Edit: Tiểu Ma Bạc Hà
Beta: Yue Yue
Mỗi ngày dần một nóng lên, tiểu Mộ nói không nên để Đông nằm trong phòng, nửa dụ dỗ nửa đe dọa kéo Đông ra mảnh rừng cậu thích nhất. Trong đình (chòi?) nghỉ mát đã trải sẵn đệm lót, trên bàn đá nhỏ có vài món bánh ngọt, trà nóng và lò sưởi nhỏ. Tiểu Mộ đỡ Đông ngồi xuống xong, nhét vào tay cậu một cái máy PSP, lại lấy một cái mền nhỏ đắp lên đùi cậu mới hài lòng phủi tay.
“Đông Sơn thiếu gia, hôm nay thời tiết tốt, anh nên nằm đây phơi nắng chút, nếu anh nhàm chán tôi đã chuẩn bị vài thứ để giải trí, một lát nữa sẽ mang qua.”
Đông không quan tâm lắm, gật gật đầu. Cậu nhìn máy game trên tay, cảm thấy nó không có gì thú vị liền ném qua một bên.
Tiểu Mộ lại lấy máy trò chơi ra nhét vào tay Đông, vẻ mặt chờ mong nói với cậu: “Trò chơi này tôi chơi mãi cũng không qua cửa được, Đông Sơn thiếu gia giúp tôi nghiên cứu nó một chút được không?”
Đông cụp mắt xuống, bộ dạng không mấy hứng thú.
“Đông Sơn thiếu gia, cầu xin anh.” Tiểu Mộ bày ra vẻ đáng thương nói: “Tôi đã đồng ý với mấy bạn nhỏ trong cô nhi viện, đi lần này sẽ qua cửa cho bọn nó xem, tôi không muốn để bọn nhỏ thất vọng.”
Chuyện của tiểu Mộ Đông cũng biết chút ít. Cậu ta là cô nhi không ai nhận nuôi, sau khi học trung học xong liền đến một tiệm xoa bóp học nghề, sau này mới đến nhà họ Cẩm. Tiểu Mộ rất nhớ tình bạn cũ, cũng trọng tình cảm, không những thường xuyên về thăm cô nhi viện mà ngay cả tiền lương cậu cũng quyên góp hơn một nửa cho nơi đã từng nuôi dưỡng mình.
Tuy Đông không trả lời nhưng cậu đã cúi đầu nghiên cứu, biểu hiện như vậy có vẻ là đồng ý.
Lời Đông nói càng lúc càng ít, bình thường tiểu Mộ nói mười câu không chắc cậu sẽ đáp lại nửa câu. Không thấy Đông trả lời, đương nhiên tiểu Mộ có chút thất vọng nhưng thấy ít nhất cậu cũng chịu chơi game, tiểu Mộ lại thấy có chút an ủi.
Để điện thoại lại trên bàn, tiểu Mộ dặn dò vài câu mới rời đi.
Tiểu Mộ đi không bao lâu, Chiêu Tài liền đi dạo đến cánh rừng. Nhìn thấy Đông, nó cũng không thèm khách sáo liền nhảy vào lòng cậu, meo meo hai tiếng, tìm một tư thế thoải mái, lười biếng đi vào giấc ngủ.
Đông lắc đầu bất đắc dĩ, tay cậu vuốt ve lớp lông mềm mại kia. Hình như con mèo cảm thấy rất thoải mái, nó phát ra âm thanh rì rì, lại cọ vài cái trong lòng Đông.
Nhìn con mèo trong lòng mình, hiếm khi khóe môi Đông hiện lên ý cười yếu ớt.
Giúp tiểu Mộ qua hai cửa trong trò chơi, Đông cảm thấy có chút mệt mỏi, bỏ máy chơi game ra muốn nghỉ ngơi một chút. Đông nhắm mắt lại không bao lâu liền cảm giác được có người tới gần.
