Buổi tỉ thí hai năm một lần cuối cùng cũng đến. Hầu hết những người có võ công đều tụ tập dưới chân núi. Không chỉ người có võ mà ngay cả dân thường cũng kéo đến xem rất đông đúc, hầu hết mọi người đều rất mong chờ nhìn thấy vị tân trưởng môn này.
Võ đài cũng đã được dựng lên, mọi thứ chuẩn bị cho ngày này đã sẵn sàng. Nói là tỉ thí, nhưng thực chất qui luật lại rất tàn khốc, chính là một đấu một, mỗi người khi lên thi đấu đều phải ký giấy sinh tử, nhẹ lắm cũng là tàn tật mà rơi xuống đài.
“ Không biết năm nay, ai sẽ là người đại diện cho núi Tam Bồng a"
“ Còn không phải là Khang Dụ sao?”
“ Có khi là Tuấn Hào cũng nên"
“Phải phải, dù sao hai người họ võ công rất cao cường. Chưa bao giờ thua cuộc a"
Tiếng bàn luận ngày một xôn xao hơn, người tới cũng ngày một đông hơn.
“ Các ngươi không biết rồi. Cách đây năm năm trước, tông phái núi Tam Bồng đã từng thua cuộc một lần. Năm đó, người ra đấu chính là Cao Ngải, hắn ta rất khôi ngô. Vốn là trận đấu định rằng hắn thắng, vậy mà giây phút cuối cùng khi hắn quay đi”, người nói lắc đầu có chút thở dài:” Chính là bị kẻ thù phía sau chơi lén, kết quả hắn một chưởng liền bỏ mạng".
Mọi người nghe vậy đều lắc đầu cảm thán, tà giáo quả là tà giáo. Nếu năm nay, tà giáo lại kéo đến, không chừng lại xảy ra nhiều chuyện hơn để xem rồi.
“ Không biết vị trưởng môn mới này là người ra sao?”, một thiếu nữ tuổi tầm đôi mươi nói.
“ Có lẽ là một ông già không hơn không kém"
“ Ta nghe nói, là một nam tử rất xấu xí a", một cậu bé đáp.
Ta là tuyếnphân cách
Phía trên cao, Thanh Di cùng đám người Việt Bân nhìn xuống dân chúng. Bên dưới, là một khối người chen chúc nhau, đến một khe hở cũng không có.
“ Mời tất cả mọi người chuẩn bị, giờ tỉ thí sắp bắt đầu rồi", một ông cụ cất tiếng nói.
Cùng lúc đó, tiếng trống đồng vang lên báo hiệu cho các đối thủ có mặt hãy sẵn sàng. Lúc này, người xuống núi đầu tiên chính là Thích sư phụ. Mọi người mắt to mắt nhỏ đều có chút tiếc núi, một gương mặt như vậy lại là hòa thượng a. Kế tiếp là Việt Bân, một thân y phục màu xanh đen làm toát khí chất lạnh nhạt như mặt hồ. Khiến cho các cô nương mặt đỏ không thôi. Hữu Quốc cũng theo xuống, trường bào của hắn phảng phất như bay múa, khuôn mặt yêu nghiệt giờ phút này mang theo ý cười càng khiến cho hắn trở nên yêu nghiệt hơn.
“ Là vương gia a", một cô nương vận y phục màu hồng thốt lên.
“ Chính là nam không ra nam, nữ không ra nữ", âm thanh chua chát đầy khinh bỉ vang lên.
Mọi người bất giác hơi rùng mình quay lại nhìn xem ai vừa nói.
Một nữ tử vận một thân màu vàng, chiếc váy ôm sát lấy đường cong trên thân thể nàng ta, bên ngoài chỉ khoác hờ mảnh vải mỏng như cánh ve, khiến cho mọi người không khỏi hít sâu một hơi, quá là lộ liễu a. Khuôn mặt được trang điểm rất tỉ mỉ, xinh đẹp mà sắc sảo. Không ai khác chính là Băng Cốt, là một nhân vật không thể thiếu trong giới tà đạo. Cô ta am hiểu rất nhiều về độc dược.
“ Tân trưởng môn đến", tiếng nói của người cai quản vang lên. Mọi người đều hướng mắt nhìn về phía xa. Có thể dễ dàng nhận ra, một nam tử như tranh vẽ đang bước ra. Toàn thân là một màu đen huyền bí, mái tóc dài chỉ vấn một nửa, hắn đứng đó cao cao tại thượng như một vị thần đang lướt nhìn chúng sinh. Quả là một cực phẩm trời ban, cứ như thế hồng trần nằm trong tay hắn vậy.
