Sáng sớm ngủ dậy Đồng Thiên Vũ đã không thấy Đan Tâm đâu, ánh mắt rơi vào tờ giấy note đặt ở tủ đầu giường: “Em có việc phải đi sớm đồ ăn sáng em có nấu rồi nếu anh ăn thì hâm nóng lại không thì giúp em cất vào tủ lạnh nhé-Đan Tâm”
Trong lòng Đồng Thiên Vũ có chút hụt hẫng cũng không biết nguyên nhân.
Bỏ tờ giấy vào tủ rồi đi vô phòng tắm làm VSCN sau đó xuống nhà ăn sáng.
Trên bàn ăn có phở bò cùng một chén soup hột gà đậy bằng lồng bàn, Đồng Thiên Vũ nhìn một chút rồi đem bỏ vào lò vi sóng hâm lại cho nóng.
Xong xuôi anh đem ra bàn bắt đầu dùng bữa sáng.
Vị ngon của nước phở tràn vào miệng, sợi phở dai và thịt bò khi nhai mang cảm giác ngon vô cùng.
Đây là một trong những lần hiếm hoi Đồng Thiên Vũ ăn bữa sáng mà Đan Tâm nấu, chẳng biết nay anh bị gì mà lại muốn ăn sáng ở nhà….Có lẽ thức ăn mà “vợ” anh nấu rất vừa miệng anh đã ăn rồi liền muốn ăn thêm nhưng vì anh cứ đinh ninh chuyện kia nên mỗi khi ăn đồ ăn cô nấu anh ăn rất ít.
Ăn sáng xong tự giác rửa chén rồi Đồng Thiên Vũ mới đi đến công ty, anh cũng chẳng nhớ hôm nay mình hẹn Mã Thức Phương đi ăn sáng.
—————————————————————
Đan Tâm đang có mặt ở một nhà kho chứa vũ khí của bang Kim Long, trên tay cầm quyển sổ chiếc bút trong tay cứ lia tới lui không ngừng.
Sáng nay tới ngày kiểm tra một số vũ khí của bang nên cô đến sớm để xem xét.
Sự tập trung ghi chép làm cho Đan Tâm càng trở nên quyến rũ hơn, mái tóc nâu xoăn dài và vóc người cao ráo mảnh khảnh vô cùng hút mắt.
Bên ngoài có người đi vào nói:
“Rose Tỷ cô đã kiểm xong chưa có vấn đề gì không?”
“Không có, mọi người lưu trữ rất tốt.
Thưởng!”
“Cảm ơn cô đã khen chúng tôi, làm việc ở Kim Long vài tháng chắc ai cũng thành đại gia mất”
Người đó nói đùa một câu khiến Đan Tâm bật cười.
Cô đưa quyển sổ cho anh ta rồi cất tiếng đáp lại:
“Người của Kim Long thì sẽ được thưởng những gì xứng đáng nhất.
Mọi người bỏ công sức cho Kim Long phát triển đương nhiên phải được hưởng phúc lợi.
Một phần là để cho người của Kim Long khi ra ngoài sẽ không bị bất kì kẻ nào ở bang phái khác khinh thường.”
Người đàn ông kia cảm động vô cùng với lòi nói của Đan Tâm.
Kim Long có thể nói là ngôi nhà lớn của tất cả mọi người trong bang vì tất cả đều được đối xử công bằng cũng như nhận được sự tôn trọng nhất định.
Nén xúc động anh ta đi ra ngoài, Đan Tâm dõi ánh mắt phúc hậu nhìn theo….Cô biết một phần người trong bang là người có hoàn cảnh khốn khó, một phần là vì thù hận mà chọn theo con đường thế giới ngầm đầy nguy hiểm.
Dù là thế nào chỉ cần trung thành hết lòng với Kim Long chắc chắn sẽ được đối đãi tốt nhất còn kẻ phản bội sẽ bị xử phạt tàn nhẫn nhất.
Điện thoại đổ chuông Đan Tâm liền bắt máy:
“Alo Minh Ngọc!”
“Ừm, vất vả cho chị rồi hôm nay em gọi đến là muốn nói em cùng Mỹ Hương sẽ ở bên này một đến hai tháng nữa vì còn rất nhiều điều chưa giải quyết xong.
Chị ráng giúp em quản lí Kim Long thêm thời gian nữa nhé!”
“Lo bên đó đi ở đây đang yên bình lắm không có gì mọi người vẫn ổn.
