CHARGING MAGIC WITH A SMILE

chương 69: openning (khai trương/khánh thành)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans: ML0909

Edit: ML0909

===============

Chúng tôi trở về Ribek. đã khá muộn hiện đã là ban đêm.

Chúng tôi dừng bên ngoài thị trấn và ngay phạm vi của Đài phun nước Ilia. Tôi đã nhờ Lilia quan sát khi tôi đặt tất cả các vật liệu vào bên trong vòng tròn ma thuật… và cuối cùng đặt vào trong những quả bóng.

Sau khi ánh sáng quen thuộc lóe lên… một con tàu xuất hiện.

Đó là một chiếc xe lửa nhỏ kích thước như một chiếc xe buýt. Có vẻ như nó có thể chứa được khoảng 20 người.

[Chúng ta đã làm nó ư desuno!]

[Đúng vậy, chúng ta đã làm nó.]

[Đây là thứ đặt trên những đường ray phải không desuno?]

[Đúng vậy]

Lilia và tôi đều nhìn vào [nó].

Đoàn tàu mà Lilia và tôi đã thu thập nguyên liệu, và những đường ray mà ba nô lệ khác của tôi đã làm.

Một phần của ba đường ray được nối với nhau.

[Được rồi, đi thôi.]

Tôi nâng chiếc tàu lên và đặt nó lên đường ray.

Sau khi tạo đường ray, con tàu đã được mở khóa.

Như thể chứng thực thực tế là đường ray và tàu hỏa là một phần của cùng một bộ, chúng hoàn toàn phù hợp với nhau.

[Đi nào.]

[Vâng desuno]

Tôi bước lên tàu với Lilia.

Tôi nhìn vào khoang lái và thấy nó được thiết lập khá đơn giản.

Có một cần gạt.

Ở dưới cùng của cần gạt là một số mức độ khác nhau. Từ những dấu hiệu, có vẻ như nó là dừng lại, tốc độ thấp, tốc độ trung bình, tốc độ cao.

Tôi di chuyển cần gạt từ dừng sang tốc độ thấp.

Với âm thanh chugging [note11313] con tàu bắt đầu di chuyển chậm rãi.

Nó từ từ chuyển động một cách yên bình trong khi tôi ngắm nhìn phong cảnh đang lướt qua chúng tôi.

Tôi bỏ tay ra khỏi cần gạt.

[Wooaaahh!]

Lilia nhìn xung quanh với đôi mắt lấp lánh.

Mở cửa sổ ra một làn gió nhẹ thổi qua.

[Tuyệt vời desuno, Cái này chạy trên đường riêng của nó desuno?]

[Đúng vậy ... nó là như thế.]

[Onii-chan nhìn này desuno.]

[Hm?]

Tôi nhìn vào nơi Lilia đang chỉ.

Bên ngoài tàu có đèn chiếu sáng.

Ở mỗi bên có hai quả bóng ánh sáng.

Đoàn tàu di chuyển với bốn đèn phát sáng xung quanh.

[Nó thật tuyệt vời desuno]

[Đúng thế.]

Tôi đáp lại Lilia đang có đôi mắt lấp lánh khi tôi kéo cần gạt một lần nữa để kiểm tra tốc độ của tàu.

Vì không có đồng hồ tốc độ kèm theo nên chỉ là ước tính.

Tốc độ thấp bằng với tốc độ tối đa của một chiếc xe đạp là 20 km/giờ.

Bây giờ thì như khi bạn đang đi xe đạp xuống một ngọn đồi dốc nên tôi nghĩ tốc độ có thể là khoảng 30 km/giờ.

Tốc độ cao nhanh hơn thế nên tôi ước tính nó là khoảng 40 km/giờ.

Tốc độ thấp đã nhanh hơn cả những con ngựa hai chân. Vì vậy, tôi nghĩ rằng tôi vừa tạo ra chiếc xe nhanh nhất trong thế giới này.

[Lilia, hãy bám vào thứ gì đó.]

[Eh? Vâng desuno. ]

Tôi đảm bảo rằng Lilia đã nắm vào tay vịn và bật cần gạt để dừng lại.

Con tàu thực sự dừng lại đột ngột.

Tôi một lần nữa tăng tốc nhanh hơn và —— dừng nó lại.

Một lần nữa nó dừng lại một cách nhanh chóng.

Sau đó tôi thử nó ở tốc độ tối đa… và nó vẫn dừng lại nhanh chóng.

[Nó bỏ qua quán tính sao?]

[Quán tính desuno?]

[Anh đã dừng nó đột ngột nhiều lần, nhưng ngay cả khi anh không vịn vào thứ gì đó anh vẫn ổn đúng không?]

[Vâng desuno.]

Em ấy nói trong khi có vẻ bối rối vì sao đó lại là vấn đề.

Có vẻ như trong thế giới này không có phương tiện di chuyển tốc độ cao, họ không thực sự hiểu được quán tính sẽ hoạt động như thế nào khi buộc phải dừng nhanh.

Nhưng tôi hiểu.

Với một đoàn tàu chạy với tốc độ 40 km/giờ, một lần dừng khẩn cấp ít nhất sẽ khiến tất cả hành khách té xuống.