Thanh Di hơi cúi đầu tỏ vẻ chào mọi người, sau đó bước tới ghế cao nhất ngồi xuống.
Bên dưới một mớ bắt đầu bàn luận. Từng người, từng người cứ thế lên đài. Có người thắng, có kẻ thua, người thì chết không nhắm mắt, kẻ thì mất tay hoặc mất chân rời đi.
“ Người kế tiếp, Nhật Ánh"
Một thiếu nữ nhẹ nhàng bay lên võ đài, nàng ta có gương mặt nhỏ nhắn như trăng rằm tháng bảy, đôi mắt đượm buồn, nụ cười nhẹ nhàng. Một thân màu xanh lục, giống như một tiểu thư khuê các đang thi cầm, kỳ,thi, họa vậy.
Người cai quản nói:” Xin hỏi vị cô nương này muốn đấu với ai?”.
Đôi mắt nàng ta đảo quanh một vòng liền nói:” Nghe nói tân trưởng môn có một người gọi là Hàn Sương Mai, ta chính là muốn đấu với người đó".
Thanh Di hơi nhăn mày nhìn nữ tử trước mắt. Xưa nay, Sương Mai chưa bao giờ lộ diện, số người biết đến nàng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Có lẽ, chính bản thân hắn cũng không nhận ra hắn đã quá bao bọc nàng, hắn che giấu nàng với mọi người, chỉ có hắn, chỉ riêng hắn biết nàng.
“ Cô nương hay là cô đổi người khác xem", người cai qủan nói.
“ Không, hôm nay ta nhất định phải đấu với người đó"
“ Đến…”
Một âm thanh như tiếng ngọc quý vang lên. Mọi người nhất thời nhìn lên bầu trời. Một bóng dáng màu đỏ rực rỡ bay tới, mỗi một nơi nàng bay qua đều như có tiên khí, những cánh hoa màu đỏ như bay múa dưới chân nàng. Hàn Sương Mai đi chân trần, đôi chân trắng ngần nhẹ nhàng dẫm lên những cánh hoa phía dưới, tà áo bay bay trong ánh nắng khiến người ta cảm thấy choáng ngợp, một khuôn mặt tuyệt trần giống như một tinh linh vừa hé nở. Đóa hoa giữa mi tâm như tô thêm khí chất tiên nhân cho nàng.
Hàn Sương Mai đứng giữa võ đài, mặc cho gió thổi tóc nàng bay phía sau. Trên mặt chỉ treo một nụ cười hờ hững không vui không buồn.
Nữ tử kia có chút ngơ ngác nhìn, hóa ra người thần bí phía sau tân trưởng môn lại là bộ dạng xinh đẹp như vậy.
“ Ta gọi là Lục Ly, xin được chỉ giáo"
Hàn Sương Mai cười gượng:” Không dám"
Chỉ có kẻ ngu mới tin, nữ tử tên Lục Ly kia trông thì mềm yếu. Nhưng có nữ tử khuê các nào lại dám bước lên võ đài tỉ thí bằng sinh mạng đây?
Hàn Sương Mai không dùng nhiều lực, chỉ đơn giản là né tránh. Mỗi một chiêu của Lục Ly đều là nhắm đến mạng của nàng, những người có võ công cao cường đều có thể dễ dàng nhìn ra Hàn Sương Mai chỉ đang vờn con chuột mà thôi. Mặc dù, chiêu thức của Lục Ly khá tàn bạo, nhưng đối với một Hàn Sương Mai như vậy vẫn chưa đủ. Đợi đến khi Lục Ly dần kiệt sức, Hàn Sương Mai không nhanh không chậm chỉ một chiêu đã lập tức khiến đối phương phun một ngụm máu tươi.
Lục Ly quỳ rạp trên võ đài, một tay cầm kiếm cố gắng chống đỡ, một tay ôm ngực không ngừng thổ huyết. Một chiêu này của nàng chính là đã phế đi hết võ công của nàng ta. Hàn Sương Mai giờ phút này lại tỏa ra hơi thở lạnh băng như diêm la, nàng đứng đó bễ nghễ nhìn xuống Lục Ly như nhìn một con thỏ bạch yếu đuối.
Mọi người sau khi chứng kiến một màn vừa rồi không khỏi khiếp sợ. Hóa ra cô nương trông như một tiên tử hạ phàm kia cũng không hề mong manh như họ nghĩ.