Mà dù có đi nữa cũng không để chị ra tay người trong bang nhất định trừ khử nhanh lẹ ai muốn phá hoại.”
“Vâng, chị giữ sức khoẻ! Đến được thì đến không thì ở nhà làm việc, em chỉ ngại làm phiền thời gian hạnh phúc của chị và anh rể thôi.”
Tiếng cười khàn vang qua điện thoại, Đan Tâm nghe mà có chút trống trãi…Nếu thật hạnh phúc cô cũng mong được ở nhà chăm lo cho chồng mình….Đây chỉ là một mình cô đang cố gắng nhưng hình như tất cả chỉ trọn như con số không không thấy kết quả tốt đẹp…
“Anh rể bận lắm, công ty đang có dự án mới nên chị dễ trốn ảnh đến bang xem xét tình hình.
Yên tâm cứ giao cho chị, vậy nhé!”
“Ừm bye bye, nhờ hết vào chị!”
Cuộc điện thoại ngưng lại Đan Tâm sau đó cũng rời đi và được người trong bang lái moto đưa về nhà.
—————————————————————
Căn nhà của hai vợ chồng vẫn vắng lặng, yên tĩnh như thường, Đan Tâm đi xuống bếp tính dọn dẹp thức ăn sáng hôm nay làm cho Đồng Thiên Vũ nhưng mà…..Hửm đồ ăn đâu chẳng lẽ Thiên Vũ ăn sáng ở nhà sao? Đây là suy nghĩ của cô khi nhìn lên bàn ăn…Khoé môi cong lên rạng rỡ trong lòng có chút vui, lấy điện thoại nhấn dãy số quen thuộc sau đó đưa lên tai.
Bên trong điện thoại phát ra tiếng trầm thấp của người đàn ông:
“Alo có chuyện gì không?”
“À…thì sáng nay anh ăn sáng ở nhà sao?”
Đan Tâm ngập ngừng hỏi khẽ.
“Ừ, đói sớm nên ăn đại!”
Trả lời vô cùng là trống không nhưng Đan Tâm không hề khó chịu ngược lại rất vui.
“Vậy đồ ăn có ngon không Thiên Vũ?”
“Tạm được!”
Nghe câu trả lời nụ cười trên môi cô càng thêm rạng rỡ rồi tiếp tục hỏi:
“Chiều nay anh về sớm không?”
Đồng Thiên Vũ ngồi trên chiếc ghế da cao cấp, phong thái uy quyền đầy cuốn hút.
Nghe thấy câu hỏi của Đan Tâm không biết sao trái tim anh có chút xao động.
Giọng nói nhẹ nhàng đến bản thân anh cũng không nhận ra:
“Chưa biết nhưng có gì không?”
“Em tính nấu cơm tối chờ anh tại lát nữa em đi siêu thị mua chút đồ dùng trong nhà sẵn mua thức ăn.
Em nấu canh súp thịt bò củ hành với làm vài món anh thích ăn nhé, Thiên Vũ!”
“Ừ tôi sẽ tranh thủ về sớm đừng có ghét tôi đối xử tệ với cô mà bỏ độc vào thức ăn đấy!”
“Nếu có độc nào khiến anh yêu em em cũng bỏ vào luôn.
Hihi vậy bây giờ em tắt máy tranh thủ dọn dẹp rồi đi siêu thị.
Thiên Vũ à anh nhớ ăn trưa rồi nghỉ ngơi chiều làm việc tiếp đừng ráng sức nha anh, bye bye!”
Kết thúc cuộc gọi Đồng Thiên Vũ bất giác nở nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời vô cùng ấm áp…Bỗng dưng hôm nay anh muốn về nhà xem cô như thế nào quá….Chết tiệt thế này là thế nào…Không được mình chỉ là có thiện cảm vì những việc cô ta làm giúp mình thôi còn lại không hề xảy ra bất cứ điều gì cả….Thở dài một hơi nhìn ra bầu trời trong xanh ngoài cửa kính trong lòng phức tạp đầy ắp những suy nghĩ kì lạ….
Trong khi đó Đan Tâm ở nhà tâm trạng vô cùng tốt, cô phấn khởi bắt tay vào dọn dẹp lại nhà cửa sau đó thì nằm nghỉ ngơi một chút.
Xế chiều cô thay bộ đồ thoải mái nhưng không kém thanh lịch và nữ tính đi taxi đến siêu thị mua đồ và thức ăn nấu bữa tối cho ông xã yêu quý của mình..