Chương 2344
Diệp Phi (Phàm) tỏ ra vô cùng vô tội nói: “Tôi nghĩ nếu có người của mọi người đến bảo vệ tôi vậy thì bọn họ cũng không dám làm bậy như vậy đâu.”
“Cậu Diệp, cậu yên tâm, cậu sẽ không gặp nguy hiểm đâu.”
Triệu Quốc Nhân nghe vậy thì cười lên một tiếng, sau đó lên tiếng khuyên Diệp Phi (Phàm): “Thật ra vẫn có người của Hằng Điện luôn bảo vệ cậu, chỉ là chúng tôi cũng biết bản lĩnh của cậu, mấy chuyện ấy cũng không thể gây nguy hiểm đến cậu được, cho nên người bảo vệ cậu mới không xuất hiện.”
“Một là có thể rèn luyện cậu, rèn cho cậu một phản ứng nhanh nhạy hơn khi gặp nguy hiểm, dù sao thì lúc nào cũng duy trì sự minh mẫn mới là vũ khí bảo vệ bản thân tốt nhất.”
“Hai là người bảo vệ cậu ở trong tối, vậy thì kẻ thù không thể biết được lực lượng thật sự đang bảo vệ cậu, có thể giải quyết được những nguy hiểm ở phía sau.”
“Một khi cậu thật sự gặp nguy hiểm, vậy thì cô ấy chắc chắn sẽ bảo vệ cậu.”
Ông ta nói ra những lời này thật khiến cho người khác vô cùng tin tưởng.
“Được, có lời này của mọi người, vậy thì tôi yên tâm rồi.”
Diệp Phi (Phàm) nở nụ cười, sau đó lại tò mò hỏi: “Nếu như đã có người âm thầm bảo vệ tôi, không biết tôi có thể gặp mặt cô ấy được hay không, như vậy có thể tránh gây hiểu lầm.”
Anh nghĩ muốn thừa dịp này mà hỏi cô ấy một chút, vậy tình huống nào mới được xem là nguy hiểm?
Như vậy lần sau chính anh cũng sẽ không cần cố hết sức mà giết địch rồi.
“Đến thời điểm thích hợp thì cậu tự nhiên sẽ gặp được cô ấy thôi.”
Triệu Quốc Nhân nói lảng sang việc khác: “Nhưng mà biệt hiệu thì có thể cho cậu biết được, sau này cô ấy sẽ tự mình giới thiệu với cậu thôi, cậu chỉ cần biết cô ấy là người của mình là được rồi.”
Diệp Phi (Phàm) ngồi thẳng dậy: “Biệt hiệu gì?”
“Li!”
Với sự can thiệp của Hằng Điện và cảnh sát, mối nguy hiểm đến từ Diệp Phi (Phàm) đã tan biến, sẽ không ai có thể khiêu khích anh trong khoảng thời gian ngắn.
Diệp Phi (Phàm) lợi dụng kẽ hở này mà đưa Đường Phong Hoa, người đã hồi phục sức khỏe được hơn một nửa, trở về, để cô ấy không cảm thấy buồn chán đến ngẩn ngơ ở trong bệnh viện.
Sau đó, anh đánh thức ba người của Niêm Hoa và để họ một lần nữa cảm nhận được bầu không khí trong lành của thế giới.
Vào buổi sáng ngày thứ ba, Trần Tiểu Nguyệt ra đi một cách bất đắc kỳ tử, Diệp Phi (Phàm) vừa ăn sáng xong thì bọn Tôn Bất Phàm và Hoa Yên Vũ đã vây quanh.
Tất cả bọn họ đều trông rất hào hứng, trên tay còn cầm chi phiếu, như thể họ cùng trúng giải thưởng lớn như nhau.
Diệp Phi (Phàm) sửng sốt: “Các người muốn làm gì?”
“Anh chủ nhỏ, đây là toàn bộ số tiền mà tôi tích góp được, hai mươi triệu Nhân dân tệ.”
Tôn Bất Phàm đưa tấm chi phiếu cho Diệp Phi (Phàm) rồi nói: “Tôi muốn gia nhập Hoa Y Môn, tôi muốn mua một số cổ phần của công ty.”
Hoa Yên Vũ chen lên: “Diệp Phi (Phàm), anh nhận của tôi trước đi. Ông tôi và tôi sẽ cùng nhau gia nhập Hoa Y Môn, nhân tiện mua một tỷ cổ phần của công ty.”
“Diệp Phi (Phàm), chúng tôi có đủ tư cách gia nhập hay không?”
Tám y sư lớn cũng thò đầu ra nhìn, ló đầu ra dáo dác nhìn Diệp Phi (Phàm): “Chúng tôi không có nhiều tiền, mấy triệu Nhân dân tệ anh có nhận không?”
“Gì chứ? Các anh muốn gia nhập Hoa Y Môn sao?”
Diệp Phi (Phàm) không khỏi sững sờ sau khi nghe được những lời này: “Mọi người còn muốn đập nồi bán sắt để đầu tư sao?”
“Đúng thế, đúng thế, chúng tôi đều muốn gia nhập, dù là những cổ đông bình thường nhất cũng không thành vấn đề, quan trọng nhất là cho chúng tôi một vị trí.”