Chàng Rể Vạn Người Mê

chương 101: mày cũng thừa nhận mình bị cắm sừng rồi à

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bên phía nhà cũ của gia đình họ Lương.

Lương Nhất Bá dẫn theo một nhà ba người đi thẳng qua nhà ngoài vào nhà trong.

Hiện ở nhà trong không nhiều người lắm, tổng cộng chỉ hơn mười bàn.

Ở góc trong cùng là một bàn bát tiên lớn bằng gỗ lê, đường kính ba mét, trông rất đường bệ.

Vị trí quan trọng nhất còn đặt một chiếc ghế bành rộng, đương nhiên đây là vị trí của bà lớn.

Nhưng giờ phút này, khách của bàn này chưa ai ngồi xuống.

Đây là bàn chính!

Có thể được mời đến ngồi bàn này đều là khách quý nhất của nhà họ Lương.

Mà lúc này bọn họ đều đang ở nhà cũ, cùng bà lớn uống trà trò chuyện, được bà lớn tự mình thiết đãi, chờ đến khi tiệc mở màn thì mới ra.

Trong sân, Lương Dĩ Thâm đang tiếp đón khách.

Lương Dĩ Thâm thấy nhà Lương Nhất Bá tới, mặt cũng tỏ thái độ không chào đón.

“Chú hai, hôm qua bà nội đã nói rồi, hôm nay nhà chủ không cần đến dự tiệc đầu, cho nên cháu cũng không chuẩn bị chỗ cho nhà chú ở đây.

Hay là gia đình chú ra nhà ngoài ngồi đi ạ, cháu coi như không biết, mọi người cũng đừng để bà nội thấy là được rồi.” Lương Dĩ Thâm cười lạnh, nói.

“Anh hai, làm thế hơi quá đáng rồi đi? Lấy thân phận của ba em, lẽ ra nên ngồi cạnh bà nội, huống hồ còn nhiều chỗ trống như thế kia, anh lại bảo nhà em ra nhà ngoài mà ngồi à?”

Sắc mặt Lương Niệm Huyền đã rất tệ, cô chất vấn.

Dù sao thì nhà ngoài cũng đều là một ít khách bên ngoại và những khách không quá quan trọng.

Để cho nhà họ ngồi ngoài đó chẳng phải làm cả nhà họ mất mặt ư?

“Lương Dĩ Thâm, để nhà chủ ngồi đầu không phải là chuyện một đứa trẻ hàng con cháu như cháu có quyền tự quyết định, chú sẽ đi hỏi bà nội cháu, xem rốt cuộc bà ấy có cho nhà chú ngồi ở nhà trong không!” Lương Nhất Bá hừ một tiếng, quay sang dặn dò Cố Bách Thiên và mẹ con Trần Ngọc Lan rồi một mình đi vào trong biệt thự.

Lúc này, khách khứa xung quanh đều đang nhìn sang, trong đó có không ít người là thân thích ở các nơi về dự tiệc, khi thấy nhà Lương Nhất Bá đến đều không nhịn được mà xì xào bàn tán với nhau.

“Đây là con gái nhà chú hai phải không nhỉ, đã lớn thế này rồi, nghe nói là đi du học mới về, giỏi lắm đấy!”

“Giỏi thì cũng được ích lợi gì, cuối cùng lại đi lấy một thằng quân nhân vô dụng, nghe nói hôm qua gã vô dụng đó còn chọc bà lớn tức điên lên, còn bảo hôm nay không cho nhà họ đến dự tiệc mừng thọ của mình cơ mà!"

"Ây da, là cái tay to con ngố ngố đứng cạnh kia kìa, vóc người đúng là cao lớn thật, trông chẳng khác gì bọn bần hàn, chẳng biết nhà chủ hai nghĩ gì mà lại chấp nhận một kẻ như thế làm con rể, ha ha, chẳng lẽ là đến ở rể luôn?”

Mấy người thuộc hàng con cháu mới đi du học về của nhà họ Lương đều tíu tít xúm vào thảo luận, không hề kiêng nể gì, cũng chẳng có ý định che dấu, lời nói truyền đến tại khách khứa xung quanh, vài vị khách cũng quét mắt nhìn Cố Bách Thiên, ánh mắt cũng đều tỏ vẻ khinh bỉ không giấu nổi.

