"Niệm Huyền à, đến tận giờ mà em còn tin vào y thuật của anh ta sao?" Phương Nhân ra vẻ coi thường, lạnh lùng nói: "Nếu anh ta thực sự nắm chắc thì sao lại còn phải để bác trai dùng phương pháp trị liệu gen cơ chứ, anh nghĩ anh ta thực chất chỉ là một tên lừa đảo, không hề biết gì về y thuật hết!"
"Con gái, Phương Nhân nói không sai chút nào, nhìn nó thế kia thì biết gì mày với thuật.
Chẳng qua là nó ăn may, quen được với nhiều người tại to mặt lớn thì cũng chỉ không phải thắng vô dụng thôi.
Nếu lỡ chẳng may bố con có làm sao thì con lập tức lên tòa li dị với nó cho mẹ! Chúng ta còn phải kiện nó tội coi thường tính mạng của người khác!" Trần Ngọc Lan nói to.
Ấn tượng về Cố Bách Thiên mới tốt hơn được một chút giờ đã hạ xuống mức điểm âm.
Trên đời này, người bà yêu nhất chính là chồng mình, bà không thể tưởng tượng đến cảnh sau khi Lương Nhất Bá đi rồi bà sẽ đối mặt với cuộc sống này thế nào đây.
"Thôi mẹ ơi, đừng nói nữa, chờ Bách Thiên ra..."
Két!
Lương Niệm Huyền chưa dứt lời, cửa phòng thí nghiệm đã được mở ra.
Chỉ thấy một dáng người cao lớn đứng ở trước cửa, trong vòng tay ôm một người trung niên, lúc này người trung niên không hề có phản ứng gì, như là đang ngủ.
"Bố!"
" Nhất Bá!"
Hai tiếng kêu khóc đồng loạt vang lên, những y bác sĩ khác cũng xông đến hỗ trợ, đặt Lương Nhất Bá xuống.
"Không ổn rồi, bệnh nhân không còn hô hấp, không còn nhịp tim!"
"Đồng tử giãn rộng, không tụ sáng!"
"Chuẩn đoán sơ bộ, chết não!"
Vốn dĩ từ trước đó Lương Nhất Bá đã được xác nhận tử vong rồi, lúc này đám người Lê Ngọc Sinh vẫn giả bộ khám chữa lấy lệ.
Hai mẹ con Lương Niệm Huyền nghe xong những lời này thì lập tức sụp đổ, Trần Ngọc Lan ngã lăn ra đất, ngất xỉu tại chỗ.
"Bố tôi, mất rồi?" Lương Niệm Huyền nước mắt như mưa, hoảng sợ mở to đôi mắt, không thể tin vào sự thật này.
Chợt cô nghĩ đến điều gì, vọt đến trước mặt Cố Bách Thiên.
“Cố Bách Thiên, sao anh lại lừa dối tôi? Tại sao?"
"Nói gì đi chứ!!" Lương Niệm Huyền hét lên.
Ngày hôm qua ở buổi mừng thọ vẫn còn êm đẹp, cô không tin bổ mình lại ra đi đột ngột như thế.
Mà cô thân là con gái, lại không thể gặp bố lúc cuối đời!
Còn Cố Bách Thiên lúc này lại đờ đẫn, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Anh hờ hững nhìn lướt qua, cố nở nụ cười, há miệng ra nhưng lại không nói được lời nào.
"Cố Bách Thiên, anh không nói được câu nào đúng không? Đúng rồi, hại chết chú Lương mà! Anh còn mặt mũi nào mà nói chứ, anh còn tư cách gì để làm chồng Niệm Huyền đây, cả đời này Niệm Huyền sẽ không tha thứ cho anh!" Phương Nhân thấy Cố Bách Thiên không phản ứng lại, đột nhiên la lên.
Thằng ngu này, đúng là hết thuốc chữa, còn không biết cãi lại.
Chát!
Một cái tát giáng lên mặt Cố Bách Thiên, khiến anh lảo đảo đứng không vững.
"Anh nói đi!" Lương Niệm Huyền run rẩy cả người, dùng đôi mắt oán hận nhìn Cố Bách Thiên.
Giờ phút này, cô cần một lời giải thích!
Mà Cố Bách Thiên lại cứ làm thinh như không!
Cố Bách Thiên giãy giụa vịn vào cửa.
Lúc này, trời đất trong mắt anh đang cuồng quay, không còn biết có ai đang nói gì nữa, anh chỉ nghe thấy tiếng tim đập của chính mình.
Ruỳnh ruỳnh!
Cố Bách Thiên nên từng bước chân nặng nề, bước từng bước ra bên ngoài, nhìn có vẻ như lúc nào cũng có thể ngã quỵ.
Lương Niệm Huyền lạnh lùng liếc anh, rồi nhào sang chỗ Lương Nhất Bá.
"Bố, bố ơi, bố tỉnh lại đi mà..."
Tiếng khóc xé lòng vang vọng khắp hành lang, mà Cố Bách Thiên lại như không nghe thấy gì, chỉ lảo đảo lê chân ra ngoài bệnh viện.
Đến cửa, bước ra đối diện với ánh nắng mặt trời, mắt anh tối sầm đi, từ từ ngã xuống đất.
Ngay sau đó, một bóng người cao lớn đột nhiên xuất hiện, đón được anh.
"Vết thương cũ của Chỉ huy tái phát, phải phong tỏa tin tức, cảnh báo cấp một, Sói Trắng hai mươi bốn giờ đợi lệnh!"
"Rõ!"
Người đàn ông đó ra lệnh, mấy bóng đen sau lưng chợt lóe lên rồi biến mất.
