Quay về đến phòng, Đồng Uyển Nhu bị Phó Hằng dắt ra sau bình phong, bị hắn ép ngồi xuống bên mép giường, Phó Hằng cầm ngọn đèn, tỉ mỉ vuốt ve bên má của nàng, giống như muốn giúp nàng tiêu sưng, khiến dấu vết trên mặt nàng biến mất đi.
"Không sao đâu, đến sáng mai sẽ tốt hơn thôi." Đồng Uyển Nhu không muốn hắn lo lắng, vì thế an ủi hắn.
Ai biết Phó Hằng vừa nghe lại đột nhiên đặt đèn xuống, nói: "Nếu ngày mai không đỡ. Ta sẽ cho người mang một ít kim sang dược đến cho nàng."
Đồng Uyển Nhu nghe xong liền bật cười: "Tướng công, đâu khoa trương đến như vậy, chỉ là một cái tát thôi mà, trước kia khi ta còn ở nhà, lúc phạm phải lỗi, ngạch nương cũng sẽ đánh vài cái, không có chuyện gì, ta chịu được đòn."
"...."
Phó Hằng lần đầu tiên nghe thấy từ trong miệng một cô nương nói rằng "Không có chuyện gì, ta chịu được đòn", nhất thời dở khóc dở cười, nhẹ nhàng vỗ về gương mặt nàng, nhẹ giọng hỏi:
"Trước đây vì sao ngạch nương nàng lại đánh nàng?"
Đồng Uyển Nhu thành công thấy hắn bị dời đi lực chú ý, lúc này liền kéo hắn cùng ngồi trên giường, sau đó dựa người vào trong lòng hắn, không quan trọng nói:
"Rất nhiều nguyên nhân. Có lần vì ta không giữ quy củ, tự tiện ra ngoài, có lần là ta quỳ ở Phật đường không đủ thời gian, có lần là khi ta ăn cơm, ăn nhiều hơn một miếng, có lần ta do bước chân của ta khoảng cách không đúng, dù sao cũng có rất nhiều nguyên nhân."
Phò Hằng càng nghe mày càng nhăn lại, những ngày nàng ở nhà, quả thật chính là một cái tượng gỗ, vì sao ngay cả việc ăn mấy miếng, khoảng cách bước chân cũng có quy định chứ?
Đồng Uyển Nhu thấy Phó Hằng nghe xong ngây ngẩn cả người, không khỏi lại cười cười, nói với hắn: "Ta biết chàng đang nghĩ cái gì. Chàng đang nghĩ vì sao ta không phản kháng?"
Phó Hằng gật đầu: "Đúng, dưới điều kiện hà khắc như vậy, vì sao nàng một chút cũng không phản kháng?"
Đồng Uyển Nhu hít sâu một hơi, giải thích nghi hoặc của hắn: "Bởi vì từ nhỏ, huynh đệ tỷ muội bên cạnh ta đều trải qua những ngày tháng như vậy, ta cũng cho rằng ngày tháng mọi người trải qua đều là như vậy, sau này trưởng thành mới dần dần hiểu ra, thì ra chỉ có nhà ta là như vậy, muốn phản kháng nhưng mà chờ đợi ta chỉ là răn dạy càng thêm khắc nghiệt, ta nhớ thời điểm ta tám chín tuổi, đã có lần ta bị phạt quỳ ở Phật đường suốt ba ngày hai đêm, kinh nghiệm đó thật đáng sợ."
"...Quả thật là đáng sợ." Phó Hằng chỉ nghe thôi cũng đã thấy bất khả tư nghị, lại nghĩ đến thê tử của mình vậy mà bước ra từ chính những giáo điều bất khả tư nghị đó, không khỏi cẩn thận suy nghĩ về nàng.
"Nếu không gặp chàng, không có việc đó giải cứu hôn nhân của ta, ta nghĩ nhất định mình sẽ không sống được lâu, rất áp lực."
Đồng Uyển Nhu tựa vào vai Phó Hằng, nhìn chằm chằm tấm bình phong thêu hình một chú ngựa đơn độc chạy trên thảo nguyên, ngữ điệu tối tăm nói.