“Ha ha, Niệm Huyền, cô nghe thấy rồi đấy nhỉ? Ở nhà họ Lương chúng tôi, ông chồng này của cô chỉ đáng là thứ rác rưởi, không, ngay cả mảnh rác anh ta cũng không bằng được! Để các người ngồi ở nhà trong là làm bẩn sân nhà họ Lương chúng tôi!”

“Nếu nhà các người muốn ở lại nhà trong, vậy được thôi, đuổi anh ta ra nhà ngoài đi đã, đừng có để ở đây mất mặt lắm!” Lương Dĩ Thâm cười lạnh nói, ánh mắt đầy khinh miệt nhìn chằm chằm Cố Bách Thiên.

“Anh!”

Lương Niệm Huyền lập tức đỏ bừng mặt lên, đang định nói gì đó, nhưng đúng lúc này, Cố Bách Thiên chợt lên tiếng: “Tôi ngồi đâu cũng không thành vấn đề, đối với tôi, nhà trong hay nhà ngoài của họ Lương các người đều là thứ rác rưởi, không chỉ khu này là thứ rác rưởi mà đám người ngồi đây, vừa mở miệng liền phun phân thối lại càng rác rưởi hơn.”

“Cố Bách Thiên, mày nói cái gì?" Lương Dĩ Thâm lập tức trợn trừng mắt, thậm chí xung quanh đã có mấy đứa con cháu nhà họ Lương đứng lên sẵn sàng.

“Mày không nhìn lại bản thân mày xem, cái bộ dạng mày nghèo kiết hủ lậu lại còn dám đứng đây nói nhà tạo rác rưởi? Ông mày đây hiện đang là phó tổng giảm đốc công ty Nam Thông Tề Thiên, lương một năm trên năm tỷ, mày thì là thứ gì? Dám ở nhà tao nói bậy nói bạ!” Một người em họ mặc bộ Âu phục Armani lạnh lùng mở miệng nói, vẻ mặt khinh thường.

“Hừ! Một thằng con rể vô dụng cũng dám huênh hoang dương oai diễu võ trong nhà họ Lương này? Chồng của cô đây hiện đang là phó giám đốc sở cảnh sát Đà Nẵng đấy, bây giờ tao bảo chồng tao gông cổ mày lại ngay, cho mày rục xương trong đó, cả đời không ra ngoài được, mày tin không?” Một cô em họ cũng mở miệng cười nói đầy lạnh lẽo.

Sau đó, lại có mấy kẻ con cháu họ Lương liên tiếp mở miệng, không phải khoe làm quan thì cũng là buôn bán lớn, ánh mắt cứ nhìn từ trên cao xuống, tràn đầy vẻ khinh khí.

Các khách khứa đều không nhịn được phải trầm trồ, nhà họ Lương này không hổ là nhà giàu lâu đời, con cháu ai nấy đều rất có tương lai!

“Ha ha, Cố Bách Thiên, mày nhìn thấy chưa, nói mày là rác mày còn không chịu phục à?” Lương Dĩ Thâm lắc đầu, ánh mắt đầy khinh miệt, nói: “Trên đời này, thứ khó vượt qua nhất là giai cấp, mà giữa loại người hạ đẳng như mày và nhà tao đã có một ranh giới không thể vượt qua!”

“Lương Dĩ Thâm, anh coi thường tôi quá, mà cũng quá đề cao nhà họ Lương các người rồi!” Cố Bách Thiên khinh thường lắc đầu, lạnh lùng nói, “Anh vĩnh viễn không biết anh đang nói chuyện với ai, chỉ cần tôi nói một câu thôi, cả nhà họ Lương các người đều sẽ sụp đổ trong nháy mắt!”

“Ha ha, mày đang kể chuyện cười gì đấy? Một câu là có thể làm nhà họ Lương tao sụp đổ?” Lương Dĩ Thâm ngoáy ngoáy tai, đám con em kia cũng không nhịn được bèn bật cười khe khẽ.

