Triệu Hùng, Kim Trung và Dương Lam đã đàm phán với nhau hàng ngày để đấu thầu khu kinh tế mới của tỉnh Thanh Hóa.
Lý Thanh Tịnh không có việc gì nên chỉ có thể ở trong khách sạn.
Triệu Hùng đưa Kim Trung, Dương Lam và Hồ Dân đi đấu giá rồi, không biết tình hình thế nào rồi.
Lý Thanh Tịnh buồn chán, cầm điện thoại di động gọi cho Hà Ngọc Kỳ.
Nhưng điện thoại đang nằm ngoài vùng phủ sóng.
Kỳ lạ!
Tại sao cứ không kết nối được với điện thoại của Ngọc Kỳ nhỉ?
Không phải xảy ra chuyện gì rồi chứ?
Nghĩ đến đây, Lý Thanh Tịnh vội vàng gọi Trần Văn Sơn và Nông Tuyền vào.
Lý Thanh Tịnh nói với Trần Văn Sơn: "Văn Sơn, con bé Ngọc Kỳ này sau khi trở lại tỉnh Thanh Hóa càng ngày càng ít gọi điện thoại tới cho tôi hơn. Vừa rồi tôi gọi cho cô ấy, điện thoại di động của cô ấy nằm ngoài khu vực phủ sóng. Triệu Hùng không cho phép tôi rời khỏi khách sạn, anh mau đến nhà họ Hà xem xem có phải nhà của Ngọc Kỳ xảy ra chuyện gì rồi không?"
Trần Văn Sơn gật đầu, nói với Nông Tuyền bên cạnh: "Nông Tuyền, bảo vệ Thanh Tịnh! Tôi tới nhà họ Hà."
Nông Tuyền vỗ ngực bộp bộp, kiên quyết nói: "Yên tâm! Có tôi ở đây, mợ chủ sẽ không có chuyện gì cả."
"Vậy tôi sẽ đến nhà họ Hà trước."
Trần Văn Sơn nói xong liền vội vàng đi ra ngoài.
Anh ta lái xe thẳng đến chỗ ở của Thầy Toàn.
Đến nhà họ Hà, thấy cửa đóng chặt.
Trần Văn Sơn xuống xe, đi tới trước cửa, đập cửa, gọi: "Thầy Toàn! Thầy Toàn!"
"Ngọc Kỳ! Ngọc Kỳ!"
Gọi một hồi, không có ai đáp lại.
Trần Văn Sơn quay lại xe, một sợi dây mỏng lấy trong xe ra, nhìn trái nhìn phải, loay hoay ở ổ khóa cửa.
Nếu là ổ khóa bình thường, với kỹ năng của Trần Văn Sơn, có thể dễ dàng mở ra, nhưng đây là nhà của "Thầy Toàn"!
Trần Văn Sơn đã dùng vô số phương pháp, nhưng anh ta thậm chí còn không thể mở được một chiếc khóa cửa nhỏ.
Trần Văn Sơn bực mình, đang muốn dùng lực cánh tay phá khóa, nhưng lại lo lắng rằng nếu thầy Toàn và Hà Ngọc Kỳ đi ra ngoài thì mình sẽ bị thầy Toàn trách tội vì hấp tấp phá hủy đồ của người khác.
Sau khi suy nghĩ, Trần Văn Sơn vẫn định nhảy vào trong để tìm hiểu.
Anh ta đi vòng qua bức tường cao, thấy một nơi có ít người qua lại, lợi dụng lúc người khác không để ý, khuỵu gối, dùng lực dưới chân, nhảy vào nhà họ Hà.
Sau khi vào nhà họ Hà, Trần Văn Sơn đi thẳng vào phòng ngủ của nhà chính.
Không có ai cả!
Sau đó, Trần Văn Sơn lần lượt lục soát mấy phòng, cũng không có ai.
Thật kỳ lạ, thầy Toàn và con gái của ông ấy đã đi đâu?
Ngay khi Trần Văn Sơn chuẩn bị rời đi, anh ta vô tình giẫm phải một hòn đá hình vuông hơi nhô cao.
Một bức tranh trên tường dời sang một bên, một vật thể xoay tròn, nhanh chóng bay thẳng về phía Trần Văn Sơn.
Trần Văn Sơn nghe thấy tiếng xé gió, không khỏi sửng sốt.
Anh ta vội vàng nhảy sang một bên.
Nhưng thứ đó lại tiếp tục bay về phía Trần Văn Sơn.
Trần Văn Sơn nhìn về phía cửa sổ, vội vàng đập cửa sổ nhảy ra ngoài.
Thứ đồ có hình trong giống như chiếc răng cưa, gần như áp vào da đầu của Trần Văn Sơn mà bay qua, làm Trần Văn Sơn sợ đến mức lông tóc dựng đứng.
May mắn thay, ám khí được giấu kín này đã bay ra khỏi nhà và mất tác dụng.
Trần Văn Sơn bước đến nơi ám khí rơi xuống và nhặt nó lên.
Là một ám khí hình tròn có răng cưa.
Thứ đồ nhỏ này suýt chút nữa đã giết chết Trần Văn Sơn.
Trần Văn Sơn nghĩ đến liền sợ hãi, chỉ có như vậy anh ta mới nhận ra thầy Toàn vĩ đại như thế nào.
Trần Văn Sơn không dám ở lại lâu, vội vàng nhảy ra khỏi nhà họ Hà.
