Ánh mặt trời nhàn nhạt của buổi tinh mơ len lỏi qua khung cửa sổ, thắp lên chút ánh sáng le lói cho căn phòng mờ tối.
Bên kia khung cửa, tiếng líu lo của những chú chim nhỏ lọt vào tai tôi.
Tôi nửa tỉnh nửa mơ, vô thức duỗi người đáp lại những thanh âm ấy.
“Ui da!?”
Cái ngón chân út va phải góc bàn làm tôi đau nhói.
Trước giờ tôi chưa bao giờ bị thương khi đi lại trong nhà… Xem ra để quần áo lung tung trên sàn thì cũng an toàn hơn chút đỉnh theo cách của nó.
Tôi cố nén cơn đau lại và bật đèn.
“Nhà mình giờ sạch gớm…”
Trước mắt tôi giờ đây là một căn nhà gọn gàng, sạch sẽ hơn rất nhiều so với mớ hổ lốn trước kia.
Ngẫm lại những chuyện hôm qua, lòng tôi không khỏi xúc động.
Nào là có gái xinh tới chơi, dọn nhà cho, rồi còn học bài chung nữa.
Xưa nay tôi chưa bao giờ được trải nghiệm mấy chuyện kiểu này đâu. Nếu đây chỉ là một giấc mơ thì làm ơn ai đó hãy lôi đầu tôi dậy ngay đi… Nghiêm túc đó.
Tôi dùng hết sức bình sinh tự véo vào mặt.
“Đao dãi nhin nhồn…”
Thứ tấm gương phản chiếu là dáng vẻ phờ phạc của tôi với một bên má ửng đỏ. Và cái bản mặt mệt mỏi kia nom chẳng còn chút sức lực nào.
Tôi bắt đầu rửa mặt rồi lấy chiếc khăn mặt đã được xếp gọn gàng lau lại.
“Còn giặt đồ của mình nữa chứ… Làm hồi nào vậy trời?”
Thường thì chả có ai muốn cầm mấy bộ đồ nhăn đùm bị ném bừa ra sàn sau khi cởi đâu, nhưng Wakamiya thì làm mọi thứ rất điềm đạm. Bị thuyết phục, lòng tôn trọng của tôi dành cho cổ tăng lên. Bảo sao cô nàng lại nổi tiếng đến thế.
Cô ấy hoàn hảo về mọi mặt, cả tính cách, năng lực và cả khả năng giải quyết vấn đề.
“Lần sau gặp phải cảm ơn cổ mới được…”
Tôi vươn vai, nhìn mớ dụng cụ học tập để trên bàn.
Cốc cốc cốc.
Chợt nghe thấy tiếng gõ cửa cắt ngang mạch suy nghĩ, tôi liếc nhìn đồng hồ.
…Chín giờ sáng. Bán báo à?
Tôi gãi đầu rồi ra mở cửa.
“Tôi không có nhu cầu mua bá––”
“Chào buổi sáng Tokiwagi-san. Trời đẹp quá nhỉ?”
Cái éo?
Tôi dụi dụi rồi nheo hai con ngươi lại.
“Hình như chuông hỏng rồi nên tớ mới gõ cửa. Tớ vào được chứ?”
Nụ cười của Wakamiya đốn rớt tim mình mất… khoan––
“Sao cậu lại ở đây?”
Tôi đảo mắt hỏi vị Nữ thần đang thẳng lưng trước cửa nhà tôi. Không thể nào, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ được nhìn thấy cô ấy mặc thường phục những hai ngày liền…
Chỉ với việc ngắm nhìn cô nàng trong những bộ trang phục giản dị cũng đủ khiến mình chìm trong khoái lạc… Đách phải, tập trung nào.
“Tớ đã bảo là sẽ ‘quay lại’ mà.”
“Bình thường thì không ai nghĩ là bữa nay cậu tới đâu.”
