Việc Đồng Tiêm Nhu gả đến khiến cho Phú Sát gia ồn ào chừng hơn nửa tháng mới xem như lắng xuống.
Mấy ngày nay Lý thị đều bị Qua Nhĩ giai thị gọi đến bên người, nói cho oai là hỗ trợ, thật ra chính là muốn khoe khoang, đủ các loại kiểu, khiến Lý thị phiền không chịu nổi nhưng lại không làm gì được.
Đồng Uyển Nhu bởi vì là vãn bối, cho nên có một vài trường hợp có thể tránh đi, chỉ là Đồng Tiêm Nhu gả vào phủ không lâu, liền lấy danh nghĩa lục thiếu phu nhân, mở tiệc chiêu đãi các phòng ngang hàng trong phủ, nói là mời các nàng đến để làm quen với các phòng một phen.
Đồng Uyển Nhu tất nhiên cũng nằm trong hàng ngũ được mời, nhìn Đồng Tiêm Nhu trái phải đều có tỳ nữ ở bên hầu hạ, trâm cài châu ngọc, so với khi ở Đồng gia còn quý khí hơn vài phần, trước đây Đồng Tiêm Như nhìn thấy Đồng Uyển Nhu, đều dẫn đầu chào đón nàng, gọi nàng là muội muội, hiện giờ Đồng Tiêm Nhu bay lên cành cao, cũng không thể thiếu làm khó Đồng Uyển Nhu.
Với thân phận lục thiếu phu nhân, hay là vai vế ở Đồng gia, Đồng Tiêm Nhu cũng là tỷ tỷ của Đồng Uyển Nhu, sau khi Đồng Uyển Nhu dự tiệc, nàng ta liền nhìn chằm chằm Đồng Uyển Nhu ở khắp nơi, một lát bảo Đồng Uyển Nhu chuyển cái này, một lát lại bảo Đồng Uyển Nhu nhìn trang sức, thuận tiện gỡ trâm cài quý giá trên đầu xuống đưa Đồng Uyển Nhu xem, dáng vẻ hai người nhìn như vô cùng thân thiết, tỷ muội tình thâm, nhưng người sáng suốt đều nhìn ra được trong đó bao gồm cả những oán hận.
Nghĩ đến khi Đồng Uyển Nhu còn ở Đồng gia, thân phận dòng chính nữ đặt ở đó, Đồng Tiêm nhu tuy rằng là tỷ tỷ, nhưng vẫn là thứ xuất, chi phí ăn ở đều không thể sánh bằng Đồng Uyển Nhu, cơn giận dồn nén trong lòng đã lâu, hiện giờ có danh phận dòng chính nữ, lại còn kiêu ngạo gả con con trai trưởng làm vợ cả, kiêu ngạo như vậy sao không khoe cho được.
Mọi người đều nhìn chằm chằm, muốn nhìn xem khi nào Đồng Uyển Nhu không nhịn được mà bùng nổ, hai tỷ muội Đồng gia trở mặt với nhau, bọn họ muốn xem diễn thế nhưng Đồng Uyển Nhu lại giống như cọc gỗ vậy, đối với yêu cầu của Đồng Tiêm Nhu dù là hơi vô lý hay là những yêu cầu quá đáng Đồng Uyển Nhu đều không có phản ứng quá lớn, nói nàng làm, nàng đều làm đến vô cùng thỏa đáng, gọi người tìm cũng không tìm ra chút sai sót nào.
Mãi đến khi yến hội kết thúc, thậm chí ngay cả miếng nước Đồng Uyển Nhu cũng chưa uống, Đồng Tiêm Nhu sau khi tiễn tân khách rời đi, mới lạnh mặt nhìn Đồng Uyển Nhu, lấy bộ dạng cao cao tại thượng nói với Đồng Uyển Nhu:
"Tư vị bị người ta đạp dưới chân chắc không dễ chịu đi? Ta thật sự còn phải cảm ơn ngươi, cơ hội tốt như vậy bày đặt không cần, để ta nhặt lại. Ngươi có hối hận không?"
Đồng Uyển Nhu cười nhẹ: "Không hối hận. Đây cũng là mệnh của ta."
