Một cảm giác tươi mới ùa đến tôi sau khi phòng ốc đã được lau dọn sạch sẽ. Sàn nhà - thứ vốn đã lâu tôi chưa thấy được - lần đầu tiên hiện hữu trở lại sau một khoảng thời gian đằng đẵng.
Chào mày, sàn nhà! Lần cuối tao gặp mày chắc cũng tận hồi tao mới chuyển tới đây ha.
“Ồ, cái này ngon thật.”
Tôi lấy một chiếc bánh quy từ hộp quà bánh mà Wakamiya đã phí công hoài sức chuẩn bị và thưởng thức. Ừm, chắc là tôi sẽ nghiện hương vị này mất.
Và trước mặt tôi là Nữ thần đang thẳng lưng an toạ, cô nàng ngồi vậy đã được ba mươi phút rồi. Sau khi lật lật giở giở sách giáo khoa, cô liền chép lại gì đó vào vở để chuẩn bị cho bài bài học.
Tôi cũng phải lần lượt giải từng bài tập mà Wakamiya đã đưa cho…
“A, sai rồi. Cậu phải tính phần này trước đã.”
“Haaa…”
Thanh âm vô cảm [note35142] của cô vang vọng khắp căn phòng nhỏ hẹp.
Lần đầu tiên trong đời có gái đến chơi nhà mà tôi lại chẳng thấy phấn khích hay vui vẻ gì cả…
Lúc dạy tôi học thì Wakamiya bỗng biến thành một người rất đáng sợ. Cô ấy không đồng ý với bất kỳ thoả hiệp nào… nhưng cổ lại dạy rất giỏi.
“Cậu không nên thở dài.”
“Hửm, vì mỗi khi thở dài là hạnh phúc sẽ chạy đi mất à?”
‘Thở dài là thở ra hạnh phúc’, một câu nói thường thấy. Song tôi chắc vẫn sẽ thở dài tiếp thôi vì vốn dĩ hạnh phúc đang rời xa tôi mà…
“Mê tín cả thôi. Thực ra thở dài lại rất tốt cho sức khoẻ.”
“Ồ, tôi không biết đấy. Cụ thể là sao vậy?”
“Thở dài có thể giúp điều hoà cơ thể… Cơ mà đây không phải lúc để nói mấy chuyện này.”
“Chậc…”
“Chắc là không phải Tokiwagi-san đang cố tình đánh trống lảng để khỏi phải học đâu nhỉ?”
“Không đời nào. Tôi đâu có định làm vậy!”
“Sặc mùi dối trá. Nhưng chuyện này hiện giờ chẳng liên quan gì đến bài học, tạm gác sang một bên để khi khác hãy thảo luận."
“Vâng ạ…”
“Giờ thì đến môn tiếng Anh. Hôm nay, chừng nào cậu còn chưa thuộc hết một trăm từ vựng thì đừng hòng đi ngủ.”
Chiếc bánh quy trên tay tôi rơi xuống.
Ác quỷ à…? Bắt mình từ giờ đến lúc ngủ phải thuộc một trăm từ thì khác quái nào vừa hạ lệnh tử hình…
“Này, khuya rồi mà sao tôi vẫn phải học chứ…? Trả lại thời gian ngủ cho tôi…”
“Mới mười giờ tối thôi mà? Ta cần phải học bù lại khoảng thời gian đã phí phạm cho việc dọn dẹp, nên cậu có thể đi ngủ sau.”
“Thôi nào. Phần còn lại để mai được không? Cậu cũng nên về nhà trước khi quá muộn.”
Một cô gái ở lại nhà của một thằng con trai đến hơn mười giờ đêm, bố mẹ cổ mà biết được là sẽ nổi trận lôi đình mất.
“Không sao. Tớ có nói với bố mẹ là hôm nay sẽ ghé qua nhà bạn rồi.”
“Đấy chẳng phải là câu cửa miệng mấy nhỏ con gái hay dùng để nói dối gia đình khi ở lại nhà bạn trai à?”
“Theo một nghĩa nào đó thì cũng đúng, tớ đang ở nhà của con trai còn gì?”
“Wakamiya-san, đừng có dễ dãi đến nhà đàn ông như thế. Cậu không thấy tình hình hiện tại có hơi nguy hiểm sao?"
“Không hề. Tớ không nghĩ đó là vấn đề đâu vì tớ tin tưởng Tokiwagi-san. Vả lại––“
“Hửm?”
“Tớ tin vào mắt nhìn người của mình.” – Wakamiya ưỡn ngực tự hào nói, khiến tôi chả biết đặt mắt ở đâu cho phải.
