhủ hết lần này đến lần khác kêu bà sếp của tôi nhận những vụ có khách hàng trả nhiều tiền hơn. Nhưng mà mỗi lần như thế bà ấy đều làm một vẻ mặt khó xử.
.
“Nhưng đây là một vụ án không ai khác làm được”
.
Hoặc bà ấy sẽ lấy lí do gì đó khác khó hiểu tương tự thế.
Tôi nghĩ rằng bà ấy như thế là ngu ngốc. Luật sư là thứ duy nhất không bao giờ thiếu ở quốc gia này. Hơn nữa, bất kì bị cáo nào trong các vụ án Hình sự luôn có thể thuê luật sư được quốc gia qui định.
Tiền lương của họ sẽ do đất nước này trả. Mặc dù tiền họ được trả chỉ là chút cơm thừa canh cặn.
Ừ không, chính xác vì lí do đó. Nên những công việc ít tiền như thế lẽ ra nên được ném cho mấy tên luật sư không có quan hệ, bất tài kia xử lí.
Dù rằng bà ấy có dư khả năng làm những vụ án khác lớn hơn hẳn, nhưng bà sếp của tôi lại không bao giờ chịu làm vậy… có thể một phần nào đó của tôi coi thường bà ấy.
Nên ngay khi tôi vừa lấy đầy đủ kiến thức mình cần để làm một luật sư, tôi ngay lập tức rời đi.
Tôi có đủ tiền để mở một văn phòng riêng cho bản thân.
Tôi quá bận bịu đi thực hiện ước mơ của mình nên cũng không có thời gian quan tâm việc khác.
Vốn dĩ, bản thân việc học đã trở thành một loại sở thích của tôi, nên trừ tiền mua tài liệu và tiền thuê nhà, toàn bộ tiền của tôi được gửi tiết kiệm.
Tôi từ từ tiết kiệm tiền lương của mình. Mặc dù đó là một văn phòng nghèo túng, nhưng tôi vẫn được trả tiền đầy đủ mỗi tháng, và nếu tôi làm thêm giờ thì tôi còn được tiền tăng ca nữa, nên tôi tích lũy tiền rất nhanh.
…Dĩ nhiên, số tiền tăng ca đó là lấy trực tiếp từ tiền túi của sếp mà trả tôi.
Nói chung là, đã từng có những chuyện như thế, và tôi cuối cùng đã mở Văn phòng Luật sư Lockhart cho riêng mình.
Khoảng một năm sau khi tôi tách ra tự lập như thế. Văn phòng Luật sư Lockhart đang….
Gặp khủng hoảng tài chính.