Sau khi trở về “khách sạn Kim Nguyên", Trần Văn Sơn nói với Lý Thanh Tịnh: "Thanh Tịnh, tôi vừa đến nhà họ Hà. Cổng nhà họ Hà đã khóa, thầy Toàn và Ngọc Kỳ đều không thấy đâu cả. Có khi nào họ đi thăm họ hàng hay đi du lịch không?"
"Bọn họ không ở sao?"
“Không ở!” Trần Văn Sơn gật đầu.
Lý Thanh Tịnh nói: "Nếu là bình thường, tôi cũng tin rằng họ đi thăm họ hàng hoặc đi du lịch. Nhưng từ khi Ngọc Kỳ trở về Thanh Hóa càng ngày càng ít gọi điện thoại tới. Gần đây còn không hề gọi điện tới. Chuyện này hơi đáng nghi, tôi nghi ngờ rằng thầy Toàn và Ngọc Kỳ có thể đã xảy ra chuyện gì rồi."
“Chắc không đâu!” Trần Văn Sơn kinh ngạc nói: “Nếu như thầy Toàn và Ngọc Kỳ xảy ra chuyện, ở nhà họ Hà sẽ có dấu hiệu đánh nhau. Nhưng tôi không thấy có dấu hiệu đánh nhau ở nhà họ Hà."
"Chuyện này không bình thường, chờ Triệu Hùng trở lại, chúng ta hãy nói tiếp!" Lý Thanh Tịnh nói.
Trần Văn Sơn gật đầu nói: "Cũng được!"
"Văn Sơn, anh đi nghỉ ngơi đi! Khi nào Triệu Hùng trở về, hai người lại đến nhà họ Hà kiểm tra thêm lần nữa."
Trần Văn Sơn nghe vậy cười khổ nói: "Thanh Tịnh, cô không biết thôi. Nhà của thầy Toàn có rất nhiều cơ quan. Ta sơ ý giẫm phải cơ quan, suýt nữa chết ở nhà họ Hà rồi."
“Nghiêm trọng như vậy sao?” Vẻ mặt Lý Thanh Tịnh kinh ngạc.
Trần Văn Sơn "Ừm!" một tiếng, gật đầu nói: "Thầy Toàn là một thợ lành nghề, kỹ thuật đúc và cơ quan có một không hai trên đời. Giờ nghĩ lại, tôi vẫn cảm thấy hơi sợ hãi."
Lý Thanh Tịnh nói: "Vậy chờ Triệu Hùng trở lại, xem anh ấy nói sao!"
Buổi chiều, gần bốn giờ, Triệu Hùng mới trở về khách sạn.
Lý Thanh Tịnh hỏi Triệu Hùng: "Như thế nào, kết quả đấu thầu như thế nào?"
"Anh vừa mới nộp hồ sơ dự thầu mà Trung làm, sao có thể có kết quả nhanh như vậy được, cứ chờ xem đã! Tuy nhiên, dì Vi nói, nếu hồ sơ dự thầu của chúng ta ổn thì căn bản dự án lớn này sẽ là của chúng ta. Chỉ có điều, em cũng biết tình hình của Dương Hưng, anh lo rằng tập đoàn Hoài An của chú An có thể có vấn đề. Nhưng bây giờ, không thể chấm dứt mối quan hệ hợp tác với tập đoàn Hoài An.” Triệu Hùng thở dài.
Vấn đề này luôn làm Triệu Hùng khó chịu, nó khiến anh không biết phải làm sao!
Lý Thanh Tịnh suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nếu không nghĩ ra được cách tốt, có thể khiến tập đoàn Hoài An chủ động rút lui."
"Chủ động rút lui? Đùa gì vậy?" Triệu Hùng nói: "Chúng ta đã phải mất rất nhiều công sức mới có được dự án lớn này, đây chính là một cục mỡ! Tập đoàn Hoài An làm sao có thể rút được?"
Lý Thanh Tịnh cười cười, nói: "Anh phải tin rằng, mọi việc đều do hành động của con người mà ra!"
Vẻ mặt Triệu Hùng tỏ ra trầm ngâm, nhưng suy nghĩ hồi lâu cũng không tìm ra được cách nào tốt.
Lý Thanh Tịnh nói với Triệu Hùng: "Chuyện này không vội! Nhưng hiện tại, có một việc quan trọng cần phải làm ngay."
“Chuyện gì vậy?” Triệu Hùng hỏi.
"Lẽ nào anh không phát hiện ra sau khi Ngọc Kỳ trở về tỉnh Thanh Hóa, càng ngày càng ít gọi điện thoại tới. Gần đây, đã rất lâu không gọi điện qua cho chúng ta rồi. Em vừa gọi vào số của Ngọc Kỳ, máy luôn báo là điện thoại của cô ấy đang ngoài vùng phủ sóng. Sau đó, em đã bảo Văn Sơn tới nhà thầy Toàn xem xét."
“Sau đó thì sao?” Triệu Hùng Thanh Tịnh nói: “Sau khi Văn Sơn đến nhà thầy Toàn, thấy cửa nhà thầy Toàn bị khóa, anh ta nhảy vào trong, nhưng không thấy thầy Toàn và Ngọc Kỳ đâu, anh ta còn suýt bị trúng cơ quan! Em cứ cảm thấy chuyện này hơi kỳ lạ, không biết thầy Toàn và Tiểu Kỳ có xảy chuyện gì không?"