CHƯƠNG CUỐI CỦA NGÀY HÔM NAY ! CHÚC CÁC BẠN ĐỌC VUI VẺ.
=================================
Vào giữa ngày, tôi đi dạo xung quanh Thị trấn.
Đây là thời gian nghỉ ngoài giờ làm việc của tôi nên quyết định tản bộ.
[Cô ơi, làm ơn lấy cái này]
[Vâng, giá của nó là 1.000.000 Yen nhé.]
[Tiền đây ạ]
Tôi nghe thấy giọng của người phụ nữ lớn tuổi và một người đàn ông cao lớn.
Họ đang đứng ở phía trước một nơi giống như là cửa hàng với nhiều thứ khác nhau trong đó và người đàn ông đưa cho người phụ nữ một kẹp giấy. Sau đó anh ta nhận được những gì anh ấy muốn có.
[Này!]
Tôi đến gần của hàng và gọi họ.
[Ồ là Lãnh chúa đây mà]
[Chúc ngài có một ngày tốt lành thưa ngài]
Cả hai người bọn họ nhìn vào tôi và cười hạnh phúc.
Tôi nhìn vào tay của họ và so sánh lượng hàng hóa và tiền được trao đổi.
[Mọi người đã bắt đầu sử dụng tiền rồi à?]
[Đúng vậy, chúng tôi đã sử dụng tiền mà Ngài đã cung cấp cho chúng tôi.]
[Nó rất là thuận tiện thưa Lãnh chúa. Có những thứ nhỏ như thế này có thể đổi lấy được nhiều thứ mình muốn thật sự rất tiện. Cám ơn ngài rất nhiều.]
[Nó thật sự rất tiện nếu như tôi cần nó để thực hiện giao dịch lớn.]
Người phụ nữ lấy ra một tờ tiền và đưa lên cho mọi người thấy. Đó là tờ 10.000 yen.
[Tôi chưa từng nghĩ chúng ta có thể tạo ra được thứ tiền làm từ giấy như thế này.]
[Chưa ai từng làm ra tiền giấy sao? Kể cả trước thời gian ma thần tấn công sao?]
[Chưa bao giờ. Bởi vì nó rất dễ bị làm giả]
Vậy là lý do là do dễ bị giả mạo à...
[Nhưng tiền của Ngài làm cho chúng tôi thì --- Hugrruuuuuuuuughhhhhhhhhh--]
Người phụ nữ cầm tờ 10.000 yen bằng hai tay và bắt đầu kéo và vặn xoắn nó đi.
Hurrrrggghh-- mặt của bà ấy chuyển sang màu đỏ và bắt đầu thở hổn hển vì cố gắn để kéo nó ra làm hai phần nhưng không thành công.
Tờ tiền nhìn đơn giản nhưng mặc dù làm vậy cũng chẳng để lại một vết xước nào trên nó.
Nó nhìn như mới và chẳng bị gì cả.
[---Haha...Nó không thể bị làm hỏng. Nếu cố gắng làm giả nó sẽ dễ dàng bị phát hiện ra ngay.]
[Là vậy à.]
[Để làm được những điều như thế này, Lãnh chúa của thật tuyệt vời.]
[Ừm! Mọi người tôi quen biết đều nói ngài ấy rất tuyệt vời!]
[Thưa lãnh chúa, làm ơn tiếp tục giúp đỡ chúng tôi.]
[Cám ơn ngài đã giúp đỡ cho chúng tôi.]
[Ok]
Tôi chào tạm biệt và tiếp tục buổi tản bộ của mình.
======================
Bên trong phòng tiếp tân trong dinh thự của tôi, tôi đã gặp Madway, người đã đến tìm gặp tôi .
「Chuyện gì vậy? Tại sao anh phải đến tận đây? 」
Tôi đã rời thị trấn Akito và để cho Madway phụ trách nó.
Tôi đã từng là trưởng làng đó nhưng sau khi trở thành Lãnh chúa của bốn Thị trấn, tôi đã để lại công việc đó cho Madway.
Bởi vì thế nên Madway đã trở nên bận rộn hơn nhiều.
Nếu không có việc gì quan trọng, anh ta sẽ không đến đây để đến tìm tôi mà không có lý do gì cả.
「Trên thực tế Akito-san, chúng tôi đã tìm thấy một tổ của những con khỉ mà anh đã nói hôm trước.」
「Khỉ? À các ? 」
「 Vâng, và vì vậy tất cả chúng tôi tập hợp và đánh bại chúng, biến chúng trở lại thành người. 」
「 Tôi hiểu rồi, đó là một tin tốt phải không? 」
Để phát triển hơn nữa các thị trấn, chúng tôi cần nhiều người hơn. Một trong những phương pháp tốt nhất để tìm kiếm những người đó là đánh bại những con quái vật đó.
Tôi nghĩ rằng đây là một điều tốt và không có vấn đề gì cả… nhưng khuôn mặt của Madway trông không ổn lắm.
「Có chuyện gì vậy không đúng xảy ra sao?」
「Nhưng con số vượt quá số lượng dự kiến」
「Nhiều lắm sao? 」
Madway gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc.
「Có bao nhiêu… ?」
「400」
「…… 400 người?」
Tôi đã rất ngạc nhiên.
Chỉ có vài chục người ở thị trấn Akito.
Nó chỉ có đủ nguồn cung cấp và cơ sở vật chất cho số lượng người đó.
