Hôm nay mình bệnh liệt giường cmnr :( nên chắc không nhiều như mọi hôm được rồi. Chúc các bạn đọc vui vẻ.
=======================
[Mira, lấy thẻ Slave của em ra.]
Đang là buổi sáng và tôi đang ở trong sân của Dinh thự lãnh chúa.
Mira vâng lời và lấy của em ấy ra trước khi đặt nó vào vòng tròn ma thuật mà tôi đã đặt xuống đất.
Tôi cắt ngón tay với thanh của mình và để cho vài giọt máu rơi xuống .
Đó là một vật phẩm mới xuất hiện trong menu và nó yêu cầu thẻ rank và một .
Nó cần hai thứ nguyên liệu. Một và máu của Chủ nhân của người mang thẻ nô lệ đó.
Khi chúng được đặt cùng nhau vào trong , một cái Thẻ mới được tạo ra.
[Cám ơn Chủ nhân rất nhiều!]
[Hai người kia đã thử xong trước em rồi, những để cho chắc thì em hãy thử lại một lần nữa đi.]
Tôi cắt cái bàn ra làm hai với thanh kiếm của mình.
Cái bàn đấy được làm từ của tôi.
[Em nhìn vào menu đi, mục của thẻ rank Đồng sẽ ở đâu đó trong đấy đấy]
[Em tìm thấy rồi]
[Dùng nó lên cái bàn thử đi]
[Em hiểu rồi]
Mira làm như tôi nói và em ấy đặt lên cái bàn.
[Nó cần những nguyên liệu gì để sữa chữa?]
[Nó cần một nữa những nguyên liệu đã làm ra nó lúc ban đầu]
[Anh hiểu rồi, cũng giống như thẻ của anh]
Mira đi ra khỏi phòng để tìm những nguyện liệu cần thiết để sữa chữa cái bàn.
Tôi ngồi xuống ghế và nhìn vào cái bàn trong khi suy nghĩ.
Đây là một điểm bắt đầu tốt. Thực tế là nô lệ của tôi bây giờ có thể sử dụng ma thuật sửa chữa của thẻ rank Đồng là một việc tiến bộ rât lớn.
Cho đến bây giờ, tôi là người duy nhất có thể sửa chữa mọi thứ … nó rất phiền phức theo nhiều cách nghĩ.
Thực tế là mỗi người trong số họ bây giờ có thể làm như vậy là một sự phát triển rất lớn.
Mira quay trở lại với vật liệu và sửa lại cái bàn.
[Hmmm, có vẻ như không có vấn đề gì cả. Nó có khả năng giống như DORECA của anh.]
[Vâng! Hihihi]
[Tại sao em cười toe toét như thế?]
[Em chỉ hạnh phúc vì từ giờ em có thể hữu ích cho anh hơn nữa.]
[Anh hiểu rồi. Từ bây giờ hãy tiếp tục làm việc vì lợi ích của anh nhé.]
[Dạ!]
[Chủ nhân!]
Cánh cửa mở ra và Yuria bước vào.
[Có chuyện gì thế?]
[Có một sứ giả đến.]
[Sứ giả? Oh là Valeria sao?]
[Không phải người từ Kazan.]
Nô lệ nhỏ của tôi nói khi em ấy lắc đầu với vẻ mặt nghiêm túc bất thường.
Xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx
Khi tôi bước vào phòng khách, tôi vô tình nhíu mày mình lại.
Có một người đàn ông ngồi đó. Một người đàn ông có vết sẹo như cây kim đồng hồ điểm 5 giờ ngồi đó mặc áo giáp màu đỏ sẫm.
Trong một chốc, sự xuất hiện của anh ta trông như một tên cướp.
Về phần mà Risha dọn lên cho những vị khách trong phòng này… anh ta đang ăn nó một cách ngấu trong khi làm đổ vụn bánh khắp mọi nơi.
Cách cư xử của anh ta thật khủng khiếp… anh chàng này có thực sự là một [Sứ giả] như Yuria nói không?
Khi anh ấy nhận ra tôi, anh ấy nhìn lên.
[Vậy ra cậu là Akito hả …]
[…… Đúng rồi, vậy anh có việc gì sao?]
Tôi ngồi trước mặt anh ta. Mira, người đã đi cùng tôi, đứng sau lưng tôi.
[Ta là Jahn và ta đến đây theo lệnh của Maxim-sama.]