Phó Hằng ôm nàng chặt hơn, ở bên tai nàng nhỏ giọng nỉ non nói:
"Ở chỗ này của ta, nàng vĩnh viễn sẽ không phải gặp những cái quy củ hại chết người đó nữa, ở chỗ này của ta, nàng vĩnh viễn có thể sống tự do tự cái, đây là lời hứa hẹn của ta với nàng, có hiệu lực cả đời."
"...."
Đồng Uyển Nhu từ trong hồi ức tỉnh lại, không ngờ Phó Hằng sẽ đột nhiên nói ra lời này, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, Đồng Uyển Nhu nở nụ cười, cười đến mức vô cùng ngọt ngào.
Dưới ánh nến, hai người dựa sát vào nhau mà ngồi, thâm tình nhìn nhau, chân tình trong lòng âm thầm dâng lên.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lý Vinh Bảo trước khi vào triều, cho gọi Phó Hằng đi vào thư phòng, sau một hồi nói chuyện, Lý Vinh Bảo mới vội vàng từ sân viện của Lý thị đi ra, vào triều.
Lý thị chuẩn bị xong điểm tâm sáng, một nhà ba người cùng nhau ngồi ăn một chỗ.
Phó Hằng và Lý thị đồng thời thay nhau gắp một ít đồ ăn đặt vào đĩa trước mặt Đồng Uyển Nhu, Đồng Uyển Nhu cười đến mỹ mạo thẹn thùng, nở nụ cười với mẹ chồng và tướng công, rồi mới bắt đầu ăn.
Lý thị nói với Phó Hằng: "Sáng nay a mã gọi con vào thư phòng, nói cái gì vậy?"
Phó Hằng uống một ngụm nước đậu xanh, đưa mắt nhìn Lý thị, rồi mới trả lời: "Không nói cái gì."
Lý thị lại muốn biết chút gì đó, không khỏi ghé gần chỗ Phó Hằng hỏi lại: "Có phải là một lần nữa đi tìm cho con một con đường khác phải không, chức quan cửa thành đó cũng quá nhỏ rồi, Uyển Nhu con nói có phải không?"
Đồng Uyển Nhu đang ăn bánh mì, nghe thấy mẹ chồng hỏi vậy, nàng nhìn nhìn sắc mặt tướng công nhà mình, liền hiểu rõ cha chồng chưa chắc đã nói với hắn những lời hay, nhưng thấy ánh mắt Lý thị sáng quắc nhìn chằm chằm nàng, nàng liền dịu dàng cười, đối mặt với Lý thị gật đầu.
"Vâng."
Nhận được đáp án của con dâu, Lý thị mới chuyển ánh mắt dừng trên người con trai nhà mình, thúc giục nói:
"Nói nhanh lên, a mã con hứa hẹn cái gì với con rồi?"
Phó Hằng hít sâu một hơi, nhìn ánh mắt chờ đợi của mẫu thân và thê tử, bất đắc dĩ nhún vai nói:
"A mã không hứa hẹn gì với con cả, mà là nói với con hiện thực, báo cho con là vô luận là quan nhỏ hay không, đều đừng ngại bẩn."
Sắc mặt Lý thị lập tức thay đổi, đặt đôi đũa trong tay xuống bàn, nhìn cây hòe già ngoài phòng cắn răng nói:
"Lại gạt ta."
Phó Hằng không có tức giận như Lý thị, thái độ thong dong lạnh nhạt, ngược lại còn an ủi Lý thị nói:
"Ai nha, nương, a mã nói đúng, con một là không có công danh, hai là không thành tích, khởi bước chính là thất phẩm, so với phần đông học tử đã là cao hơn vài bậc thềm rồi, từ từ rồi sẽ đến. Chỉ cần nương tử không ghét bỏ ta vô dụng là được."
Đồng Uyển Nhu đang uống cháo, nghe Phó Hằng lại dẫn đề tài đến trên người nàng, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm nàng, vô cùng khiến người ta ngượng ngùng, cố đón nhận ánh mắt của hắn, nói:
"Lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó, bất luận là tướng công sau này làm cái gì, ta đều sẽ không ghét bỏ chàng."
Phó Hằng nghe Đồng Uyển Nhu nói xong, hai người liền ngọt ngào nhìn nhau nở nụ cười, ngươi gắp cho ta một đũa, ta múc cho ngươi một thìa, tư thái vô cùng thân thiết khiến Lý thị ở bên cạnh nhìn cũng cảm thấy buồn nôn.
