Cố Bách Thiên hùng hổ đi đến bên cạnh giường bệnh.
"Người nhà bệnh nhân này, anh làm gì vậy? Chúng tôi đang tiến hành cấp cứu cho bệnh nhân, nếu anh cố tình quấy rối làm chậm trễ chuyện cấp cứu của chúng tôi thì chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm đâu!" Lê Ngọc Sinh cao giọng, các y bác sĩ xung quanh cũng bắt đầu chú ý.
"Cút đi!"
Cố Bách Thiên hét lên một tiếng, hai mắt kỳ lân, tiếng quát như rồng, trực tiếp khiến lỗ tai của đám người kêu ong ong lên, trong nháy mắt, cả đám ngã ngồi xuống đất.
"Anh, anh..."
Lê Ngọc Sinh ngồi bệt dưới đất, sợ đến mức không thốt lên lời.
Người này đúng là hung dữ, như một con thú hoang sổng chuồng vậy, khí thế quanh người làm cho người ta không rét mà run.
Cố Bách Thiên kiểm tra tình hình của Lương Nhất Bá, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, quay đầu lại lạnh lùng liếc nhìn tiến sĩ Lôi: "Ông vậy mà lại dám lấy bố vợ tôi ra để thử thuốc thí nghiệm, ông quá to gan rồi đó!"
"Cậu, cậu đừng có nói lung tung, tự các người muốn tiến hành phương pháp trị liệu gen, cam kết vẫn còn đây, là chính tay ông ta kí!" Tiến sĩ Lôi nơm nớp lo sợ, lấy bản cam kết ra.
"Ông còn dám ép ông ấy kí cam kết?" Cố Bách Thiên nắm chặt tay đấm, bản cam kết này chắc chắn là do mấy người này thừa cơ anh đi ra ngoài ép Lương Nhất Bá kí, nghĩ tới đây, sát ý càng dày hơn!
"Cút ra ngoài! Từ bây giờ trở đi, không có sự cho phép của tôi, bất cứ ai cũng không được vào!" Cố Bách Thiên hít một hơi thật sâu nói.
Giờ không phải là lúc để so đo, mạch của Lương Nhất Bá đã không còn đập nữa rồi, nhất định phải dùng biện pháp Cửu Bạc!
"Người nhà bệnh nhân, anh định làm gì? Chẳng lẽ anh muốn cấp cứu cho ông ta sao?"
Lê Ngọc Sinh bày ra vẻ mặt kinh hãi, ánh mắt hơi lóe lên, rồi không nhịn được cười lạnh: "Được thôi, nếu anh đã muốn vậy, những chuyện sau đó không còn liên quan đến chúng tôi nữa, người chết rồi, anh cũng đừng đến tìm chúng tôi!"
"Cút!" Cố Bách Thiên lạnh lùng mắng một chữ, sát khí phừng phừng bắn ra.
Đám người Lê Ngọc Sinh ai nấy đều nhanh nhanh chóng chóng rời khỏi phòng.
Lúc này Phương Nhân cũng thấy bối rối, bởi vì gã đã thấy dòng điện tâm đồ thẳng băng.
Chú Vương, rõ ràng là đã qua đời mà!
Thế này còn cấp cứu cái gì nữa!
"Anh cũng cút!" Cố Bách Thiên lạnh nhạt nói.
"Anh!" Phương Nhân muốn nói gì đó, nhưng lại như chợt nghĩ đến điều gì, cười nhạt một tiếng, rồi cũng đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi phòng Phương Nhân lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Lương Niệm Huyền."Alo, Niệm Huyền à, anh có chuyện này muốn báo cho em biết, nhưng anh hy vọng em sẽ không kích động, bác trai, ông ấy đã gặp chuyện rồi!"
Phương Nhân vội vàng nói chuyện Lương Nhất Bá bí mật trị liệu ra.
Nhưng trong quá trình đó đương nhiên là cũng phải thêm thắt một hồi.
Hôm nay sợ là không cứu nổi Lương Nhất Bá rồi.
Trách nhiệm của việc này hắn đương nhiên muốn đẩy sang cho Cố Bách Thiên!
Ở bên kia, Lương Niệm Huyền cúp điện thoại, nước mắt lập tức rơi như mưa, vội vàng kéo Trần Ngọc Lan ra ngoài.
"Con gái à, con định dẫn mẹ đi đâu vậy? Mẹ vẫn chưa trang điểm mà!"
"Còn trang điểm gì nữa, bố, bố sắp không xong rồi!" Lương Niệm Huyền ấn mẹ ngồi vào trong xe, lại không nhịn được mà khóc nức nở.
"Con, con nói bậy cái gì đó, bố con vẫn mạnh khỏe, sáng nay còn đi lên phố đồ cổ với Bách Thiên mà, sao mới đó mà đã không xong được, con không được trù ẻo bố!" Trần Ngọc Lan khoanh tay ngồi đó, không tin lời con gái mình, không biết nó đang nói lung tung cái gì nữa.
"Mẹ à, con không lừa mẹ đâu, nửa năm trước cha đi khám ra bệnh ung thư, đã giấu mẹ con ta sang bên Mỹ điều trị, lần này về, Bách Thiên đã liên lạc với một tiến sĩ sử dụng phương pháp trị liệu gen, ai ngờ trong lúc chữa trị đã xảy ra vấn đề, còn không rõ có thể nhìn mặt bố lần cuối hay không nữa! Hu hu hu!" Lương Niệm Huyền nắm chặt tay lái, nước mắt chảy dài.