[Và?]
Jahn cắn phải môi khi anh ta vừa ăn và nói chuyện. Thật khó chịu khi nhìn vào cái miệng đang nhai đấy.
[Ta đến gặp ngươi để đưa ra mệnh lệnh của Maxim-sama. Hãy đến diện kiến ngài ấy trong vòng 10 ngày nữa.]
[Trong vòng 10 ngày? Đến đó? Vậy là sao?]
[Hành động của ngươi sẽ quyết định số phận của 4 Thị trấn mà ngươi đang cai trị. Ngươi không muốn làm phiền Maxim-sama khi ngài ấy đang ở có một tâm trạng tốt đâu.]
[Đợi đã, tôi không hiểu. Anh đang nói về cái gì vậy? Maxim là ai? Và người ấy muốn gì?]
[Ha!]
Jahn mở một nụ cười gièm pha.
[Oioi, Lãnh chúa mới của Ribek là kẻ nhỏ bé ngu dốt như này sao?]
[Sao ngươi dám nói như vậy với Chủ nhân của ta?]
Mira hét lớn.
[Cái gì thế ... ngươi là một nô lệ đúng không? Nếu ngươi là một nô lệ thì hãy biết điều đi! Ta đang nói chuyện với chủ nhân của ngươi, vậy ngươi nên biết khi nào bạn đến lượt ngươi đi nhé? Hah ~?]
[Grr …………]
Mira cắn chặt môi và nói không nói gì nữa.
Em ấy là nô lệ, em không thể bác bỏ cái logic này mặc dù em ấy đang cố gắng.
[Mira, đừng nói chuyện với hắn ta nữa. Đó là mệnh lệnh.]
[Em hiểu rồi.]
Tôi đã nói lại những lời của Jahn theo cách của mình với tư cách là Chủ nhân của em ấy.
Điều này tao ra sự thất vọng cho em ấy, nhưng giận dữ thì vẫn còn đó. Ẻm tiếp tục lườm Jahn.
Tôi quay lại Jahn và hỏi,
[Xin lỗi vì sự dốt nát của mình… anh có thể giải thích cho tôi để tôi có thể hiểu được không?]
[Người thực sự không biết về Maxim-sama?]
Lần này anh ta có vẻ ngạc nhiên. Người ấy thực sự nổi tiếng đến vậy à?
[Umm, Chủ nhân ...]
[Gì thế?]
[Maxim là tên của “Lãnh chúa tối cao” ở phía Bắc. Thông qua nhiều cuộc chiến tranh ở nhiều nơi, ông đã chiếm được một số thị trấn.]
Vậy cơ bản hắn là kẻ xâm lược?
Tôi nhìn Jahn người đã phồng mũi tự hào với việc làm của mình.
[Vâng, chuyện là vậy ấy. Đừng lo, Maxim-sama không thích đổ máu. Miễn là ngươi đi chào ngài ấy và trở thành người nằm dưới trướng của ngài, thì sẽ không có gì xảy ra.]
[...Vậy … nếu tôi từ chối?]
[Chà ... thì các người dưới trướng của Maxim-sama và 2.000 binh sĩ của ngài ấy sẽ diễu hành đến thị trấn của người.] (Trans: Bố m lại sợ m quá con ạ?)
Jahn nói với nụ cười đểu trên mặt.
[…… xin lỗi, nhưng anh sẽ cần phải cho tôi một đêm để suy nghĩ...]
[Haaa, được rồi. Câu trả lời cuối cùng là do ngươi quyết định thôi …]
[…… Risha.]
Tôi gọi cho Risha, thay vì Mira, người đang ở ngay sau lưng tôi.
[Anh gọi em sao Chủ nhân?]
[Dẫn Jahn-san đến một nơi để ở lại ... hãy lịch sự với anh ấy.]
[Em hiểu rồi.]
Risha dẫn Jahn đi và rời khỏi phòng tiếp tân.
[Phù …….]
Tôi ngồi xuống ghế và thở dài.
Chiến tranh.
Từ đó xuất hiện trong đầu tôi.
Anh ta nói rằng nếu tôi đầu hàng ... nếu tôi không muốn chết thì hãy đầu hàng. Nếu không thì bọn họ sẽ xâm lược với 2.000 binh sĩ.
Hmm, phải làm gì đây ...
xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx
Tôi đi dạo quanh Ribek.
