Ở một nơi khác trong biệt thự, Lương Nhất Bá đang trấn an bà lớn.
Bà liếc mắt nhìn ông ta một cái, không thèm để ý đến mà tiếp tục nói chuyện với khách, chắc là còn giận đứa con hai này.
"Chú Mai à, sao cô cháu gái nội của chú chưa tới vậy?" Bà lớn hỏi ông lão có mái tóc hoa râm, sắc mặt hồng hào.
Ông cụ này không phải ai khác, chính là Mai Tần Chính, chủ của phòng khám Tầm Vũ, người rất có địa vị trong giới Y học tại thành phố Lâm Hải.
Hai nhà Lương, Mai mấy đời thân thiết, lại thêm Mai Hồng Tuyết - cháu gái nhà họ Lương - được bà lớn chọn làm con dâu cho Lương Phúc, nay càng thêm thân.
Bà lớn thấy Mai Hồng Tuyết chưa tới thì sốt ruột hỏi Mai Tần Chính.
Mai Tần Chính chỉ cười, nói: "Chị dâu à, nhà tôi mở phòng khám mà, chị cũng biết đấy, bệnh nhân cứ lũ lượt kéo tới thôi.
Tôi tới đây thì bé Hồng Tuyết đành phải ở lại trông coi phòng khám.
Chị cứ yên tâm, lát nữa tôi sẽ bảo nó đến đây chúc thọ cho chị!"
"Ôi, vậy thì tốt quá còn gì, chút nữa chú phải bảo nó tới đấy nhé.
Thằng bé Phúc nhà chúng tôi ấy à, ngày nào nó cũng nhớ nhung cô bé nhà chú đấy!" Tuy hơi buồn vì cô gái ấy chưa đến được ngay nhưng bà lớn vẫn nở nụ cười tươi rói.
Mai Tần Chính gật đầu, sắc mặt mất hơi mất tự nhiên chút.
Cháu gái của ông có tới được hay không, ông cũng không nói trước được, thực ra hôm nay Mai Hồng Tuyết cố ý muốn tới muộn một lúc vì sợ bà lớn sẽ giục mình và Lương Phúc kết hôn, dù sao thì không ai khinh thường Lương Phúc hơn Mai Hồng Tuyết.
"Bà lớn à, không ổn rồi!"
Lúc này, một người giúp việc vội vàng chạy vào, nói với vẻ vô cùng hoảng hốt: "Bà lớn, cái tên Cố Bách Thiên kia đánh cậu cả và cậu hai rồi a!"
"Cái gì?" Bà lớn đứng bật dậy, hôm nay là tiệc mừng thọ bảy mươi tuổi của bà thế mà tên rác rưởi kia dám đánh hai đứa cháu của bà ngay trước mặt mọi người ư? Đây không phải đang đánh vào mặt bà sao? Phép tắc đầu hết cả rồi!
"Lương Nhất Bá, đây là đứa con rể ngoan của cậu đấy!" Bà lớn trừng Lương Nhất Bá một cái, giận dữ gõ cây gậy mấy cái thật mạnh rồi đi ngay ra ngoài.
Trong lòng Lương Nhất Bá kêu "Lộp bộp", cũng vội vàng đi theo.
Mấy vị khách ở đây cũng rất ngạc nhiên, không ngờ đứa con rể này của nhà họ Lương lại dám đánh hai anh vợ của mình trong tiệc mừng thọ, đúng là to gan.
Ai cũng nghĩ có trò hay để xem rồi, rối rít đi ra ngoài theo.
Bên ngoài, Cố Bách Thiên đang xách Lương Phúc lên, cánh tay còn giơ thật cao, Lương Phúc thì nửa bên mặt sưng phù như heo.
Nếu Lương Niệm Huyền không kéo tay Cố Bách Thiên lại, có lẽ bây giờ Lương Phúc đã không còn một cái răng nào, nửa đời còn lại chỉ có nước ăn cháo.
Lương Dĩ Thâm đang đứng một bên vừa tức giận vừa ôm mặt, hồi nãy anh ta dẫn đám hậu bối họ Lương lên đánh Cố Bách Thiên, cuối cùng lại bị tát một cái.