Cái thứ rác rưởi này, đến giờ con dám đứng đây huênh hoang khoác lác?

Nhưng bọn họ đều không tỏ ý tức giận, trái lại còn lộ vẻ thương hại.

Tất nhiên là thương hại chút lòng tự trọng đáng thương của gã vô dụng này!

“Cố Bách Thiên, đồ vô dụng nhà anh, đây là chỗ nào mà anh dám khoe khoang mạnh miệng hả!” Trần Ngọc Lan cũng đỏ mặt mắng Cố Bách Thiên.

Bị bao nhiêu ánh mắt xung quanh nhìn chằm chằm vào, quả là xấu hổ muốn chết.

Dù sao, những người có mặt ở đây hôm nay đều là tinh anh của nhà họ Lương, cùng với rất nhiều khách quý, Cố Bách Thiên dám nói năng ngông cuồng với họ, thật đúng là không biết bản thân nặng nhẹ cỡ nào.

Tuy cô biết hiện giờ Cố Bách Thiên là ông chủ một quán rượu, nhưng thật lòng mà nói, đối với chuyện này, đến giờ cô vẫn còn chút hoài nghi.

Mà mặc dù Cố Bách Thiên thật sự là giám đốc nhà hàng Thăng Long ở thành phố Lâm Hải thì so với đám tinh anh nhà họ Lương cũng chỉ thuộc dạng bình thường mà thôi.

Thậm chí Trần Ngọc Lan cũng không dám khoe thân phận này của anh ra, sợ người ta không tin lại tự rước thêm nỗi nhục nhã lớn hơn nữa.

“Bách Thiên, hay là, anh ra nhà ngoài ngồi chờ một lát, chờ ba đi ra, xem bà nội nói sao!” Lương Niệm Huyền cũng không nhịn được phải nhíu mày một cái, người này, giờ nói năng kiểu đó chẳng phải đổ thêm dầu vào lửa hay sao?

Tuy gần đây biểu hiện của Cố Bách Thiên khá hơn trước, thậm chí còn thành ông chủ, coi như có chút địa vị, nhưng so với nhà họ Lương thì còn kém xa lắm!

Dẫu sao thi nhà họ Lương cũng là một gia đình giàu có nhiều đời!

Nhà giàu kiểu đó ít nhất phải nhờ ba đời nỗi lực mới đạt được thành quả! Trong đó không chỉ có tài sản mà còn có mối quan hệ, địa vị xã hội, v.v..., không phải một nhà giàu mới nổi có thể so sánh được.

“Cố Bách Thiên, mày nghe thấy rồi chứ, bà xã mày cũng đã bảo mày ra nhà ngoài mà chờ, mày còn không nhanh chân cút đi!” Lương Dĩ Thâm lạnh lùng nói một câu, sắc mặt tràn đầy ý giễu cợt.

Cố Bách Thiên còn chưa lên tiếng, đúng lúc này Lương Phúc đã đi vào nhà trong, thấy Lương Nhất Bá không có ở đây, vội vã chỉ vào ba người bọn Cố Bách Thiên, nói: “Chú hai, không chỉ riêng thằng vô dụng kia phải cút khỏi nhà trong mà cả nhà đó đều phải cút ra khỏi đây, đừng làm ô uế đất nhà họ Lương bọn này!”

"Lương Phúc, anh nói thế hơi quá đáng rồi đi? Anh nói ai làm ô uế đất nhà họ Lương đấy?” Lương Niệm Huyền tức đến run cả người, cô không ngờ Lương Phúc lại đến gây sự đúng lúc này.

Mà Lương Phúc thì vẫn khinh thường cười lạnh.

Vừa rồi anh ta đi tìm đại ca của đảo Trường Lưu là Hồ Văn Long.

Đại ca Hồ nói ông ta sắp đến rồi, cho nên bọn họ chẳng có gì để sợ cả, cũng chẳng sợ làm to chuyện này.

“Tôi nói ai bẩn, lòng cô không tự biết à?” Lương Phúc hài hước cười lạnh một tiếng, đáp.

“Tối hôm đó cô với cậu hai nhà họ.

Truyện Chữ Hay