Người đó nhìn Cố Bách Thiên đang hôn mê, không nhịn được mà thở dài, vội vàng đỡ anh lên một chiếc xe Jeep màu xanh đậu ở cạnh đó, rồi nhanh chóng rời khỏi bệnh viện...
Bên trong bệnh viện, hai mẹ con Trần Ngọc Lan đang vây quanh người Lương Nhất Bá, khóc lóc kêu gào.
"Dì, Niệm Huyền à, người đã chết không thể sống dậy được, xin hãy nén bị thương!" Phương Nhân ra vẻ đau khổ, vỗ về bờ vai Lương Niệm Huyền.
"Cảm ơn anh nhé Phương Nhân, nếu không có anh thì tôi cũng không biết cha tôi lại..." Lương Niệm Huyền khóc như mưa, nghẹn ngào không nói lên lời.
Từ sau khi biết tin bố bị ung thư cô đã sụp đổ mất rồi.
Cô nghĩ mãi không ra, vì sao chuyện bố bị bệnh lại phải giấu mẹ con cô lâu đến như vậy, bây giờ thì đã quá muộn rồi.
Bố không còn tỉnh lại được nữa.
"Niệm Huyền à, em đừng đau lòng nữa, Cố Bách Thiên cũng thật là, chuyện lớn như vậy lại giấu không cho em và dì biết, thật sự rất quá đáng, dù sao hai người mới là người thân của chú Lương mà!" Phương Nhân thở dài.
"Đừng có nhắc đến thằng đó nữa! Từ nay về sau mẹ không muốn nhìn mặt nó nữa đâu, Niệm Huyền à, khi nào về con phải đi ly dị thằng đó ngay, mẹ đã nói với con rồi, Phương Nhân là một chàng trai đáng tin cậy mà con vẫn không nghe lời mẹ, nếu con li dị với thằng đó sớm hơn thì chắc gì nhà ta đã gặp phải tai vạ này!" Trần Ngọc Lan nước mắt lưng tròng, nghiến răng đổ hết mọi trách nhiệm về cái chết của Lương Nhất Bá lên người Cố Bách Thiên.
"Mẹ." Lương Niệm Huyền sửng sốt, hơi nhếch miệng.
Dù trong chuyện này Cố Bách Thiên có sai, nhưng dù sao anh cũng vì muốn tốt cho bố mà thôi.
Hơn nữa lúc nãy cô cũng đã nhìn ra rồi, Cố Bách Thiên đã cố hết sức.
Điều cô oán anh là vì anh không nói cho cô biết chuyện, không cùng cô san sẻ gánh nặng này.
Dù sao thì, hai người cũng là vợ chồng mà !
"Sao nào? Con đừng có quên, là nó hại chết bố con, nó chính là kẻ thù của gia đình chúng ta, chẳng lẽ con muốn phải sống chung với kẻ thù suốt đời hay sao?" Trần Ngọc Lan căm hờn nói.
"Mẹ à, chuyện này cũng không thể trách Bách Thiên hết được..."
"Im ngay, con còn dám nói đỡ cho nó thì từ nay về sau, con không còn là con gái của Trần Ngọc Lan này nữa!" Trần Ngọc Lan đau khổ hét lên.
Lương Niệm Huyền không dám nói gì nữa, giờ mẹ cô đã mất trí rồi, nói nữa cũng vô ích.
"Thôi, bác gái ạ, đừng quá đau lòng mà, cháu có người quen trong bệnh viện này, thủ tục về sau cháu sẽ thu xếp thay, hai người về nghỉ trước đã!" Phương Nhân lên tiếng khuyên nhủ, ra vẻ hiểu chuyện ngoan ngoãn.
"Phương Nhân à, chàng trai tốt, dì quả nhiên không nhìn lầm cháu!" Trần Ngọc Lan lau nước mắt nức nở nói, rồi lại lăn ra ôm lấy Lương Nhất Bá đang nằm trên giường bệnh mà khóc.
"Bây giờ chúng tôi phải chuyển thi thể bệnh nhân xuống nhà xác, mong người nhà bệnh nhân thông cảm!" Lúc này, có hai y tá đẩy giường đến, định mang thi thể của Lương Nhất Bá đi.
"Không được, tôi không cho các người mang chồng tôi đi đâu hết, tôi muốn ở bên ông ấy thêm một lúc nữa!" Trần Ngọc Lan lại gào khóc, liều mạng ngăn cản.
"Mẹ! Mẹ à! Mẹ đừng như vậy!" Lương Niệm Huyền vừa kéo mẹ ra, vừa khóc sướt mướt khuyên nhủ.
"Dì à, người chết không thể sống lại được, dì..."
Phương Nhân còn muốn nói gì đó, nhưng mới được một nửa đã ngừng.
Bởi vì hắn phát hiện, Lương Nhất Bá đã mở mắt ra, ngồi thẳng người dậy trên giường bệnh.
"Trời đất ơi!"
Phương Nhân sợ hết hồn, ngã bệt xuống đất, dưới đáy quần chợt ướt, sợ đái ra quần.
Đây là...!Xác chết vùng dậy sao? Hai y tá cũng kinh ngạc quá đỗi, gào lên rồi đẩy giường qua một bên, ù tế chạy.
"BỐ...! Bố?" Lương Niệm Huyền ngẩn ra, cô không tin đây là xác chết sống lại, bởi vì sắc mặt của Lương Nhất Bá lại hồng hào đến lạ, ngày trước khí sắc của ông cũng chưa từng được như thế này.
Như vậy, có gì giống với người chết đâu?
"Chồng...!Ông, ông không chết.