Ban đêm ở núi Tam Bồng rất lạnh.
Hàn Sương Mai nằm trên giường, yên tĩnh cho Tiếu Á Á bôi thuốc. Nàng vốn đang bị thương, lại phải tiếp chiêu của Lục Ly, ít nhiều cũng đụng chạm đến vết thương chưa lành.
Tiểu Á Á bực bội nói:” Đến bao giờ người mới chịu ở yên dưỡng thương a".
“ Nếu hôm nay ta không ra mặt, Thanh Di sẽ rất khó xử"
“ Trưởng môn nhất định sẽ có cách mà", Tiếu Á Á lại nói.
Hàn Sương Mai chỉ cười không đáp, nàng nhắm mắt liền chìm vào giấc ngủ.
Đêm khuya, một bóng dáng to lớn không tiếng động liền xuất hiện. Bàn tay thon dài vì ở bên ngoài mà có chút lạnh băng, khi nhìn đến những vết thương chằn chịt trên lưng nàng, hắn không kiềm được mà đau lòng. Nàng sau lưng hắn, lại nhẫn nhịn chịu đựng một mình như vậy. Thật đúng là đứa ngốc.
Hàn Sương Mai trong cơn mê, như cảm giác được có một bàn tay đang mơn trớn trên da mình, rất lạnh, rất lạnh a. Nàng khẽ nhíu mày, hơi cử động thân thể khiến chiếc khăn rơi xuống, làm lộ ra bầu ngực như ẩn như hiện. Thanh Di có chút ngây người, sau đó nhẹ nhàng đắp chăn lên cho nàng, cứ như vậy mà rời đi.
“ Di Hòa huynh, chờ đệ"
Di Hòa hơi dừng bước nhìn người phía sau.
“ Lúc nãy, đệ từ ngoài vào. Nhìn thấy Sở Y cô nương a", Hi Hoa hớn hở nói.
“ Không phải đã rời đi rồi sao"
“ Hình như là tới đây thăm trưởng môn nha. Đệ thấy nàng ta cằm rất nhiều trái cây tới"
Di Hòa gật đầu cũng không nói gì.
“ Huynh nói xem, Sương Mai tỷ tỷ muốn xinh đẹp có xinh đẹp, muốn võ công có võ công. Vậy trưởng môn sẽ không chọn cái cô Sở Y đó chứ", Hi Hoa tò mò hỏi.
“ Đệ chớ nói lung tung, để người khác nghe được không tốt đâu", Di Hòa nhỏ tiếng dạy bảo.
Hi Hoa cúi đầu chán nản đáp:” Đệ biết rồi".
Sở Y một thân hoa lệ, mái tóc đen được búi lên gọn gàng. Trên mặt không che giấu nụ cười, nàng khẽ vẫy tay nói:” Thanh Di “.
Thanh Di từ xa đi tới chỉ hơi gật đầu tỏ ý chào. Nàng tiến lại gần, nhanh tay nắm lấy cánh tay rắn chắc của Thanh Di, kéo chàng lại bàn đá chỉ:” Này là hoa quả, ta đã lựa rất kỹ cho chàng".
Thanh Di có chút khó xử, hắn bỏ cánh tay mình ra khỏi Sở Y, hơi lùi lại phía sau nói:” Cảm ơn muội".
Sở Y có chút khó hiểu nhìn Thanh Di. Rõ ràng, lúc trước khi nàng ở đây Thanh Di đã rất quan tâm nàng. Nàng cảm nhận được hắn cũng thích nàng, tại sao chỉ mới mấy ngày không gặp lại trở nên xa cách như vậy.
“ Ta có việc phải xử lí, muội cứ thong thả “, nói rồi hắn nhanh chóng rời đi.
Sở Y đứng đó, trong lòng có chút bực tức không nói nên lời.
Thư viện.
Hàn Sương Mai lục tung cái thư viện nửa ngày trời, cũng chưa tìm ra thứ nàng muốn. Đợi đến khi nhìn lại, nàng mới biết thư viện vốn đang gọn gàng lại bị nàng bới lên thành một đống hỗn độn.
Thanh Di vô tình đi ngang thấy bên trong một mớ tơ vò, hay chân mày cũng nhíu lại nhìn thủ phạm gây án kia.
Hàn Sương Mai nhúng vai, làm bộ không phải lỗi mình. Sau đó, nhe hàm răng trắng tinh cười hì hì nói:” Thanh Di huynh, muội muốn ăn bánh báo nhân thịt".
Hắn đưa tay véo lấy cái mũi nhỏ của nàng:” Tiểu nghịch ngợm".
Nàng ôm lấy cánh tay của hắn, vui vẻ đi theo.
Có trời biết, đất biết. Tình cảm họ dành cho nhau là như thế nào. Tình cảm đó, đâu chỉ đơn giản là huynh muội. Chỉ có người trong cuộc mới hiểu, rốt cuộc họ dành cho nhau bao nhiêu phân mà thôi.
Đôi khi, ta không cần nói ra chỉ đơn giản là một hành động quan tâm mà thôi cũng đủ để thấy rằng ta trân trọng họ đến nhường nào.
Thanh Di không biết rằng, tiểu muội của hắn rất yêu hắn. Nàng âm thầm hy sinh, bảo vệ hắn. Nàng chấp nhận yêu hắn, một tình yêu thầm lặng. Hàn Sương Mai không biết, thật ra Thanh Di vẫn luôn quan tâm dù là việc nhỏ nhặt, hắn vẫn luôn lặng lẽ quan sát nàng. Tưởng chừng như mọi việc nàng làm hắn đều không hề hay biết, hóa ra lại là hắn giả vờ không biết.
Một người hy sinh cho người kia. Người kia lại vờ như không biết, nhưng lại âm thầm bảo bọc cho họ.
Tình yêu như một vòng luẩn quẩn. Ta cứ đi tìm hoài, tìm hoài, đến cuối cùng mới nhân ra. Nó ở ngay ở trước mắt mình.