Đây là một đoàn tàu được tạo ra bởi phép thuật của DORECA, vì vậy bằng cách nào đó tôi có thể chấp nhận nó.

Tôi có thể chấp nhận nó… nhưng nó vẫn không thể tin được.

Tôi nghĩ khi tôi một lần nữa cho tàu chạy.

Dưới bầu trời đêm tuyệt đẹp, Lilia và tôi đứng trên tàu.

[Có một điều anh đang suy nghĩ ......]

[Có gì không ổn sao]

[Anh không nhìn thấy ba người kia.]

Chúng tôi tiếp tục quan sát.

Tôi khá chắc rằng trên đường đi, chúng tôi sẽ gặp ba em ấy, nhưng điều đó đã không xảy ra.

Đường ray vẫn kéo dài, chuyến tàu vẫn chạy, nhưng ba em ấy không xuất hiện.

[Đó là bởi vì Onii-chan đã ra lệnh cho họ desuno.]

[Huh?]

Tôi nhìn Lilia.

Em ấy đang đứng đó trông có vẻ tự hào với hai tay trên hông.

[Chủ Nhân bảo họ nối đường ray với thị trấn Akito. Vì vậy, em chắc chắn rằng đường ray sẽ tiếp tục kéo dài cho đến đó desuno. ]

[Từ đầu ..... cho đến đó? ]

[Vâng desuno ]

[Anh hiểu rồi. ]

[Vì vậy, em chắc chắn ba Onee-sama đang đợi tại thị trấn Akito desuno.]

[Hmm.]

Nó có thể là vậy.

Bằng cách nào đó tôi có thể tưởng tượng các em ấy sẽ làm như vậy.

Tôi có thể tưởng tượng các em ấy sẽ làm việc hết mình để kết nối đường ray với Akito.

Nếu các em ấy thực sự đã đến thị trấn Akito rồi ...

[Vậy thì, anh cần phải nghĩ một phần thưởng để thưởng cho họ.]

[Chỉ cần tiếp tục cho họ công việc như vậy là tốt nhất desuno.]

Lilia trả lời với một suy nghĩ đúng như một Nô lệ vĩnh cửu.

Đó là câu trả lời mà một học sinh danh dự sẽ nói… nhưng đó cũng là cảm xúc thật của họ.

Họ là chủng loài như thế.

Điều đó tuy đúng trong trường hợp này nhưng không thưởng cho các em ấy đúng là không phải câu trả lời thích hợp.

Các em ấy là những người sẽ cảm thấy vui mừng khi được làm việc hết mình vì Chủ Nhân.

Còn tôi là người muốn thưởng cho những nỗ lực hết mình của các em ấy và làm cho các em ấy hạnh phúc hơn.

Tôi cần phải làm một cái gì đó để ca ngợi và khen thưởng các em ấy. Chắc chắn là thế.

Sau một lúc, chúng tôi cuối cùng đã thấy những ngọn đèn phía trước.

Ánh sáng của nền văn minh.

Các đường ray vẫn chạy dài.

Tôi giảm tốc độ xuống [thấp].

Chúng tôi từ từ chậm lại.

[——!]

[Waaa]

Tôi đã rất ngạc nhiên còn ánh mắt của Lilia thì trở nên lấp lánh.

Tại nhà ga ở lối vào thị trấn, những người ở Akito đã tụ họp ở đấy.

Có một biểu ngữ lớn được treo ở đó.

Những người cầm nhạc cụ bắt đầu chơi nhạc.

Họ bắt đầu hô vang [Akito Banzai] trong một điệp khúc tuyệt vời.

Đó là sự tôn thời thái quá.

Một buổi lễ.

Từ đó xuất hiện trong đầu tôi.

Tôi chuyển cần gạt con tàu về [dừng].

Tôi xuống tàu và Madway xuất hiện từ trong bữa tiệc chào mừng.

Madway giơ ra một loại vòng hoa. nó rõ ràng là cho tôi.

Tôi dừng lại một lúc và nhìn quanh trước khi phát hiện ba nô lệ của tôi ở đằng xa.

Tôi ngay lập tức nghĩ rằng họ là những người đã lên kế hoạch này.

Tôi nhìn họ và người dân thị trấn.

Đó không phải là một cảm giác tồi tệ ... thực ra nó ngược lại.

Đặc biệt là âm nhạc.

Các nhạc cụ không được tôi tạo ra, chúng có vẻ hơi xấu, vì vậy tôi nghĩ họ tự làm chúng.

Đây là cách tôi hy vọng mọi thứ sẽ diễn ra.

Tôi đảm bảo chất lượng cuộc sống tối thiểu của họ và họ sẽ từ từ cải thiện cuộc sống của mình.

Đây là điều tôi mong muốn ... đó thực sự là một việc tốt.

[Bệ hạ.]

Madway bước tới và đeo vòng hoa qua cổ tôi.

Tôi chấp nhận nó với niềm hạnh phúc dân trào.

Điều này thật tuyệt, những cô gái thực sự rất coi trọng tôi.

Vậy nên tôi sẽ thưởng cho các em ấy thật nhiều.

Tôi tự hứa với chính mình.

Truyện Chữ Hay