Đông mở mắt, không ngờ người tới chính là Chức Hương. Trong lòng cô ta ôm một con mèo cái Ba Tư, dáng vẻ nghiêm trang, tao nhã nhưng vẻ mặt lại có vẻ lạnh nhạt, trên cái lạnh nhạt ấy mơ hồ nhận thấy vài phần không vui.
Tuy là cùng ở nhà họ Cẩm nhưng lại khác sân, trừ vài ngày lễ lớn, đến ăn cơm cũng ăn trong phòng nên Đông và Chức Hương hai người chỉ gặp mặt vài lần lúc ăn cơm, hoàn toàn không có tình cảm gì đáng nói.
Nhìn tình hình này không giống tình cờ gặp mặt, bộ dạng của Chức Hương cũng không giống đến để làm bạn, trong lòng Đông rất phiền chán. Cậu không nhìn cô ta, cũng không để ý đến cô ta mà chỉ cúi đầu xuống xoa tới xoa lui Chiêu Tài.
Chức Hương ngẩng đầu nhìn một hồi, thấy Đông trước sau không có phản ứng gì nên đành phải tự mình mở miệng trước: “Anh Đông Sơn, việc anh ở nhà họ Cẩm có khác gì với con mèo lai tạp kia?”
Bộ dạng cao ngạo kia làm người nhìn rất chán ghét. Đông đến cả việc nâng mắt lên cũng lười, thuận miệng đáp: “Vậy thì Chức Hương tiểu thư có khác gì với con mèo thuần chủng cô ôm trong lòng?”
Tuy Chiêu Tài chỉ là một con mèo vằn hổ lai tạp có thể thấy ở khắp nơi nhưng lại được Cẩm yêu thương nhất. Không chỉ chưa bao giờ nhốt lại mà còn không hạn chế nó, toàn bộ nhà họ Cẩm đều để nó tự do đi lại không nói, đến khi nó nhảy lên người Cẩm lúc ăn cơm cũng chưa từng bị mắng. Có lúc Chiêu Tài với con mèo cô ta nuôi xảy ra mâu thuẫn, hai con mèo đều bị thương, Cẩm vội vàng ôm lấy Chiêu Tại nhỏ giọng an ủi, ngẩng đầu lên liền muốn cô ta trông coi mèo của mình cho tốt.
Đông chỉ là thuận miệng đáp lại nhưng Chức Hương nghe thấy lại nghĩ Đông tự cao vì có được yêu thương của Cẩm, lại chế giễu mình tuy thân phận cao quý nhưng một chút địa vị cũng không có.
Vẻ mặt lạnh nhạt trở nên độc ác nhưng lần này cô ta đến là có mục đích riêng, chỉ có thể nén lại ghen tức, ẩn ý nói: “Mèo nhà và mèo hoang vốn không giống nhau. Theo tôi được biết, mèo hoang cũng có tôn nghiêm, nó tuyệt đối không cho phép mình bị người khác nuôi dưỡng.”
Cuối cùng Đông cũng ngẩng đầu nhìn Chức Hương, trong mắt cậu lấp lánh ánh sáng: “Đáng tiếc mèo hoang đã bị mua lấy không có quyền làm chủ mình.”
Chức Hương khẽ cười lên: “Nếu… Nói là con mèo hoang đó có cơ hội chạy trốn…” Không nói hết lời, lại để cho người nghe một không gian tưởng tượng rộng lớn.
” ‘Cơ hội’ chạy trốn…” Đông thản nhiên cười nói: “Chỉ sợ ở nhà họ Cẩm đó là ‘kỳ tích’…”
“Không cần biết là cơ hội hay là kỳ tích cũng có thể nghĩ biện pháp tạo ra.” Trên mặt Chức Hương hiện lên vẻ sâu xa khó lường: “Chỉ sợ con mèo hoang kia bị nuôi thành thói quen, luyến tiếc cuộc sống sung sướng.”
“Biết đâu được!” Đông hơi bĩu môi, cười thích thú: “Chức Hương tiểu thư ngại gì mà không thử xem…”