Trong phòng bao im lặng, mấy người đàn ông trò chuyện còn Đan Tâm chỉ ngồi uống rượu và bấm điện thoại, lâu lâu ai hỏi thì cô sẽ trả lời.
Ly cocktail B thứ được mang đến và Đan Tâm đang thưởng thức nó và chưa có dấu hiệu say…Đồng Thiên Vũ đưa tay lấy ly rượu của cô, nhàn nhạt cất tiếng:
“Đừng uống nữa, uống nhiều không tốt!”
Đan Tâm cười trừ, cô chính là không biết phải làm thế nào nên mới tìm đến rượu.
Thật ra cô có thể buông bỏ tình yêu này nhưng là cô không đủ can đảm….Chỉ sợ một ngày khi cô buông tay sẽ không ai còn ai bên anh thật lòng….Là do cô quá yêu anh không muốn nhìn thấy Đồng Thiên Vũ thất vọng nếu biết được sự thật đằng sau người anh yêu….
“Anh quan tâm em làm gì? Quan tâm nhiều thế có yêu em hay không?”
Đồng Thiên Vũ nhìn cô chằm chằm nâng ly rượu lên nốc cạn.
Khoé môi Đan Tâm cong lên rạng rỡ nhưng sâu trong đó chính lá sự đau xót, tay với lấy ly rượu uống ực một cái.
Mọi người xung quanh thấy không ổn nên bày chuyện để nói.
Hàn Chấn Phong mở lời:
“Em dâu, anh nghe nói ba của em là người thân cận nhất của Kim Long đúng không?”
“Vâng, ba em mang ơn của ông nội Vũ nên tận tuỵ trung thành suốt đời với Kim Long.
Tiếc là đời này của ba em quá vất vả…hạnh phúc chưa bao lâu đã phải rời đi….”
Miệng nói nhưng đôi mắt ánh lên tia nhung nhớ đau buồn, Đan Tâm cũng thật khâm phục bản thân mình vì đã rèn luyện được sự chịu đựng vô cùng bền bỉ và khống chế cảm xúc của bản thân.
Cái chết của ba mẹ vẫn là nỗi đau lớn nhất trong cuộc đời cô….Nếu như không phải lão cáo già họ Mã kia tham lam, độc ác thì có lẽ cô vẫn còn là một cô gái vui vẻ hiền lành sống trọn vẹn trong một gia đình hạnh phúc…..Bản thân cô vì đó mà hình thành nên một vỏ bọc, một con quỷ khát máu sẽ hiện lên nếu chạm đến giới hạn…
“Chuyện năm đó tụi anh cũng biết vì nó gây chấn động cả hắc đạo…Năm đó Kim Long tổ chức tang lễ rất lớn và long trọng để tiễn bác Phạm cùng Phạm phu nhân….Cũng trong năm đó Kim Long cho người tàn sát dã man những ai đã đắc tội với Phạm Thành và những người bị bắt tại hiện trường xảy ra vụ ám sát.
Đây là sự trân trọng lớn nhất của Kim Long dành cho Phạm Thành vì những gì bác ấy đã làm…”
Trần Minh Huy nhìn cô khẽ nói.
Người em dâu này đối với anh như cô em gái nhỏ vậy, chuyện của gia đình cô anh cũng biết được một ít.
Có thể nói em dâu anh quá mạnh mẽ để vượt qua nỗi đau đó và quá kiên cường khi vẫn “lì” ở bên cạnh thằng bạn “ngốc” kia của anh.
Anh nghĩ chắc là phải lên kế hoạch cùng hội bạn để giáo dục lại đạo đức làm chồng cho tên kia rồi.
Vợ đẹp, dịu dàng, giỏi giang thế này mà nói không yêu thì còn ra thể thống gì…
“Em ở Mĩ biết chuyện ban đầu rất sốc nhưng là em không cho mình yếu đuối.
Thời gian đầu em vẫn chưa quen về sau đã ý thức được mọi chuyện.
Dù em không có chức quyền gì trong giới hắc đạo nhưng em vẫn muốn mình phải mạnh mẽ để còn trả thù cho ba mẹ.
Ông nội Vũ chỉ truyền dạy tư tưởng cho em thôi còn về Kim Long ông không muốn để em dấn thân vào vì quá nguy hiểm, ông xem em như cháu gái và là một phần của đại gia tộc nhà họ Vũ.”