Thở dài, bà mới cầm đũa lên, giọng nói hơi ưu thương:
"Ai, dù sao ông ấy vẫn không vừa mắt trắc phòng chúng ta..."
Phó Hằng và Đồng Uyển Nhu nhìn nhìn về phía bà, rồi hai người đưa mắt nhìn nhau, cũng không biết nói gì để an ủi bà, đều tự giác cúi đầu ăn cơm.
Cuối cùng Phó Hằng vẫn đến doanh trại bảo vệ thành báo danh. Làm quan cửa thành thất phẩm, mỗi ngày đúng giờ ra khỏi cửa, đúng giờ về nhà, mỗi ngày trôi qua coi như là tùy ý, chỉ là khổ cho Lý thị, ở trong phủ gặp người chính phòng, đều không tránh khỏi bị chế nhạo một trận, nói những lời so sánh thân phận chính thứ khác biệt để chọc tức bà.
Lý thị tuy rằng tức giận, nhưng mà không thể tránh được, bà biết tính khí của lão gia, tuy rằng nhiều năm như vậy, đối xử với bà không tồi, tuy rằng là trắc phòng, nhưng chi phí ăn mặc cũng chỉ ít hơn một chút so với chính phòng, nhưng mà những việc liên quan đến thứ tự chính thứ, tâm của lão gia luôn cứng rắn hơn sắt, việc gì ông đã nhận định, đừng nói chỉ mình bà, cho dù là chín đầu trâu cũng không kéo trở lại được.
Từ ngày Lý thị cầu tình với Lý Vinh Bảo xong, Lý Vinh Bảo vẫn để Phó Hằng đến doanh trại bảo vệ thành, Lý thị liền hiểu, dù bà có đi làm ầm lên thì cũng không có tác dụng gì, chỉ có thể chấp nhận, âm thầm cắn răng nhịn xuống.
Đồng Uyển Nhu không phải không nhìn ra tâm tư của bà, chẳng qua là nàng đối với tình thế bây giờ cũng không có tác dụng gì, nói nhiều cũng chỉ làm gia tăng gánh nặng của Lý thị, chẳng bằng nhàn rỗi cùng bà tâm sự một chút, khi bà bị chính phòng chế giễu, cùng bà chấp nhận.
Dù sao có nàng ở đây, chính phòng cũng sẽ phân tán một ít sự chú ý đến trên người nàng, đơn giản là nói nàng một chút điều như có mắt không tròng, lựa chọn sai chỗ, nói nàng phúc bạc mệnh bạc, trời sinh chính là mệnh chịu khổ.
Lý thị nghe xong những lời này, đều vô cùng tức giận, nhưng mà bản thân Đồng Uyển Nhu lại giống như không nghe thấy, mỗi lần đều im lặng nghe xong, sau đó chỉ nhàn nhạt nở nụ cười, sau đó...Chính là không có sau đó.
Đôi khi Lý thị nhớ lại nghĩ, con dâu nhà mình có phải là có vấn đề gì hay không, tại sao sau khi nghe những lời khó nghe như vậy, ngay cả một chút tức giận đều không tìm ra, sau này bà không nhịn được mà hỏi nàng, chỉ nghe Đồng Uyển Nhu trả lời một câu:
"Bọn họ nói là việc bọn họ, chúng ta làm việc của chúng ta, có gì liên quan với nhau đâu."
"..."
Được rồi, nàng đã nghĩ như vậy, Lý thị cũng không hỏi thêm gì nữa.
Nhưng mà vẫn có chút bội phục nàng dâu này, bởi vì tuy rằng những đạo lý đó bà cũng có thể nghĩ đến, nhưng mà không thể làm được giống như con dâu mình, trong cuộc sống đại đa số mọi người đều không thể làm ngơ coi thường trước những lời nói xấu, có lẽ con dâu của bà thật sự hơn người.
Ngày sau tháng giêng, toàn bộ kinh thành đều chấn động.
Chính là bởi vì đám hỏi dòng chính của hai đại gia tộc, Đồng Giai thị và Phú Sát thi, đều là Mãn Châu Tương Hoàng Kỳ, thế lực của hai gia tộc ngang ngửa nhau, đám hỏi của hai nhà tất nhiên sẽ khiến người người chú ý.