Nếu đột nhiên có thêm 400 người mà bạn phải chăm lo thức ăn và chỗ ở ... tôi đoán rằng nó sẽ kết thúc trong cảnh quá tải và mọi người đều không đủ điều kiện để sống sót.
「Lúc đầu chỉ có mười người trong số họ. Sau khi chúng tôi đánh bại những con quái vật đó… mười người nữa xuất hiện… thì sau đó nhiều hơn… và nhiều hơn nữa… 」
「 Oh… 」
Tôi có thể hiểu được.
Các đã thực sự rất "hăng rết" ... nhưng chúng nó thực sự rất yếu. Nếu tôi so sánh chúng với con người, chúng sẽ "mạnh" như một đứa trẻ mẫu giáo.
Với những thứ yếu đuối xuất hiện nhiều như vậy thì không có gì lạ khi số lượng người lại tăng lên.
「Trước khi chúng tôi nhận ra chúng tôi đã có 400 người mới trong làng.」
「Tôi hiểu rồi.」
「Số lượng này là quá lớn đối với chúng tôi để xử lý. Nếu chúng tôi không yêu cầu anh giúp đỡ và chuẩn bị thêm nhiều nữa thứ thì e là… 」
「 Tôi hiểu rồi. 」
Tôi đã hiểu tại sao Madway lại đến đây.
"Được rồi, đi thôi."
Tôi nắm chặt DORECA và đứng dậy.
Nếu có một chuyện như vậy, không có lựa chọn nào khác ngoài việc đi đến đấy giải quyết hết một thể.
"Chủ nhân."
Vào lúc đó Yuria bước vào phòng
Cô đã chính thức ngồi vào vị trí của thư ký của tôi.
「Có chuyện gì vậy?」
「Valeria từ Kazan đang ở đây.」
「Valeria từ Kazan ... Oh người mà tôi đã đưa cho 500 lúc trước.」
「Vâng.」
「Thế cô ấy có chuyện gì muốn bàn với tôi?」
「Đó là điều rất quan trọng. Người duy nhất có thể xử lý nó là Chủ nhân. 」
「 Sẽ không ai khác giải quyết được ngoài tôi sao? 」
Yuria gật đầu.
Tôi suy nghĩ một lúc.
Có rất nhiều chuyện xảy ra kể từ lúc Yuria đến, nhưng nói đến thư ký tốt nhất thì tôi chỉ nghĩ đến Yuria.
Nếu em ấy nói chỉ có tôi mới làm được thì... chắc chắn em ấy nói đúng.
Gặp mặt với một sứ giả từ một Thị trấn khác, tôi cần phải ở đây để xử lý vấn đề ngoại giao giữa hai bên.
Tuy nhiên, yêu cầu của Madway cũng khá khẩn cấp.
Tôi bị kẹt giữa hai lựa chọn.
「Sẽ ổn thôi nếu anh nói Risha và Mira đi đến đó thay mình.」
「Bảo họ đi đến đó sao?」
「Vâng」
Yuria gật đầu và rút thẻ ra.
.
Thẻ DORECA của họ có thể tạo các thứ bình thường như lúc tôi vừa có nó.
「Hai người họ có những thứ này.」
「Tôi hiểu rồi.」
Đó cũng là một cách để giải quyết vấn đề này.
Tôi quay sang Madway và nói.
「Làm như vậy đi. Tìm Risha và Mira và hãy nhờ họ đi cùng với cậu đến đó. 」
「 Liệu có ổn không? 」
「 Sẽ ổn thôi. 」
Tôi gật đầu và tự hỏi liệu tôi có nên giải thích về thẻ nô lệ một chút không.
「Tôi hiểu rồi, nếu anh đã nói như vậy thì Akito-san, tôi sẽ tin anh.」
Madway nói xong sau đó chào tôi và rời khỏi dinh thự của Lãnh Chúa.
Có vẻ như tôi được anh ấy tin tưởng lắm nhỉ?
「Được rồi, dẫn đường cho anh đến chỗ Valeria.」
「Vâng.」
====================
Yuria dẫn tôi đi khắp thị trấn.
Thị trấn đã trở nên sống động hơn vào cuối năm nhưng vì lý do nào đó nên nó trở nên ồn ào hơn.
Cuối cùng, chúng tôi đến cổng của Thị trấn.
Ở chỗ đó tôi nhìn thấy Valeria.
Khi cô ấy nhìn thấy tôi, cô ấy cúi chào.
「Đã được một thời gian rồi, Akito-sama.」
「Ừm, kể từ đó cô có ổn không?」
「Nhờ có Akito-sama thị trấn của chúng tôi đang dần phục hồi.」
「Tốt rồi ... và đây là?」
Tôi quay lưng lại với Valeria và hỏi.
Có một cái ghế bằng rơm. Có một vài người khiêng nó và trên đó có ai đó đang ngồi.
Tôi tự hỏi đó là ai?
「Đây là Lãnh Chúa của tôi, Lãnh đạo của Naga, Maruta.」
「Huh?」
「Maruta (Malta) đã yêu cầu được nói chuyện với Lãnh Chúa của Ribek, Akito.」
Tôi ngạc nhiên và nhìn Valeria và người trên ghế.
Lãnh chúa của Naga đến thăm Thị trấn của tôi.
Tôi nhìn Yuria và chúng tôi gật đầu với nhau.
Chắc chắn là điều này không thể xử lý được bởi bất kỳ ai khác ngoài tôi rồi.