"Tôi xin lỗi, chúng tôi không thể nhận cậu được."
"Sao lại không chứ, tôi đáp ứng đủ yêu cầu đưa ra trong tờ thi tuyển cơ mà?" Lăng Khải bức xúc phản bác.
"Cậu còn không có bằng đại học, chúng tôi thực sự không thể tuyển cậu. Tôi xin lỗi, mời cậu qua công ty khác." Vị trưởng phòng đẩy kính lên, chìa tay ra cửa.
Lăng Khải cúi mặt, cầm lấy tập hồ sơ thất thiểu đi ra ngoài cửa. Ra khỏi công ty, cậu ngồi xuống bậc thang bên ngoài suy nghĩ. Một đứa lớn lên ở trại trẻ mồ côi, sống ở khu ổ chuột, ngày ngày mài mặt ra đường để kiếm tiền đi học cấp như cậu thì làm sao học lên đại học được chứ.
Nếu lúc đó Minh Hạo không xuất hiện không chừng cậu đã định nhảy cầu rồi. Anh ấy xuất hiện như nào nhỉ? A đúng rồi, hôm tốt nghiệp, lúc cậu đang ngây ra đó thì anh ấy đưa cho cậu chiếc mũ, bảo là nắng lắm. Nụ cười đó là động lực cho cậu sống tiếp đến bây giờ.
Đột nhiên Lăng Khải nghe thấy tiếng xe quen thuộc, ngẩng đầu lên thì thấy Minh Hạo mở cửa xe bước ra, đi cùng hắn là Giang Kiệt. Cũng phải thôi, từ trước đến nay trong mắt hắn chỉ có một mình người đó, cậu làm gì có chỗ nào đứng. Ngày đó cậu mà không bám riết lấy Minh Hạo, không chừng hai người còn đến với nhau sớm hơn nữa.
Sợ Minh Hạo nhìn thấy mình sẽ tức giận cậu liền nhanh chóng đứng lên, cố tình nép mình lại để không bị chú ý. Lúc Minh Hạo đi đến cửa công ty, cậu khẽ thở phào rằng hắn không nhận ra nhưng đột nhiên một nhân viên chạy đến chỗ cậu:" Cậu gì ơi, cậu quên đồ này."
Tiếng gọi khiến Dương Minh Hạo chú ý, nhìn đến bóng dáng gầy gầy quen thuộc ấy. Là Lăng Khải, cậu ấy làm gì ở đây? Số tiền mà hắn cho đủ để cậu sống sung sướng đến hết đời này mà. Không biết vì sao Minh Hạo lại muốn gặp lại cậu.
Lăng Khải khẽ liếc qua, thấy Minh Hạo đang tiến về phía này, đầu càng cúi thấp.
"Cậu ở đây làm gì? Hay cậu biết hôm nay tôi sẽ đến đây họp liền giả vờ tội nghiệp chờ tôi sao?" Giọng nói đày châm chọc vang lên. Minh Hạo cũng không biết tại mình lại nói vậy, cũng không hiểu tại sao mình lại bước về phía này nữa. Chỉ là hắn muốn được nói chuyện với cậu, được nhìn thấy dáng vẻ của cậu.
Từ lúc cậu rời đi đã được mấy ngày. Mỗi lần hắn về nhà, không có ai bước đến hỏi han hắn, cũng chẳng có ai ngồi chờ cơm hắn nữa. Thậm chí những bộ đồ mà hắn mặc cũng không được chuẩn bị ra ngoài. Hắn thấy trống vắng, thấy...nhớ người con trai này.
"Em không có, chỉ là em đang đi xin việc thôi, nếu anh không thích em sẽ đi ngay, xin lỗi." Cậu cầm nhanh lấy tờ xin việc từ tay nhân viên, định chạy đi thì Minh Hạo túm cậu lại:"Cậu chột dạ sao? Bị tôi nói trúng rồi?" Hắn nhấc mày nhìn cậu, chỉ mới rời đi có mấy ngày mà lại giả vờ như không quen biết hắn. Được rồi, hay lắm, để hắn cho cậu biết muốn tránh né hắn, mơ đi.
"Đi theo tôi." Lăng Khải bị Minh Hạo cầm tay lôi vào công ty, vào bên trong mọi ánh mắt đều dồn tới hai người làm Lăng Khải không biết chui mặt vào đâu. Trái lại với cậu, Minh Hạo lại vô cùng tự nhiên đi vào thang máy riêng đi lên. Lăng Khải bàn tay hắn đang nắm chặt tay mình mặt càng đỏ lên.
Vị trưởng phòng ban nãy nhìn thấy hai người, lúc đầu có chút sửng sốt sau đó liền nở nụ cười gượng gạo:"Dương tổng, thật quý hóa quá, Giang tổng và mọi người đang chờ ngài bên trong."
Minh Hạo lôi Lăng Khải còn đang nép sau mình ra trước:"Lập tức sắp xếp một vị trí ổn thỏa cho cậu ấy."
Lăng Khải nghe xong sửng sốt vội xua tay, liên tục nói không cần nhưng nhìn ánh mắt sắc lạnh của hắn thì cậu lại câm nín. Ánh mắt đó giống như đang nói:cậu có tin cậu không đồng ý tôi liền đè cậu ra tại đây không. Thấy cậu không phản bác nữa hắn mới buông tay ra rồi đi vào phòng họp.
Trên đường đến chỗ nhận việc, Lăng Khải không khỏi tò mò hỏi trưởng phòng đi trước:"Tại sao Minh Hạo, à không Dương tổng lại đến đây vậy? Ngài ấy đến ký hợp đồng với công ty này sao?"
Vị trưởng phòng hơi khó chịu nhìn cậu:"Này, cậu đến đây xin việc mà không đọc kỹ thông tin à? Dương tổng là chủ tịch công ty này thì còn ký hợp đồng với ai?"
Nghe xong Lăng Khải trợn tròn mắt ngạc nhiên. Không phải chứ, rõ ràng cậu đã đến công ty Minh Hạo một lần rồi, sao lại thế chứ.
"Mắt tròn mắt dẹt cái gì? Đây là công ty con của tập đoàn Dương Minh. Chỉ có tầm công ty con như này thôi, còn đâu đều là chi nhánh. Bình thường Dương tổng sẽ ở tập đoàn chính giải quyết mọi việc, một tháng một lần sẽ đi rà soát tất cả các công ty con. Kể ra cũng lạ thật, cậu từng này tuổi mà chưa từng nghe đến tên công ty này sao." Trưởng phòng thao thao bất tuyệt một hồi. Lăng Khải chỉ đứng ở bên gật gật như đã hiểu.
Lúc trước cậu chỉ biết Minh Hạo làm tổng giám đốc thôi, nhưng càng không ngờ là lại cao đến mức này. Làm dưới trướng của hắn thì không khỏi đụng mặt nhau. Nhưng may dù sao đây chỉ là công ty con, một tháng gặp một lần sẽ không sao đâu. Phải mau chóng quên đi, bắt đầu một cuộc sống mới.