"Cậu ấy do quá mệt mỏi, cộng thêm cơ thể vốn suy nhược nên dẫn tới sốt cao và mê man. Chỉ cần nghỉ ngơi, uống thuốc cộng với ăn uống đầy đủ thì sẽ không sao."
"Cảm ơn bác, bác Chung." Dương Minh Hạo đứng lên định tiễn bác sĩ ra ngoài cửa.
Bác Chung là bác sĩ tư nhân của nhà họ Dương đã mấy chục năm nay, Minh Hạo coi bác như người nhà.
Bác Chung nhìn Lăng Khải đang khó nhọc nằm trên giường, khẽ lắc đầu, con mắt âm trầm nhìn Minh Hạo:"Bác không phải cha mẹ cháu nên không dám quản chuyện của cháu. Nhưng dù sao nếu không yêu cũng đừng hành hạ cậu ấy như vậy, lần này chỉ mê man thôi, bác không dám nói những lần về sau đâu." Minh Hạo khẽ vâng một tiếng rồi tiễn bác sĩ Chung ra xe.
Hắn lên trên phòng, nhìn chàng trai mặt ửng đỏ đang rúc đầu vào trong chăn ngủ. Lâu lắm rồi giữa hai người mới có sự bình yên như vậy.
Minh Hạo ngồi xuống bên cạnh cậu, tay khẽ áp vào trán. Vẫn còn nóng quá. Minh Hạo định đi lấy khăn và chậu nước thì đột nhiên Lăng Khải túm tay hắn lại, miệng không ngừng lầm bầm:"Đừng mà, đừng bỏ em."
Minh Hạo ngơ ra một lúc, trong lòng đột nhiên xuất hiện một tia ấm áp không rõ. Hắn khẽ cười, kề sát bên tai cậu:"Đừng lo, tôi không đi đâu." Lăng Khải như nghe được chậm rãi buông lỏng tay, Minh Hạo chạm vào má cậu, ngốc lắm.
Lần đầu tiên Đại thiếu gia nhà họ Dương phải chăm sóc người khác nên không khỏi lúng túng, vật lộn mãi cái khăn mới đắp được lên trán Lăng Khải. Đến gần sáng, cơn sốt hạ xuống, do tác dụng của thuốc nên Lăng Khải vẫn say ngủ. Minh Hạo sờ trán cậu lần nữa mới thở phào. Tối qua hắn cả đêm không chợp mắt nên cơ thể vô cùng mệt mỏi liền leo lên giường ngủ.
Lăng Khải cảm nhận được hơi ấm nên quay sang rúc vào lòng hắn. Dương Minh Hạo giật mình nhưng cũng không đẩy cậu ra. Nhìn cậu ngủ trong lòng mình nhẹ nhàng đến thế hắn lại bất giác mỉm cười, khẽ đưa tay ôm cậu vào lòng. Thế nhưng tâm trí là thế còn thằng em trai dưới thân kia lại suy nghĩ một cách khác. Khuôn mặt hơi đỏ, thân thể mềm mại của Lăng Khải ở dưới thân không ngừng mời gọi hắn.
Minh Hạo không kiềm chế nổi cúi xuống hôn bờ môi của Lăng Khải, lúc đầu chỉ là một nụ hôn nhẹ sau lại thành hôn sâu, liên tục kéo xuống dưới lồng ngực, rồi kéo cả quần của cậu xuống. Lăng Khải mơ màng thấy có người hôn mình, miệng không tự chủ kêu tên của Minh Hạo. Ngọn lửa trong hắn càng bùng cháy mạnh mẽ. Một đêm lăn lộn cho đến khi Lăng Khải đã mệt đến không chịu nổi hắn mới buông tha cậu. Lần đầu tiên hai người ngủ chung giường.
Lúc Lăng Khải tỉnh dậy đã gần tới trưa. Cậu cảm thấy cơ thể vô cùng đau đớn, nhớ tới hôm qua liền ngẩng đầu lên, thấy mình đang gối lên tay Minh Hạo ngủ. Lăng Khải ngạc nhiên suýt kêu lên nhưng liền nhanh tay bịt miệng mình lại. Cậu...được ngủ chung với anh.
Lăng Khải đỏ mặt nhìn khuôn mặt của Minh Hạo kề sát bên mình. Ngũ quan anh tuấn, trầm ổn, đôi môi mỏng khẽ mím lại. Lăng Khải đưa tay ôm lấy hắn. Ấm quá. Như một giấc mơ vậy, cậu mong giấc mơ này kéo dài mãi.
Lăng Khải đang mải chìm đắm trong suy nghĩ thì cửa phòng đột nhiên mở ra, Giang Kiệt xuất hiện ở cửa miệng hô lớn:"Minh Hạo, em có việc muốn...".