[Nee-chan Cái này bao nhiêu tiền?]
[5.000 Yen.]
[Nó đắt quá ... hãy giảm nó một chút đi.]
Thị trấn sôi động. Trước khi tôi kịp nhận ra thì con đường chính đã trở thành một cái chợ nơi nhiều giao dịch khác nhau đang diễn ra ở đây.
Nó đã thay đổi rất nhiều so với lúc Marato nắm quyền.
[Lãnh chúa.]
Một người đàn ông nhận ra tôi và gọi lớn.
[Lãnh chúa, tôi nghe nói rằng Maxim đang nhắm đến nơi này, đúng không?]
[… Anh nghe ai nói vậy?]
[Một lúc trước, cấp dưới của Maxim đến đây. Hắn ta lấy một số hàng hóa của tôi mà không trả tiền và nói [tất cả những thứ này sẽ sớm là của Maxim-sama.]]
Jahn sao ……
[Tôi nghĩ rằng điều đó thật lố bịch, nhưng tôi đã thấy cô nô lệ của Lãnh chúa với đi với hắn ta nhưng cô ấy đã không ngăn cản hắn ta lại.]
Risha à ……
Có vẻ như em ấy hiểu nhầm mệnh lệnh của tôi và cho phép hắn ta có quyền làm những việc như vậy.
[Hắn cũng lấy vài thứ của tôi.]
[Tôi cũng vậy.]
[Hắn đánh tôi khi tôi nói với hắn ta dừng lại.]
[Điều đó còn nhẹ đấy, hắn đã phá nát cửa hàng của tôi.]
Từng người khác lên tiếng để kể cho tôi nghe những gì hắn đã làm.
Tôi đã cho người đàn ông bị đánh một bình , và sửa chữa cửa hàng của người đàn ông còn lại với của mình.
[Xin lỗi vì đã nói nhưng đó là sự thật ... hắn đang nhắm vào chúng ta.]
Sau khi nghe lời những thứ của tôi và tất cả mọi người đều ồn ào cùng một lúc.
[Maxim bảo tôi đầu hàng. Nếu tôi không đầu hàng và trở thành một cấp dưới của ông ấy, ông ấy sẽ gửi 2.000 binh lính để chinh phục chúng ta.]
Mọi thứ thậm chí còn ồn ào hơn nữa.
Vâng vâng ... Tôi đoán đó điều là hiển nhiên thôi.
Tôi đã nói với họ rằng 2.000 người sẽ đến.
Ribek là thị trấn có nhiều người nhất trong cả bốn thị trấn tôi cai trị… nhưng nó chỉ có khoảng 1.000 người.
Rõ ràng là họ sợ hãi khi tôi nói với họ rằng 2.000 binh sĩ sẽ đến đây.
Tôi đã nghĩ cho đến khi,
[Lãnh chúa, chúng ta sẽ đáp trả như thế nào đây?]
[Huh?]
Người đàn ông đầu tiên nói to ra.
[Chúng ta nên làm gì đây?]
[Chung ta chiến như nào? Chúng ta nên chuẩn bị như nào để đánh bại 2.000 binh sĩ?]
[……]
Tôi đã rất ngạc nhiên, đó là một phản ứng đó là hoàn toàn nằm ngoài mong đợi của tôi.
[Anh đang hành xử ngu ngốc đó ...]
Một người phụ nữ nói.
[Những gì chúng ta cần làm vẫn không thay đổi. Lãnh Chúa sẽ tạo ra một cái gì đó và chúng ta sẽ thu thập các nguyên liệu để làm ra nó.]
[Đúng rồi! Chúa sẽ làm một điều gì đó tuyệt vời mà có thể đánh bại lũ xâm lượt và đẩy chúng về quê chăn vịt!]
[Cái đó.. cái mà..., à nó là . Làm thế nào về chúng ta tạo ra thật nhiều những thứ đó?]
Đám đông tạo ra một tiếng ồn lớn khi họ nói và hét lên.
Họ dường như tràn đầy hy vọng khi họ thảo luận hết các giải pháp này thì lại đến cái khác. Không ai trong số họ có vẻ sẵn sàng nhượng bộ cho quân địch.
Tôi rút của mình ra.
Họ chú ý và tất cả quay sang nhìn tôi.
Ánh mắt của họ tràn ngập sự hy vọng và niềm tin mạnh mẽ.