Chương
Hàn Tử Minh tháo kính râm xuống, cười mà như không cười nhìn Trần Viễn Khải.
“Đúng là tôi.” Trần Viễn Khải nhẹ gật đầu, hỏi: “Cậu là ai, vì sao lại cản đường?”
“Ha ha!”
Hàn Tử Minh cười nói: “Lúc ông ở Lam Hoa suýt chút nữa đã chết trên tay cả nhà Lý Nam Cương, mà tôi chính là chủ nhân của Lý Nam Cương, mặc dù ông không chết, nhưng dù sao ông cũng đã từng qua tay thuộc hạ của tôi, cho nên ông không có tư cách đánh với tôi, không muốn chết thì ngoan ngoãn giao sâm hoàng đế ra đây, tôi sẽ tha cho ông một mạng, bằng không chỉ dựa vào ông là chú họ của Trần Hoàng Thiên, tám chín phần mười là đang giúp anh ta lấy sâm hoàng đế, tôi đã có thể khiến ông chết không có chỗ chôn!”
Tiếng nói của anh ta vừa vang lên, Trần Hoàng Thiên liền tiến lên một bước, giang rộng hai tay ra hiệu cho bọn người Trần Viễn Khải lui lại, sau đó giật bộ râu giả xuống, cười như không cười nói: “Hàn Tử Minh, chúng ta lại gặp mặt.”
“Là anh!”
Hàn Tử Minh theo bản năng lui lại một bước, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.
Nhưng rất nhanh, sắc mặt của anh ta bỗng trở nên lạnh lẽo, phun ra một câu từ trong kẽ răng.
“Tôi còn tưởng rằng anh đến nước Mỹ để cứu Ninh Vân, không đến chỗ này nữa chứ, thật không ngờ anh vậy mà đến đây, thật là làm cho tôi vừa mừng vừa sợ.”
Trần Hoàng Thiên cười ha ha: “Khó khăn lắm mới dụ được tên rắn độc cậu ra ngoài, sao tôi có thể không đến đánh giết con rắn độc cậu đây?”
“Ha ha ha!”
Hàn Tử Minh giận quá hóa cười nói: “Xem ra trong lòng của anh, tôi so với Ninh Vân còn trọng yếu hơn nhỉ, anh ngay cả cô ấy cũng đều không đi cứu, không để ý an nguy của cô ấy, lại chạy tới nước Anh muốn giết tôi, rốt cuộc thì anh vẫn là không yêu Ninh Vân băng tôi. Nếu tôi đổi lại là anh, tôi tuyệt đối sẽ tự mình đi nước Mỹ cứu Ninh Vân, mà không phải đến nước Anh giết người.”
“Cho nên, anh căn bản không xứng làm tình địch của tôi!”
Trần Hoàng Thiên nói: “Chỉ cần dụ được cậu ra, người mà tôi đã sắp đặt sẽ nắm chắc còn nhiều hơn trăm phần trăm cứu được Ninh Vân, bởi vì đây là cơ hội tốt nhất để diệt trừ cậu, nếu như bỏ lỡ thì ngày sau Ninh Vân sẽ còn bởi vì cậu mà nơm nớp lo sợ, chỉ có diệt trừ cậu thì mới có thể làm cho Ninh Vân hoàn toàn an tâm, mới là yêu thương lớn nhất dành cho cô ấy, bằng không đi cứu cô ấy, giúp cho cô cho tránh thoát một chuyện, nhưng lại để cô ấy cả ngày phải nơm nớp lo sợ trước những âm mưu của cậu, thì tính là yêu thương gì?”
“Hừ!”
Hàn Tử Minh quát: “Anh cho rằng anh đánh thắng được tôi sao?”
“Tôi nói cho anh biết nhé Trần Hoàng Thiên, trên thực tế tôi chính là rất hy vọng anh sẽ xuất hiện ở đây, lần trước chưa kịp tự tay giết chết anh, khiến cho anh thoát được một mạng, tôi đã hối hận đến phát điên, nếu như lúc ấy không phải một quyền đánh anh rớt xuống khe núi, mà là tóm lấy anh ở trên Kim Đỉnh, tự tay nghiền xương anh thành tro, như vậy Ninh Vân liền sẽ không bị anh phái người cứu đi, nơi ở của tôi cũng sẽ không bị anh tìm được.”
“Bây giờ tôi sẽ không chủ quan một lần nữa đâu, nhất định phải tự tay chặt anh thành tám khúc, khiến cho anh triệt để chết đi.”
“Đến lúc đó tôi không chỉ có thể đoạt lại Ninh Vân, mà còn muốn giết sạch Phương Thanh Vân và cả đứa bé của anh, cùng toàn bộ trên dưới nhà họ Trần, khiến bọn họ phải trả giá cho hành động của anh!”
Răng rắc răng rắc!
Hai quả đấm của Trần Hoàng Thiên nắm thật chặt.
“Mày đã phát rồ như thế, nói chuyện ác độc như vậy, tao nhất định không thể để cho mày còn sống trở về, nếu không tai hoạ về sau sẽ là vô tận!”