Thấy con gái như vậy, Trần Ngọc Lan không còn nghi ngờ gì nữa, sắc mặt lập tức ảm đạm, không ngừng lẩm bẩm: "Sao có thể như vậy, tại sao lại như thế được? Dù là chữa bệnh thì Bách Thiên cũng sẽ thông báo cho mẹ con ta, tại sao nó không nói gì! Tại sao!"
Lương Niệm Huyền mím chặt môi, bên trong đôi mắt tràn đầy lửa giận, ngay tối hôm qua cô mới cảnh cáo Cố Bách Thiên rằng, tuyệt đối đừng giấu diếm cô điều gì mà.
Không ngờ chuyện của bố lớn như vậy mà anh ấy không hề nói cho cô biết.
Còn cần cô để làm gì?
Anh còn coi cô là vợ nữa hay không?
"Cố Bách Thiên, tốt nhất là anh hãy cầu cho bố tôi không có việc gì, nếu không thì cả đời này tôi sẽ không tha thứ cho anh!" Lương Niệm Huyền thầm thề như thế, đạp mạnh chân ga, lái xe thẳng đến bệnh viện Bạch Mai.
Ở nơi khác.
Trong phòng thí nghiệm, sau khi Cố Bách Thiên đuổi hết mọi người ra ngoài rồi, bên trong chỉ còn anh và Lương Nhất Bá đang nằm trên giường bệnh.
"Bố vợ hãy cứ yên tâm, nhất định con sẽ cứu được bố ra khỏi tay Diêm Vương, dù phải trả giá thế nào con cũng không tiếc!"
Cố Bách Thiên nói khẽ, rồi lập tức với tay vào bên trong áo, lấy ra một chiếc hộp màu bạc nhỏ.
Xoẹt!
Sau khi mở hộp ra, chín chiếc kim bạc lập tức bay lơ lửng trên không trung, phát ra những tiếng ù ù.
Cố Bách Thiên đưa tay ra, cầm lấy chín chiếc kim bạc này, năm ngón tay hơi cong lên, chợt, cả chín chiếc kim đột ngột xoay tròn, tựa như quỹ tích di chuyển của tinh tú.
"Đấu Chuyển Tinh Di, Cửu Bạc!"
Bụp!
Vừa dứt lời, một luồng gió mạnh đột nhiên bùng nổ ở trong vùng dưới rốn của Cố Bách Thiên, nâng cả người Lương Nhất Bá bay lên, rèm cửa sổ không có gió mà vẫn lay động, nếu có người ngoài thấy được chắc chắn sẽ kinh ngạc há hốc mồm.
Bởi vì tình cảnh lúc này thực sự không thể tưởng tượng nổi! Thậm chí còn vượt ra khỏi nhận thức của người thường.
Đây cũng là lí do mà Cố Bách Thiên phải đuổi hết người ngoài ra.
Dù sao chuyện này cũng quá kinh hãi, nếu để truyền ra ngoài sẽ gây ra những rắc rối không cần thiết.
HỰ!
Tại thời điểm gió lớn bùng lên, Cố Bách Thiên há miệng hộc ra một ngụm máu tươi.
Máu tươi đỏ thẫm bay thẳng vào đầu mũi của chín chiếc kim bạc, khiến cho chúng biến thành màu đỏ thẫm, mũi kim càng lung lay hơn nữa.
Sức sống mạnh mẽ trỗi dậy trong tích tắc!
Bụng máu kia vừa phun ra, sắc mặt Cố Bách Thiên cũng trở nên tái nhợt.
Đó chính là máu trong tim anh! Nơi cất chứa tinh hoa của nguồn sống.
Dù cho anh có sự bảo vệ của Huyền Thanh, mỗi lần sử dụng máu trong tim cũng phải trả một cái giá lớn.
Nhưng vì ông Lương, anh không còn cách nào khác!
Soạt!
Cố Bách Thiên dùng hết sức thúc giục chân nguyên, chín cây kim bạc lập tức đâm lên ngực Lương Nhất Bá, chui lủi vào bên trong cơ thể ông, trong lúc các kim hoạt động, lại có một dòng vật chất màu đen chảy ra từ bên sườn Lương Nhất Bá, theo đó sắc mặt ông cũng dần hồng hào trở lại.
Đó là quá trình bệnh thể biến đổi, chứng tỏ máu trong tim của Cố Bách Thiên đã có tác dụng.
Nhưng anh không hề thả lòng chút nào, tiếp tục dùng sức áp dụng biện pháp kim châm.
Bởi vì hiện giờ, Lương Nhất Bá vẫn chưa có mạch đập và hô hấp trở lại.
Ở nơi khác, Lương Niệm Huyền và Trần Ngọc Lan đã chạy tới cửa bệnh viện.
"Ôi, dì, Niệm Huyền, hai người đã đến rồi, mau vào bên trong kiểm tra đi, vốn dĩ bệnh viện này đang chuẩn bị cứu chữa cho chú Lương rồi, ai ngờ đột nhiên anh Cổ lại đuổi hết mọi người ra bên ngoài, tự nhốt mình và chú Lương vào trong phòng thí nghiệm, bây giờ tình hình trong đó thể nào không ai biết cả!" Phương Nhân thấy hai mẹ con đến, lập tức đóng vai kẻ ác phàn nàn trước.
"Đừng nói gì cả, mau dẫn chúng tôi qua đó!" Lương Niệm Huyền nhíu mày, y thuật của Cố Bách Thiên cô cũng biết, mấy lần bà nội ngã bệnh đều do anh chữa trị, nếu là do Cố Bách Thiên tự ra tay thì cô còn có thể yên tâm phần nào.
Ba người vội vàng đến bên ngoài phòng thí nghiệm, lúc này Lê Ngọc Sinh và tiến sĩ Lôi đang cuống cuồng đi đến, Lê Ngọc Sinh nhăn mặt: "Mọi.