Giờ Cố Bách Thiên cứ như một con hổ, hung hãn đến mức đám tôi tớ của nhà họ Lương cũng không dám đến gần, thậm chí có người còn không dám thở ra tiếng.
Tên này mà ra tay thì đúng là quá đáng sợ.
"Dừng tay, đồ nghiệp chướng, mau dừng tay cho tôi!"
Lúc này bà lớn đã dẫn người chạy ra, thấy dáng vẻ bi thảm của cháu lớn nhà mình thì lập tức vung cây gậy lên tính đập về phía Cố Bách Thiên, Cố Bách Thiên vừa vung tay một cái đã nắm chặt được cây gậy, ánh mắt lạnh thấu xương nhìn qua, bà lớn bất giác thả lỏng gậy, vội lùi ra sau mấy bước, được Lương Nhất Bá dìu lại.
"Bách Thiên, không được vô lễ, thả anh hai con ra đi!" Lương Nhất Bá vội vàng kêu lên, quả thật đã bị dọa chết khiếp.
"Bác trai, không phải cháu vô lý sinh sự đâu ạ, Lương Phúc dám chửi bởi Niệm Huyền ngay trước mặt mọi người, sỉ nhục Niệm danh vợ cháu, hôm nay dù có nói gì cháu cũng sẽ không tha cho anh ta!" Khớp xương tay Cố Bách Thiên rung lên, anh lạnh giọng nói.
Lương Nhất Bá sửng sốt, thấy đôi mắt khóc đến mức đỏ lên của con gái mình thì mới nhận ra rằng có điều gì đó, không nói thêm nữa.
"Làm càn! Hai anh em nó chỉ đùa thôi, ai mượn cậu nhúng tay, còn dám đánh chúng nó ngay trước mọi người luôn à? Người đâu, báo cảnh sát cho tôi, bảo cảnh sát bắt cái thằng này đi đi!" Bà lớn lớn tiếng quát.
Trong lòng bà ta, cho dù Lương Phúc có chửi bởi Lương Niệm Huyền thật đi nữa thì cũng chẳng vấn đề gì!
Cháu gái có thể sánh bằng cháu trai sao?
Cháu gái chịu ấm ức cỡ nào cũng không sao cả, nhưng đánh cháu trai bà thì không được phép đánh!
"Thằng nhãi kia, mày có nghe không đấy, nhanh thả tao ra, nếu không ông mày sẽ tố cáo mày cố ý gây thương tích, cho mày ở tù cả đời đấy!" Lương Phúc không nhịn được nữa kêu gào ầm ĩ, giọng nghẹn lại thảm thiết, thều thào như sắp chết.
"Thả mày xuống? Được thôi, xin lỗi vợ tao đi, tao thả ngay!" Cố Bách Thiên cười gần nói.
"Bắt tao xin lỗi à, nằm mơ con mẹ mày đi! Tao nói cho mày biết, hôm nay mày chết chắc rồi!" Lương Phúc hét lên.
Lát nữa Hồ Văn Long sẽ tới, đến lúc đó ngày giỗ của Cố Bách Thiên chắc chắn sẽ là hôm nay..
"Bách Thiên à, nể mặt bác trai, thả Lương Phúc xuống đi!" Lương Nhất Bá vội đi qua khuyên giải.
Mặc dù ông biết Cố Bách Thiên đánh Lương Phúc là do Lương Phúc quá quắt, nhưng bây giờ thật sự không thích hợp để làm lớn chuyện.
Nếu cha vợ cũng đã nói vậy, đương nhiên Cố Bách Thiên sẽ thả Lương Phúc xuống đất, nhưng trước khi ném cậu ta đi, anh bóp vai Lương Phúc một cái, tức khắc cánh tay của Lương Phúc rũ xuống như sợi mì.
"Á, đệt mợ tay tao, Cố Bách Thiên, con mẹ mày dám bẻ tay tao à, tao không để yên cho mày đâu, ai da đau chết tao!" Lương Phúc ôm cánh tay kêu to lăn lộn dưới đất, dẫu sao trật khớp không nặng bằng gãy xương, nhưng vẫn đau đến mức khiến người ta chịu không nổi.
"Chú Mai, chú nhanh đi giúp nó đi, mau bẻ lại cánh tay cho thằng bé!" Bà lớn đau lòng không thôi, vội vàng cầu cứu Mai Tần Chính đang đứng bên cạnh mình.
