Edit: Tiểu Ma Bạc Hà
Beta: Yue Yue
Tất cả thất vọng, mất mát, không vui đều hóa thành một câu nhàn nhạt: “Tôi biết rồi.” Kèm theo câu trả lời này, Đông đã vùi sâu vào đáy lòng tất cả chờ mong và hi vọng với Cẩm…
Vẻ mặt hờ hững và từ bỏ tất cả này của Đông làm cho Cẩm cảm thấy đau lòng. Nhớ đến lá thư Tự Phương nhờ anh chuyển cho cậu, anh vội vàng đem ra: “Đây là của Tự Phương đưa cho em, em xem trước đi.”
Tuy rằng Cẩm không biết bên trong viết cái gì nhưng anh đoán không có cái gì khác ngoài lời xin thông cảm hay lời xin lỗi của nhà Bạch Xuyên. Đông đọc xong có lẽ sẽ thấy đỡ hơn.
Đông nhận lấy, bên trong chỉ có một tờ giấy không lớn lắm, mặt trên có một địa chỉ, phía dưới địa chỉ chỉ có mấy câu ngắn ngủn…
“Bà ấy đã có thân phận mới, cuộc sống mới, chuyện trước kia hoàn toàn không nhớ gì, xin cậu không nên quấy rầy cuộc sống của bà ấy.”
Cái này là gì đây?! Vậy còn cậu thì sao?! Cha thì không thừa nhận cậu, em trai bán đứng cậu, ngay cả người mẹ sống nương tựa lẫn nhau với cậu cũng quên mất cậu… Cứ như thế mà cậu hoàn toàn bị vứt bỏ…
Vậy cuối cùng tại sao cậu lại được sinh ra? Tại sao lại tồn tại trên đời này?
Nhìn thấy sắc mặt Đông không ổn, Cẩm không nhịn được nhẹ giọng gọi: “Đông…”
Đông ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn Cẩm, hoàn toàn khác với vẻ hờ hững vừa rồi. Ánh mắt kia lạnh như băng, sắc như kiếm, chỉ nghe thấy cậu cúi đầu cười nói: “Các người chia xong thịt, uống hết canh rồi còn thừa lại xương để an ủi tôi sao?”
Khi Đông khó chịu Cẩm đã trải qua rồi, lập tức dịu dàng khuyên cậu: “Bọn họ đều là người thân của em, đừng nhất quyết phải gây chuyện với họ, có bậc thang thì hạ xuống đi!”
Có bậc thang thì hạ xuống… Vậy thì cậu phải cám ơn bọn họ đã nhân từ cho cậu một bậc thang để đi xuống sao?
Đông cảm thấy ngực cậu bị dồn nén, trước mắt cậu lần lượt biến thành màu đen, cố gắng hít vào mấy ngụm khí và cố gắng nói ra một câu: “Anh đang đến báo cho tôi biết mà không phải đến thương lượng!”
Cẩm ngây ra một lát, nghĩ lại thấy cũng không sai lắm nên gật đầu.
(Ma: Ừ, ma biết anh bị ngốc!!! ==)
“Tôi đã biết rồi.” Đông nói xong liền nằm xuống, nhắm mắt lại xoay người đi tỏ vẻ cuộc nói chuyện đến đây là kết thúc.
Chân mày Cẩm chau lại, có chút xúc động muốn lay Đông dậy nói rõ toàn bộ mọi chuyện nhưng anh cũng biết bây giờ nói gì Đông cũng không nghe lọt.
Dù sao cũng còn nhiều thời gian, anh không nóng lòng, tương lai từ từ tháo gỡ. Anh tin có một ngày Đông sẽ hiểu ý định của mình.
=============Phân cách tuyến ngược nhau=============
Nhưng mà tình huống lại không lạc quan như anh nghĩ. Cả người Đông đều suy sụp xuống, không hề quan tâm đến bất cứ chuyện gì, cả văn phòng cũng không đi. Dù sao cậu cũng chỉ phụ trách toàn bộ kế hoạch đối phó nhà Bạch Xuyên, nếu đã bỏ qua thì cậu cũng không cần thiết phải đi.
Đông lười biếng ở nhà cả ngày, không làm cái gì cả, nếu không có người để ý đến cậu, có thể cậu sẽ ngồi ngẩn người nhìn lên trời cả ngày.
Tình hình này khiến Cẩm rất lo lắng. Không phải anh không thừa nhận bản thân mình xử lý chuyện của nhà Bạch Xuyên quá hấp tấp và không cẩn thận. Anh muốn nói chuyện rõ ràng với Đông nhưng Đông đã đóng cánh cửa nối liền giữa hai người. Anh muốn sắp xếp chuyện khác dời lực chú ý của cậu nhưng cho đến bây giờ Đông chỉ có một câu: “Tôi mệt mỏi quá, muốn nghỉ ngơi một thời gian.”
Vì Đông, Cẩm đã từ chối các hoạt động xã giao, tan làm liền về nhà đúng giờ cho dù về nhà cũng chỉ cùng cậu ngẩn người. Vì chán ăn mà cậu ốm đi, Cẩm mua tất cả các món ngọt của những quán nổi tiếng ở Tokyo về chỉ vì Đông có thể ăn nhiều hơn một ngụm.
Lo lắng từng li từng tí như thế Đông đều cảm nhận được. Nếu là trước kia có lẽ cậu sẽ thấy cảm động, tiếc là tim của cậu đã khóa lại mà bản thân cậu chỉ đứng trong một góc tối hoang vắng, dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn tất cả.
Ngày lại ngày trôi qua, tình hình Đông vẫn không khá lên. Trong lòng cậu suy sụp cũng ảnh hưởng nghiêm trọng đến cơ thể, bệnh cảm lạnh đến đến đi đi, lại hoàn toàn không thể khỏi hẳn. Cẩm và tiểu Mộ nóng lòng không thôi, chính bản thân mình Đông cũng không cần nữa.
Cẩm thở dài nhiều hơn. Nửa đêm anh nhìn vẻ mặt Đông ngủ còn mình lại không thể đi vào giấc ngủ đã là chuyện bình thường. Anh muốn yêu thương người này thật tốt, cũng đã làm hết sức mình nhưng tại sao kết quả lại như vậy?