Đồng Tiêm Nhu hừ lạnh một tiếng, cao ngạo vén vén tay áo, hữu ý vô ý để lộ ra vòng ngọc trên hai cổ tay trắng nuột, lại dùng đầu ngón tay sơn đỏ xoay xoay nhẫn đeo trên tay, liếc mắt nhìn tỳ nữ hầu hạ phía sau, hai nha hoàn đi theo từ Đồng gia liền đem lư hương gốm sứ ôm lấy, huân ở hai bên vạt áo của nàng ta một lúc.
Như là cố ý để Đồng Uyển Nhu nhìn biểu hiện cả những nha hoàn hầu hạ sau lưng, Đồng gia có hai người theo tới, Qua Nhĩ giai thị lại sắp xếp cho bốn người, tổng cộng có sáu nha hoàn, chính là hầu hạ Đồng Tiêm Nhu ở trong nhà, phô trương như vậy, thật sự là thứ một người vợ cả nên có, mà trong mắt Đồng Tiêm Nhu, tất cả những điều này vốn là của Đồng Uyển Nhu, mà nàng ta lại dựa vào tài năng xuất sắc của bản thân, đoạt lại tất cả mọi thứ, biến thành của nàng ta, đắc ý là điều không thể thiếu.
Từ trước nàng ta luôn cảm thấy tính tình của Đồng Uyển Nhu quá mức lạnh nhạt, mỗi thời khắc đều làm một bộ dạng cao quý chẳng để ý, hiện giờ Đồng Tiêm Nhu nàng thành vợ cả, chỉ cần đường quan của tướng công nàng thuận lợi, tương lai ở riêng, nàng chính là chủ mẫu trong phủ, còn Đồng Uyển Nhu đâu?
Hừ, chẳng qua chỉ là một tiểu thê, còn có thể làm được cái gì lớn?
Nghĩ như vậy, Đồng Tiêm Nhu liền dùng ánh mắt đồng tình mang theo chút vui sướng khi người gặp họa nhìn Đồng Uyển Nhu vài lần, rồi mới lả lướt rời đi, ngay cả chào cũng không chào liền rời đi, không hề để ý tới Đồng Uyển Nhu đứng ở trong sảnh.
Thấy nàng ta đi vào trong, lúc này Đồng Uyển Nhu mới thở ra một hơi thật dài, đi ra khỏi đại viện chính phòng.
Trở lại sảnh viện của mình, Lý thị bình thường rất thích ở trong vườn chăm sóc hoa cỏ giờ lại không thấy bóng dáng, bên ngoài phòng khách đặt một cái sọt đựng sách, tấm vải che mưa nắng ở phía trên cái sọt đã cũ nát không chịu nổi, giống như là trải qua nắng mưa rửa tội. Bên cạnh cái sọt đặt một vật gậy không phải gậy, củi mục không phải củi mục.
Đồng Uyển Nhu đi vào phòng khách liền nhìn thấy bà bà Lý thị đang ân cần chia thức ăn, lúc này đã qua buổi trưa, không phải là thời gian dùng cơm trưa, Đồng Uyển Nhu nhìn bà bà ân cần gắp thức ăn cho một vị lão hán đầu đầy hoa giáp, mái tóc dài cuốn ở sau gáy, dáng người tuy không cao, nhưng cũng coi như rắn chắc, một đôi tay vươn ra, cũng không nhìn thấy vết chai, điều này chứng tỏ, lão hán này không phải nông dân.
Lý thị thấy nàng đi vào, cười vẫy vẫy với nàng, nói:
"Mau tới bái kiến ngoại tổ."
Lúc này Đồng Uyển Nhu mới hiểu, thì ra vị lão án này là phụ thân của bà bà, là ngoại tổ của tướng công Phó Hằng, nàng vội vàng đi lên phía trước, đối với ngoại tổ đang ăn cơm nhẹ nhàng quỳ xuống, dập đầu hành lễ.
Chỉ thấy lão hán nhanh chóng buông đũa xuống, lau tay vào người vài cái, sau đó mới vẫy vẫy tay với Đồng Uyển Nhu, nói: "Ôi chao, ai, ôi, có lòng là được rồi, đứa nhỏ mau đứng lên."
