Tôi đang ở trong Dinh thự của mình và ngồi đối diện tôi là Maruta.
Trên bàn đang có một ít và .Vì việc gặp lãnh chúa của một thị trấn khác nên tôi đã bỏ ra 10.000 ma lực để làm ra ít và .
Tôi đã làm như thế rồi nhưng ...
[Vậy cô là Maruta, ý tôi là Malta?]
[....]
Người đang ngồi đối diện tôi là một cô bé nhỏ nhắn.
Độ tuổi của ẻm tầm tuổi học sơ trung.
Cô ấy đang nhìn chằm chằm vào cái bánh chằm chằm với sự tập trung cao độ.
[Này!]
[......hả?]
Tôi vươn người lên vẫy tay trước mặt cô ấy và cuối cùng thì hồn cũng về với thể xác.
[Cô làm sao thế]
[Ừm.....không có gi]
Tôi ngồi ngay ngắn lại và hỏi.
[Vậy cô là Malta à?]
[Ừm, anh có vấn đề với chuyện đó không?]
Tôi nhận được câu trả lời trẻ con và quyết đoán đó.
[Tôi là Malta. Dòng họ Malta lừng lẫy từ lâu đã dẫn dắt những người Kazan]
[Hmmmmmm]
[Anh có ý gì khi lại đi "hmmmmm'' với tôi?? Anh muốn gây sự với người Kazan chúng tôi à?]
Mặt cô ấy giận dữ đỏ gắt lên.
[Ừm...không, tôi thật sự không.....]
[Thế ý anh ''hmmmmm'' vào mặt tôi là gì?]
[Ừm....]
Tôi còn chằng biết cái Kazan đó là cái quái gì cả.
Thế nên tôi im lặng một tí và chẳng biết nói gì cả.
[Đúng như tôi nghĩ. Anh đang lấy chúng tôi ra làm trò hề à? Nghe đây! Gia đình Kazan của chúng tôi là một trong những gia đình danh giá nhất và đào tạo ra những chiến binh mạnh và dũng cảm nhất, trong đó có thể kể đến Ruslan, người đã chiến đấu chống lại Ác thần cùng với Anh hùng!]
[Hmmmmm]
[Lại "hmmmm"???]
Cô ấy trở nên giận hơn nữa.
[Ừm....ý của tôi không phải vậy. Xin lỗi nếu làm cô hiểu nhầm.]
Tôi xin lỗi và nhìn vào Valeria.
Valeria nhìn vào tôi với cặp mắt hối lỗi.
Bằng cách gì đấy mà giờ tôi cũng hiêu hiểu rồi.
Cô nhóc này là Lãnh chúa và Valeria phải chăm sóc cho nó.
[Thôi được rồi, trở lại vấn đề chính. Tại sao cô lại muốn gặp tôi?]
[Đúng rồi, tại vì anh nói năng nhăng cuội rồi làm tôi lạc đề.]
Tôi chẳng nói gì cả mà!
Rồi sau đó mặt của Malta thay đổi hẳn đi.
Cô ấy làm ra mặt người lớn rồi nhìn vào tôi.
[Cám ơn anh đã cung cấp cho chúng tôi lương thực, nhờ đó mà chúng tôi đã không chết đói. Cám ơn anh rất nhiều]
Cách nói của cô ấy không khác gì lắm nhưng biểu hiện trên mặt và ánh mắt đã khác đi rất nhiều.
Cô ấy nói cho tôi câu cảm ơn thật lòng của cô ấy.
[.........]
Tôi nhìn qua Valeria.
Cô ấy cười và nhìn tôi.
Ra vậy, đây là lý do cô ấy đưa cô nhóc này đến đây.
Lúc nãy tôi đã tự hỏi tại sao một người phụ nữ như cô ấy lại đưa cô nhóc như thế này đến đây nhưng có vẻ Valeria rất tin tưởng cô nhóc này.
Tôi lại nhìn qua Malta.
[Tôi đã hiểu được lòng biết ơn của cô]
Malta mỉm cười. Nhìn cũng dễ thương đấy chứ.
[Thôi, trà đang nguội dần rồi. Cô nên thưởng thức nó với bánh đi khi nó còn nóng.]
[C-cái này ăn được sao?]
[Ý cô là sao?]
[Tôi chưa thấy cái này bao giờ. Nó là thức ăn thật à?]
Vậy là cô ấy chưa thấy những thứ như cái bánh này bao giờ à....
[Đúng rồi. Nó là thức ăn và nó rất thơm ngon và ngọt.]
[Nó rất ngon sao??!]
Mắt của Malta sáng lên.
Cô ấy ăn một miếng nhỏ của cái bánh.
[Ngon quá!]
[Thật vậy sao?]
Cô ấy "giải quyết" cái bánh trong tích tắc.
[Cô có muốn thêm cái nữa không?]
[Có phiền anh quá không?]
[Ổn mà.]
Tôi lấy ra và chọn một cái , sau đó tạo ra .
Yuria, người đã đứng sau lưng tôi từ nãy đến giờ đã ngay lập tức đi lấy các thứ tôi cần.
Em ấy đặt những thứ cần thiết vào và cái bánh xuất hiện sau khi nó phát sáng lên.
Ngay lúc tôi lấy thẻ của tôi ra là em ấy ngay lập tức di chuyển. Risha và Mira làm việc nhóm rất tốt, nhưng em ấy do chuyển ngay bất cứ khi nào tôi lấy thẻ của tôi ra.
Em ấy là một người rất nhạy bén.
[Làm tốt lắm Yuria]
[..........]