Đồng Giai thị tam tiểu thị Đồng Tiêm Nhu, lớn lên xinh đẹp, tuy rằng đã qua mười sáu, nhưng mà thật sự đẹp như hoa, vô cùng xinh đẹp, tuy rằng không chính thức là con vợ cả, nhưng trước khi xuất gia, dĩ nhiên đã được ghi tên dưới danh nghĩa của mẹ cả Ô thị, trở thành dòng chính nữ thứ ba trong tộc Đồng Giai thị.
Quang cảnh dòng chính nữ Đồng Giai thị xuất giá, khí phái Phú Sát gia cưới vợ, gần như đều để Đồng Tiêm Nhu chiếm hết rồi. Thậm chí trên phố có truyền thuyết, nàng là phúc tinh chuyển thế, điển hình cho nữ nhân mệnh tốt.
Ngày thành thân đó, Đồng Uyển Nhu cũng theo Lý thị tham dự.
Trong bữa tiệc, tất nhiên là không thể thiếu một phen châm chọc khiêu khích, phần lớn đều nói quanh chuyện chi lễ gả cưới, bởi vì tất cả mọi người đều biết, khi Đồng Uyển Nhu gả vào Phú Sát gia, ngoại từ quà tặng trong cung ngự tứ, Đồng Giai thị không có Đồng Uyển Nhu được bao nhiêu đồ cưới, cùng với mười dặm hồng trang của Đồng Tiêm Nhu hoàn toàn không thể so sánh được.
Đồng Uyển Nhu giáp mặt nghe xong, cũng chỉ là cười không nói, nhưng mà Lý thị lại thiếu kiên nhẫn, nói với người đó:
"Dù nhiều đồ cưới hơn nữa thì sao, nhân phẩm của Uyển Nhu nhà ta luôn vô giá."
Người lúc trước nói chuyện chính là Lục di nương, nàng trang điểm xinh điểm xinh đẹp, bộc lộ rõ vẻ đẹp diễm lệ mà tuổi của nàng nên có, nhìn thoáng qua Đồng Uyển Nhu vẫn không buồn lên tiếng, không khỏi hừ lạnh nói với Lý thị:
"Ha, ta ngược lại không nhìn ta nhân phẩm thế nào, ta chỉ nhìn thấy nàng yếu đuối nghe lời, ngoài gương mặt có thể nhìn, những cái khác làm sao có thể so với Lục thiếu phu nhân? Không từ mà biệt, cho dù là ra tay thì Lục thiếu phu nhân vung tay cũng có thể đẩy ngã nàng mấy lần rồi."
Lý thị còn chưa mở miệng phản bác, đã nghe thấy Quả trắc phu nhân ngồi ở bên trái Lục di nương nói tiếp: "Đúng vậy, Lục thiếu phu nhân ra tay vô cùng hào phóng, trước khi thành thân đã tặng quà cho chúng ta, đều là các loại đồ tốt vô cùng quý giá."
Lục di nương được Quả trắc phu nhân hiệp trợ, dương dương đắc ý nhìn lướt qua Lý thị, đối với việc bà tranh đoạt sủng ái của lão gia, bọn họ nhìn không vừa mắt, những người khác cũng vậy, Lý thị này, người sáng suốt đều nhìn ra, mỗi tháng ba mươi ngày thì đã có hai mươi ngày lão gia nghỉ ở trong phòng bà, nếu như nàng không nắm chắc cơ hội chế nhạo Lý thị một phen, thì những lúc khác quả thật không có cơ hội, không khỏi nói quá lên:
"Bất quá cũng khó trách, dù sao Lục thiếu phu nhân cũng là gả cho con trai trưởng, ra tay không lớn một chút, đến nhà chồng nếu bị người khác bắt nạt vậy thì phải làm sao."
Lý thị cuối cùng không chịu nổi nữa, căm giận muốn rời đi, lại nghe thấy bên ngoài một trận ầm ĩ, tân lang đang được phần đông hỉ bà vây quanh, dắt tân nương đi vào nhà chính.
Sau khi tân lang tân nương đi vào, liền thành công hấp dẫn sự chú ý của mọi người, Đồng Uyển Nhu không dấu vết kéo Lý thị ngồi xuống, chờ đợi đôi tân nhân một thân hỉ bào hoa lệ hành lễ.