Dù rất vui vì được cô ấy tin tưởng… nhưng nó cũng đồng nghĩa với việc cổ không hề xem tôi là một thằng đàn ông. Vườn ngôn từ của tôi cháy sạch.
Mà tôi cũng không muốn để bầu không khí trở nên khó xử chỉ vì cô ấy phải quá e dè và cẩn trọng tôi.
“Ngẫm lại thì cậu nói cũng đúng. Có lẽ tớ hơi liều lĩnh khi đến nhà một bạn nam cùng tuổi…”
“Tới bây giờ mới ý thức được chuyện đó à…”
“Tokiwagi-san, cậu có xem tớ là một con nhỏ dâm dục không?”
“Sao cậu lại nghĩ vậy…?”
“Thì tớ cảm thấy Tokiwagi-san đang nhìn nhận tớ giống như là 'một con nhỏ dễ dãi không ngần ngại vào nhà đàn ông’ ấy.”
“Không bao giờ có chuyện đó.” – Tôi vừa nói vừa nhấp ly trà Wakamiya pha cho – “Nghe này Wakamiya, đàn ông là một thứ sinh vật ngu ngốc hai mặt… nên cậu cần phải thật cẩn thận. Cậu thừa biết là đến khi bị kẻ nào đó tấn công rồi thì có hối cũng không kịp đúng chứ?”
Một người con gái yêu kiều nhất trường.
Một người con gái sắc nước hương trời tựa hồ Nữ thần.
Một người con gái hoàn hảo đến vô cùng tận. [note35141]
Chẳng lạ lẫm gì nếu có thằng nào hứng lên khi ở cùng phòng với một người như Wakamiya đâu. Lần này thì có thể cô ấy an toàn vì đó là tôi, nhưng không có nghĩa là mấy thằng khác cũng sẽ như vậy.
“Lúc đó thì tớ sẽ thừa nhận rằng mình đúng là không có mắt nhìn người. Đó cũng là một bài học cho tớ.”
Wakamiya đưa tay lên che lấy đôi môi và nở một nụ cười nho nhã. Tôi đã bị dáng điệu đó mị hoặc nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh bằng cách tự nhéo đùi mình.
“Không được, cái giá phải trả quá đắt!”
“Con người sẽ không thể sống được nếu không hy sinh đi thứ gì đó.”
“Nghe ý nghĩa đấy! Nhưng cậu không thể áp dụng nó cho trường hợp này được. Tổn thất thường không thể phục hồi.”
“Tốt thôi, hôm nay tớ sẽ không nương tay. Nhớ kỹ mấy lời đó nhé.”
“Tự dưng lại lôi chuyện đó ra!? Cách cậu đổi chủ đề thô bạo quá đấy.”
Tôi lại thở dài rồi lật cuốn từ vựng nhà làm của Nữ thần ra.
––Một giờ sau.
“Không học được nữa đâu, tôi bắt đầu quên sạch rồi…”
“Được rồi… Xem ra có ép cậu học nữa cũng chỉ phản tác dụng… Không còn cách nào khác. Hôm nay ta dừng ở đây thôi. Làm tốt làm Tokiwagi-san.”
“Aaaa~… Đầu tôi nóng quá. Hình như tôi sắp sốt đến nơi rồi.”
Tôi nhấp một ngụm trà trong khi gục đầu xuống. Chắc đây là lần đầu tiên trong đời tôi xài não nhiều đến vậy…
Cạnh tôi, Wakamiya đang mặc áo khoác vào để chuẩn bị về nhà sớm. Cô nàng không phí thời gian cho một động tác thừa nào cả, tác phong của cô thực sự nhanh kinh khủng.
“Bỏ mứa chỗ đồ ngọt này thì phí lắm nên cậu cất kỹ nhé Tokiwagi-san.”
“Để đó cho tôi.”
“Lần sau tớ sẽ quay lại, phiền cậu chăm sóc tớ.”
“Chắc chắc rồi, nếu ta có dịp. Dù sao thì cũng cảm ơn cậu vì ngày hôm nay.”
“Đừng bận tâm, chúng ta nên giúp đỡ nhau khi cần mà.”
Tôi tiễn Wakamiya đến gần nhà của cô rồi đi thẳng một mạch về nhà.
Đáng ra căn nhà này trông sẽ buồn tẻ hơn sau khi được lau dọn. Nhưng không hiểu sao, tôi lại cảm thấy có đôi chút ấm áp.
--------------------
Solo: Dầu gội trị gàu