Tôi cám ơn em ấy. Yuria không nói lại gì cả và đi ra phía sau tôi.]
Tôi nhìn lại Malta một lần nữa.
Malta nhìn qua nhìn lại cái bánh và tôi hết lần này đến lần khác.
Cô ấy đang mang một cái mặt hết sức ngạc nhiên.
[Cái-cái gì vừa xảy ra vậy?]
[Đó là ma thuật của tôi.]
Tôi nói thế và đẩy cái bánh về phía cô ấy.
[Mmmmmm.................]
Malta ăn nó và trưng ra cái biểu cảm thỏa mãn trên mặt.
Cô nhóc này có vẻ hợp với kiểu này hơn là cố gắng hành động ra vẻ người lớn.
[N-này. Tôi có cái này muốn hỏi]
[Gì thế?]
[A-anh có thể cho tôi... thêm nữa không?]
[Thêm nữa sao?]
[Vâng, tôi muốn chia cho mọi người ở Kazan một ít.]
[Tôi hiểu rồi. Xin lỗi, nhưng tôi không thể làm vậy.]
[Tại sao thể?]
[Đơn giản lắm]
Tôi lấy của mình ra và đặt ra hai .
Yuria đã dự đoán về việc này trước như mọi khi và đã thu thập nguyên liệu. Và những gì xuất hiện trên bàn tiếp theo là hai thứ khác nhau... cái chúng tôi vừa mới ăn xong và .
[Đây là... thứ mà anh đã cho chúng tôi.]
[Đúng vậy, đây là và đây là mà cô vừa ăn xong. Tôi sẽ không nói quá nhiều thứ phức tạp nhưng với những gì cần thiết để làm ra cái bánh này thì tôi có thể làm ra 3000 cái .]
[BA-NGHÌN--??]
Mặt của Malta cắt ra không còn một giọt máu.
[Cô đã ăn hai cái bánh... nên là vào khoảng 6000 cái. Cái bánh rất là xa xỉ nên rất là phiền toái. Nên đó là lý do tôi không thể cho cô nhiều được... kể cả tôi cũng không làm ra nhiều được.]
[Thế là ổn rồi!! Tôi không cần nó nữa!! 6000... chỉ trong một chốc mà tôi đã ăn hết số lượng thức ăn mà đủ cho mọi người trong thị trấn ăn trong vòng 4 ngày...]
Tôi nghĩ là chắc là cô ấy tính đúng rồi.... nhưng tôi quyết định không nghĩ nữa vì chắc chắn sẽ làm nó tệ thêm thôi.
Tôi không nghĩ ngợi nhiều nữa nhưng Malta lại bắt đầu khóc.
Cô nhóc ấy ngã xuống với những giọt nước mắt lăn dài trên mặt.
[N-này, đừng khóc mà.]
[T-tôi không có khóc!]
Malta cố gắng tỏ ra cứng rắn. Cô đứng lên lấy tay lau nước mắt của mình.
[Không đời nào mà tôi, lãnh đạo vĩ đại của Kazan khóc trước mặt người khác.]
Cô nhóc nói khi nhìn lườm tôi.
[Dù sao thì, vì cái bánh đó ngon quá. Dù sao thì tôi cũng là người giữ chức vụ cao nhất phải không? Tôi ăn nhiều hơn người khác cũng là chuyện thường thôi mà.]
Cô nhóc lại nói xạo thêm lần nữa rồi.
Rất dễ để nhìn thấy chuyện đó nên tôi lỡ mồm phát ra tiếng cười của mình.
[Này anh cười gì đấy?]
[không không... xin lỗi... xin lỗi.]
Tôi ho và gằn giọng của mình, sau đó nhìn qua Malta.
Sau đó và từ tự nhiên phát ra từ miệng của tôi.
[... tôi sẽ tìm cách để tạo ra thật nhiều bánh.]
[Hả?]
[Như cô vừa nghe đấy, tôi sẽ tìm ra cách để có thể làm nó ra số lượng lớn như cho mọi người đều có thể thưởng thức nó.]
[K-không có cách nào anh làm được đâu. Ở đó có tận 500 người nên anh không---]
[Có thể làm được.]
Yuria nói sau lưng tôi.
Em ấy đã im lặng từ đầu đến giờ, nhưng bây giờ em ấy lại nói ra.
[Nếu đó là Chủ nhân, thì nó hoàn toàn có thể.]
Malta đã ngạc nhiên trước sự tin tưởng hoàn toàn từ Yuria dành cho tôi.
[Đúng vậy, nếu đó là Akito-sama thì tất nhiên là có thể rồi.]
Malata còn ngạc nhiên hơn nưa sau khi nghe thấy cấp dưới của mình Valeria nói như vậy.
[Có rất nhiều tin đồn về Akito-sama. Ngài ấy đã sữa chữa lại cái thị trấn và hơn nữa ngài đã cho chúng ta thấy phép thuật của mình. Nếu đó là Akito-sama thì tôi tin rằng ngài ấy có thể làm vậy.]
Valeria mạnh mẽ khẳng định quan điểm của mình.
Malta sững sờ ra đó cho đến khi cuối cùng lại nhìn tôi với đôi mắt sáng lên.
[Anh có thể làm được sao?]
[Đúng vậy.]
Tôi đi theo nhưng lời nói mà Yuria và Valeria đã dành cho tôi và khẳng định điều đó.
Có vẻ như tôi đã có thêm mục tiêu để hướng tới rồi.
Sản xuất hàng loại các mặt hàng xa xỉ.