Đan Tâm nói luyên thuyên không nhanh không chậm dường như chẳng để lộ chút sơ hở nào.
Cô nói rất bình thản giống như mình chẳng hề biết gì về giới hắc đạo đầy nguy hiểm.
Nguyễn Tuấn Anh mang phong thái đầy tiếc nuối mà cất tiếng:
“Đúng là quan hệ rộng rãi nha Đan Tâm! Haizz nếu lần đó không chảnh cún thì bổn thiếu gia đã đến gặp em lúc sinh nhật rồi…Biết đâu cớ sự thay đổi chúng ta là của nhau cũng nên…Tiếc quá mà…hic…!”
Mọi người bật cười trước sự than thở đầy đáng thương của Nguyễn Tuấn Anh còn Đan Tâm trong lòng vơi nhẹ đi một chút muộn phiền vì xung quanh vẫn còn nhiều người quan tâm và yêu thương cô.
Đồng Thiên Vũ liếc mắt sang nhìn cô, trái tim của anh có phần nhói lên….Là anh đang thương xót cho cô hay là vì anh đã…..Không…Không phải như vậy, anh không yêu cô, người anh yêu chỉ có một là Mã Thức Phương.
Đồng Thiên Vũ tự cho rằng bản thân anh chỉ là quý ba mẹ cô và vì ân tình hai nhà cho nên mới xảy ra cảm giác xúc động vừa rồi….
Khoảng hơn g tối thì tất cả dần dần tản ra trở về nhà của mình.
Đan Tâm sau khi vào phòng cô cảm thấy hơi choáng có lẽ là do uống quá nhiều rượu nhưng cô không say vì vậy vẫn tỏ ra bình tĩnh lấy váy ngủ vào phòng tắm.
Đồng Thiên Vũ vừa về phòng điện thoại liền đổ chuông, ra là Mã Thức Phương gọi đến.
Anh bắt máy giọng nói rất nhẹ:
“Thức Phương em gọi anh có chuyện gì, chưa ngủ sao?”
Bên trong điện thoại là một tiếng nói làm nũng cùng nhõng nhẽo vô cùng chói tai:
“Em nhớ anh nên không ngủ được.
Vũ, em đang ở nhà riêng anh đến với em được không?”
“Không được, bây giờ trễ rồi anh không thể đến.
Ngoan ngày mai anh đưa em đi ăn sáng rồi đưa em đến công ty nhé!”
Đan Tâm vừa đi ra ngoài liền nghe thấy chất giọng dịu dàng của Đồng Thiên Vũ.
Gượng cười với anh che giấu đi sự chua xót cô đi vòng qua anh lên giường nằm xuống.
Lấy chăn che đi thân thể mỏng manh, ánh mắt đượm buồn hướng về phía cửa sổ nhìn ra bầu trời đen bên ngoài….Thật là trống trãi, cô đơn, tĩnh mịch tựa như lòng của cô bây giờ….Cô nằm đó nhưng tai vẫn nghe rõ từng câu từng chữ anh nói với Mã Thức Phương…nhẹ nhàng, cưng chiều vô cùng….Đã bao lâu rồi cô vẫn chưa được nghe lại tiếng nói trầm thấp nhưng đầy ấm áp, sủng nịnh ấy….Có lẽ trong suốt cuộc đời này cô cũng không thể được nghe những lời quan tâm mật ngọt của Đồng Thiên Vũ dành cho mình giống như anh dành cho Mã Thức Phương….
Người đàn ông đôi mắt sâu thẳm nhìn về phía cô, nãy giờ anh nói chuyện điện thoại nhưng vẫn chú ý đến người đang nằm trên giường kia…Ngủ rồi sao? Chỉ thấy cô chùm chăn cao qua vai nằm đưa lưng về hướng anh….Đồng Thiên Vũ anh không biết rằng cô đang khóc, nước mắt thi nhau rơi xuống ướt một bên gối nhưng Đan Tâm vẫn cắn răng để không phát ra tiếng nức nở, đôi vai để ý kĩ sẽ thấy run nhẹ….Là do có rượu vào nên tâm trạng cô mới trở nên đầy xúc cảm như thế và một phần là vì cô tủi thân…...