Giang Kiệt chưa nói hết câu thì sững lại nhìn hai thân ảnh không mặc gì trên giường, quần áo thì vứt bừa bãi quanh phòng. Tất cả đều chứng minh rằng hôm qua hai người ngủ cùng nhau cả đêm. Giang Kiệt nhỏ giọng nói xin lỗi rồi bỏ đi.
Lăng Khải vô cùng ngạc nhiên nhưng cũng nhanh chóng phản ứng đứng lên mặc nhanh chiếc áo choàng tắm rồi đuổi theo. Cậu bắt được Giang Kiệt ở đầu cầu thang:"Kiệt, nghe tôi nói đã, chuyện hôm qua chỉ là hiểu lầm thôi, chúng tôi chỉ là...."
Minh Hạo từng cảnh cáo cậu tuyệt đối không để cho Giang Kiệt biết quan hệ của hai người. Trong mắt Giang Kiệt cậu chỉ là tên họ hàng xa ở nhà nhà Minh Hạo, còn cái quan hệ kia thì ít ai biết.
"Cậu không cần giải thích đâu, dù sao tôi với anh ấy cũng chỉ là bạn bè thôi, hai người có làm gì tôi cũng không để ý đâu." Giọng của Giang Kiệt thể hiện nỗi buồn rõ rệt. "Tôi có việc đi trước, đừng bảo anh ấy tôi tới đây."
"Khoan đã, Giang Kiệt cậu đừng đi. Tôi...."
Lăng Khải đưa tay ra định kéo Giang Kiệt lại muốn giải thích thêm thì đột nhiên Giang Kiệt xoay người hất cậu ra. Cú hất khiến cả hai đều loạng choạng, Giang Kiệt mất thăng bằng liền ngã lăn xuống cầu thang.
Lăng Khải hoảng hốt định chạy lại thì nghe tiếng hống bạo sau lưng mình:"Kiệt."
Minh Hạo không biết từ lúc nào xuất hiện, vội vã chạy xuống đỡ lấy Giang Kiệt. Hắn sờ thấy trên cậu một mảng ấm nóng. Máu. Dương Minh Hạo không chờ xe cấp cứu mà trực tiếp bế Giang Kiệt lên rồi gọi người lấy xe. Ánh mắt cuối cùng mà Minh Hạo dành cho Lăng Khải là ánh mắt của sự căm phẫn và hận ý tổ cùng.
Lăng Khải đứng trên cầu thang triệt để nhận được ánh mắt ấy. Cậu ngồi thụp xuống, nhìn phần mắt cá chân sưng lên vì bị va mạnh vào thành cầu thang mà cười khổ. Cậu lại còn mong chờ gì nữa đây.
------------------------------------
Giang Kiệt được nhanh chóng đưa vào phòng cấp cứu. Khi bác sĩ đi ra cũng là h sau. Minh Hạo nghe bác sĩ bảo không có gì nghiêm trọng, do đầu bị va đập phải bậc thang nên chảy máu, còn lại chỉ xây xác nhẹ hắn mới yên tâm. Minh Hạo nhìn Giang Kiệt nằm trên giường, trên đầu băng một lớp gạc trắng thì không khỏi xót xa.
Đúng lúc này thuộc hạ của Minh Hạo - Tẫn Hải đi vào. Tẫn Hải theo Dương Minh Hạo đã lâu, được hắn coi là cánh tay đắc lực nhất. Tẫn Hải giúp hắn các công chuyện buôn bán trong hắc đạo, là người mà Minh Hạo hắn vô cùng tin tưởng.
Tẫn Hải nhìn Dương Minh Hạo vì vội vàng đi mà ăn mặc không chỉnh tề liền khẽ cau mày. Hắn biết tình cảm mà Minh Hạo dành cho Giang Kiệt nhưng hắn chưa bao giờ can thiệp. Bởi hắn không có hảo cảm với Giang Kiệt. Bề ngoài thì trông cậu lúc nào cũng vui vẻ tươi cười nhưng bên trong lại đầy âm mưu tính toán.
Tẫn Hải đang mải suy nghĩ thì nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Minh Hạo:"Xong chưa?"
"Thuộc hạ đã sai người không để cho Lăng thiếu rời đi rồi ạ."
"Chuẩn bị xe đi, tôi muốn đi về nhà giải quyết mấy việc, cậu cho người ở lại trông nom em ấy một chút."
Minh Hạo vừa nói vừa giúp Giang Kiệt đắp lại chăn.
"Vâng, thuộc hạ đã rõ." Tẫn Hải nghe xong cúi người đi ra ngoài.
Minh Hạo nhớ tới lí do khiến Giang Kiệt bị ngã cầu thang mà không khỏi tức giận. Lúc đi ra hắn chứng kiến hai người kéo, chính mắt hắn thấy do Lăng Khải giằng kéo cậu khiến cậu mất đà ngã xuống.
Dương Minh Hạo càng nghĩ càng tức. Hắn phải trừng phạt cậu thật xứng đáng.
- Hết chương -