Lúc này Đồng Uyển Nhu mới đứng dậy. Chỉ là trong lòng buồn bực, vốn nghe nói bà bà là người Giang Nam, ngoại tổ tuy làm quan nhỏ, nhưng cũng là một vị quan đứng đắn, nhưng hôm nay xem ra, toàn thân ngoại tổ có chỗ nào có nửa điểm bộ dạng quan gia.
Cũng mặc kệ ngoại tổ có phải quan gia hay không, cho dù ông chỉ là một lão hán nông thôn bình thường, những lễ tiết cần nên có Đồng Uyển Nhu đều không thể bỏ qua.
Sau khi hành lễ với ngoại tổ, Đồng Uyển Nhu liền tự nhiên mà đón lấy bầu rượu trong tay Lý thị, đứng ở bên cạnh bà, hầu hạ ngoại tổ uống rượu dùng bữa.
Qua lời nói, Đồng Uyển Nhu mới biết được, ngoại tổ tên là Lý Tranh, là Ngự sử Giang Nam, có tiếng cũng có miếng là quan viên Ngũ phẩm, gia tộc Lý thị nhiều đời định cư ở Giang Nam, tất cả cũng đều nhận chức quan Giám Sát Ngự sử.
Lý Tranh giống như đã nhiều ngày chưa ăn cơm, chỉ nói với với Lý thị và Đồng Uyển Nhu một hai câu, thời gian còn lại đều là lang thôn hổ yết, Lý thị gắp cho ông cái gì ông liền ăn hết, Đồng Uyển Nhu rót cho ông ly rượu, ông liền uống cạn chén.
Ăn gần nửa canh giờ, ông mới nâng bụng tròn vo khoát tay với Lý thị đang gắp bánh bao cho ông, nói:
"Không ăn, không ăn nữa, không ăn nổi nữa rồi."
Thấy vậy Lý thị sau người đi vào thu dọn bàn, lại bảo người dâng lên một bình trà thơm, mời Lý Tranh ngồi xuống ghế thái sư.
Đồng Uyển Nhu cũng giúp đỡ thu dọn bàn, sau đó với đứng phía sau Lý thị, nhìn xem bà có cần hỗ trợ gì hay không, Lý Tranh nhìn nàng, rồi mới vừa lòng gật gật đầu với Lý thị, từ đáy lòng nói:
"Người vợ này của Phó Hằng, ta nhìn thấy rất tốt."
Vẻ mặt Lý thị kiêu ngạo, miệng nói: "Có thể được lão gia luôn khó tính mở miệng khen ngợi, Uyển Nhu coi như cũng có phúc."
Lý Tranh nghe con gái nói xấu mình như vậy, nhất thời không vừa ý: "Hừm, nói cái gì vậy, lão gia ta miệng xấu như vậy sao?"
Lý thị dùng khăn che miệng cười cười, Lý Tranh lầm bầm trong miệng hai câu, sau đó mới bưng chén trà lên uống, vừa uống vừa hỏi:
"Con dạo này thế nào? Nhiều năm như vậy, vẫn là một tiểu thiếp, lúc trước ta đã nói gì với con? Ta không muốn bám vào cái cửa này làm gì."
Lý thị cúi đầu không nói chuyện, dáng vẻ cử chỉ chính là một cô con gái bị phụ thân mắng cũng không dám phản bác, Lý Tranh thấy bà như vậy cũng không nói gì thêm nữa, thở dài một hơi.
Đúng lúc này, Phó Hằng mặc y phục có ấn chữ Binh của quan phủ đã trở về, cởi mũ liền đi về phía Lý Tranh bên này, vừa đi vừa hành lễ với Lý Tranh, Lý Tranh nhìn thấy hắn, mặt mày vui như nở hoa, Phó Hằng đi đến trước mặt ông, tự nhiên mà đem mũ giao đến trong tay Đồng Uyển Nhu, sau đó lôi kéo tay Lý Tranh hỏi:
"Ngoại tổ đến khi nào, sao không thông báo trước một tiếng, con sẽ đi đón người."
Lý Tranh cười, nếp nhăn trên mặt như nở hoa, nếp nhăn trải rộng, lộ rõ dấu vết năm tháng lưu lại trên mặt ông.