Mặt Mai Tần Chính hơi ngẩn ra, sau đó ông ta tỉnh táo lại, cười khổ nói: "Chị dâu à, chuyện này e là tôi không giúp được chị rồi, tôi chưa từng thấy cách bẻ tay nào như của bác sĩ Cố, e là tôi không thể giúp cháu nó rồi."
Cái gì cơ? Bác sĩ Cố?
Những người ở đây đều hở ra, sững sờ nhìn Mai Tần Chính, không rõ vì sao Mai Tần Chính lại gọi tên vô dụng này là...!Bác sĩ?
"À, quên nói với chị dâu, bây giờ bác sĩ Cố đang là bác sĩ cố vấn cho phòng khám Tầm Vũ chúng tôi, hơn nữa y thuật của bác sĩ Cố cao hơn tôi nhiều lắm đấy!" Mai Tần Chính giải thích ngay trước mặt mọi người.
Ai nấy đều đờ người ra.
Người này là Mai Tần Chính, người đứng đầu giới Y học Lâm Hải cơ mà, sao lại nói y thuật của mình không bằng Cố Bách Thiên chứ?
Chuyện này thực sự chấn động!
Sắc mặt của bà lớn hết sức khó coi, nói vậy thì chẳng phải bà nên cầu xin chính thằng nhóc này ư?
"À, Bách Thiên à, con nối cánh tay của anh cả con lại nhé?" Lương Nhất Bá thấy mẹ mình khó xử, vội vàng khuyên nhủ Cố Bách Thiên.
"Bố, một là anh ta nói xin lỗi với Niệm Huyền, hai là con không nổi!" Cố Bách Thiên kiên quyết nói, dù Lương Nhất Bá xin thay cũng không được, không một ai được đụng chạm ranh giới cuối cùng của Chỉ huy Cố này.
Lương Niệm Huyền bặm môi, đôi mắt xinh đẹp đỏ ửng, cảm giác an toàn khi được ai đó bảo vệ trào dâng mãnh liệt, trong lòng vô cùng cảm động.
"Niệm, Niệm Huyền à, xin lỗi, vừa rồi là anh sai, xin em tha thứ cho anh!" Lương Phúc hèn nhát, nói lời xin lỗi ngay trước mắt mọi người, bởi vì anh ta đã đau đến mức không chịu nổi nữa.
Lúc này Cố Bách Thiên mới hừ một tiếng, đi qua chộp lấy cánh tay anh ta, dùng sức nâng lên, chỉ nghe một tiếng "Rắc", cánh tay của Lương
Phúc đã lành lặn như cũ.
"Cố Bách Thiên, đồ nghiệt chướng, cậu cút ra ngoài ngay cho tôi, hôm nay tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa!" Bà lớn chỉ ra ngoài cửa lớn tiếng.
Đây là tiệc mừng thọ của bà mà nhãi ranh này lại dám ngang ngược đến thế, bà không nhịn được nữa.
"Chị dâu!" Mai Tần Chính bỗng nhiên lên tiếng: "Hôm nay là đại thọ bảy mươi tuổi của chị, mấy đứa nhóc giỡn thôi mà, sao phải tức giận đến vậy chứ, cậu Cổ đây là bác sĩ cố vấn của phòng khám Tầm Vũ chúng tôi, tôi còn có một vấn đề muốn nhờ bác sĩ Cố giải đáp, chi bằng hôm nay nể mặt tôi, bỏ qua chuyện này nhé?"
Bà lớn sửng sốt, không ngờ Mai Tần Chính lại đứng ra xin tha thứ cho Cố Bách Thiên.
Lúc này, bà ta nhìn những vị khách đứng ở sân, nếu còn dây dưa tiếp nữa thì sẽ bị người ta cười chê mất, thế là lạnh lùng hừ một tiếng, nói: "Được, nể mặt chú Mai, hôm nay tôi sẽ bỏ qua cho thằng nghiệt chướng này.
Nhất Bá, con đi sắp xếp chuẩn bị mở tiệc đi!"
Sau cùng bà lớn ra lệnh cho Lương Nhất Bá, có điều vẻ mặt cũng không hòa nhã gì cho cam.
Nhưng.