“Tớ thấy nó bình thường.” – Wakamiya đáp lời với gương mặt điềm đạm.
Chắc chắn định nghĩa ‘bình thường’ của mỗi người mỗi khác, nên cãi nhau xem trường hợp này cái nào mới ‘bình thường’ thì thật vô nghĩa. Tiện thể, không có chuyện tôi bỏ cuộc chỉ vì không đủ tự tin để cãi lại Wakamiya, mà là do tôi không muốn phí sức làm mấy chuyện vô nghĩa… đó là lý do tôi dùng để thuyết phục bản thân.
“Xem ra cậu đang rảnh rỗi nhỉ?”
“Đúng vậy, tớ đang rảnh.”
“Hiểu, vậy ra cậu rảnh.”
“Ừm. Mà này Tokiwagi-san. Cậu bị côn trùng cắn à? Má cậu có hơi đỏ.”
“À thì… Đừng bận tâm.”
Im lặng là vàng. Không thể cho cô nàng biết mình tự véo má để xem đây là mơ hay thực được.
“Thế tớ vào nhé. Cậu dùng bữa sáng chưa?”
“Chưa. Tôi không cần phải ăn sáng.”
Bữa sáng của tôi thường là thạch, chỉ tốn mười giây thôi là có thể nạp lại năng lượng. Siêu tiện lợi.
“Cậu phải ăn sáng. Bữa sáng là nguồn năng lượng cho cả ngày của cậu, và bỏ bữa cũng không tốt cho sức khoẻ đâu.” [note35385]
“Để tôi ăn sau.”
“Chín giờ rồi còn gì? Cứ để đó nữa là bữa sáng sẽ thành bữa trưa đấy.”
“Tôi cũng thấy thế. Giờ ăn luôn vậy.”
Tôi lôi bánh mì khô từ đống hàng tiếp tế khẩn cấp vừa tìm được hôm qua ra.
Bánh rất giòn và ngon. Quá hợp để nhét đầy bụng.
“Tokiwagi-…san?”
“B-Bộ tôi làm gì bậy à?”
Bị Wakamiya nom đang rất giận trừng mắt khiến tôi rùng mình.
Nhưng ngay cả lúc tức giận thì trông cô nàng vẫn thật tao nhã, như một tạo vật trong tranh vậy. Khi tôi nghĩ vài chuyện vu vơ như thế, Wakamiya nheo đôi mắt xinh đẹp của cô lại, tặng tôi một cái lườm xuyên thấu.
“Đó không phải là bữa ăn.”
“Cậu cũng thừa biết là tôi làm gì còn thứ khác để ăn.”
Hôm qua, sau khi lau chùi nhà cửa xong xuôi, Wakamiya vứt gần hết chỗ đồ ăn không thể ăn được nữa. Chỉ còn lại mỗi bánh mì khô.
“Haa. Tớ biết kiểu gì cũng sẽ thành thế này.”
Wakamiya thở dài rồi lấy từ trong cái túi tote [note35386] lớn ra một chiếc hộp nhỏ hơn cái túi một chút.
“Gì vậy?”
“Sandwiches. Tớ làm nhiều lắm, cậu ăn đi.”
“…Cậu chắc chứ?”
“Ừ, thích bao nhiêu ăn bấy nhiêu.”
Tôi nuốt nước bọt, bụng thì réo lên như thể giục tôi nhanh mà xơi đi.
“Cảm ơn. Cậu đã giúp tôi rất nhiều rồi…”
“Không sao, chỉ là do tớ thích tọc mạch thôi.”
“Hiểu rồi.”
Gạt bỏ đi lý trí, tôi ném chiếc sandwiches Wakamiya mang đến vào miệng. Rồi tôi liếm môi, thưởng thức tầng tầng lớp lớp hương vị quyện vào nhau của chiếc sandwiches, và không thể ngừng tay cho đến khi ăn hết sạch chỗ bánh.
--------------------
Solo: Clear