"Đón cái gì mà đón! Ta tự mình nhận ra nhà của con mình, chỉ là đói quá, đến đây nương của cháu liền chuẩn bị đồ ăn cho ta, ta còn nói đừng bảo người gọi cháu về, nương của cháu đúng là nhanh quá."
Phó Hằng nghe Lý Tranh nói như vậy, tươi cười, ai thấy đều có thể nhìn ra, hắn rất yêu quý ngoại tổ này, từ lúc nào cửa đến bây giờ, ta hắn vẫn nắm lấy tay của ngoại tổ mình.
"Phụ thân, xem ngài nói, ngài thật vất vả mới hồi kinh một chuyến, nếu như con không gọi nó về, quay về nhất định sẽ tránh cứ với con, con ngược lại lại trở thành người xấu ngăn tổ tôn hai người gặp mặt."
Lý thị biết quan hệ của bọn họ tốt, đứng ở giữa trêu ghẹo nói.
Phó Hằng ngạc nhiên nói: "Ngoại tổ trở lại kinh thành là có chuyện gì vậy?"
Lý Tranh nghe Phó Hằng hỏi, nét cười trên mặt dần thu lại, trịnh trọng gật đầu nói: "Đúng, là có một số việc."
Phó Hằng thấy vẻ mặt của ông có chút kỳ lạ, Lý Tranh thấy hắn nhìn bản thân chằm chằm, liền từ ghế thái sư đứng dậy, nhìn Phó Hằng rồi chỉ chỉ về phía thư phòng, sau đó tổ tôn hai người cùng nhau đi ra khỏi phòng khách, Lý Tranh lúc chuẩn bị đi vào thư phòng, còn quay lại phòng khách, nhặt cái sọt đựng sách của mình, cùng xách đi vào thư phòng.
Đồng Uyển Nhu có chút không hiểu nhìn Lý thị, hỏi: "Tướng công và ngoại tổ có chuyện gì vậy, cứ thần thần bí bí."
Lý thị lắc đầu: "Ai biết được, hai người bọn họ vẫn luôn thần thần bí bí như vậy, đôi khi ở thư phòng nói chuyện đến vài canh giờ, ngay cả đến bữa cơm cũng không nhớ ra ngoài ăn."
"...."
Đồng Uyển Nhu đem mũ của Phó Hằng đặt ngay ngắn trên bàn dài, Lý thị nhớ đến trưa này nàng đến chính phòng dự tiệc, đoán chừng chưa ăn uống được gì, đi qua nở một nụ cười thật tươi với Đồng Uyển Nhu, nói:
"Giữa trưa chắc con chưa được ăn no. Ta đi nấu cho con một bát mỳ."
Đồng Uyển Nhu sờ sờ bụng, nhớ đến bản thân đến giờ vẫn chưa ăn cái gì, tuy rằng vẫn còn cảm thấy chút ngượng ngùng, nhưng Lý thị lại nhiệt tình như vậy, nàng từ chối cũng không tốt, liền sảng khoái nhận lấy:
"Vâng, được ạ. Khiến nương phải lo lắng rồi."
Lý thị bật cười: "Đứa nhỏ này, cái gì lo lắng hay không. Nương biết trưa nay con phải chịu ủy khuất rồi, ngàn vạn lần đừng để trong lòng, biết không? Ta luôn tin tưởng Hằng Nhi không phải là vật trong ao, nó chỉ thiếu một cơ hội để chứng minh bản thân, chỉ cần cho nó một cơ hội, nhất định có thể một bước lên mây."
Đồng Uyển Nhu biết Lý thị sợ nàng nghĩ nhiều, cũng sợ nàng hối hận đã gả cho Phó Hằng, không khỏi mỉm cười trấn an bà một cái:
"Nương, con biết. Con dâu cũng cảm thấy tướng công không phải kẻ đầu đường xó chợ, sau này hai mẹ con chúng ta đều cần nhờ vào chàng để qua ngày."
Lý thị bị nàng chọc cười, vỗ nhẹ má Đồng Uyển Nhu hai cái, rồi mới xoay người đi ra khỏi phòng khách, đi về phía phòng bếp nhỏ.