"Đúng đó, tôi không có tiền, tôi còn thiếu một khoản nợ kia nữa, tôi cũng nói không cần phải có nhiều giày như vậy, đắt tiền như vậy, dưới đế giày còn khắc tên của tôi, làm cho tôi ngay cả cơ hội bán lại cũng không có, đáng giận..... Đều tại Tổng Thống, không được sự đồng ý của tôi đã làm nhiều giày cho tôi như vậy, còn để tôi tự bỏ tiền ra, toàn bộ tiền lương phúc lợi nữa đời còn lại của tôi đã không còn, hu hu hu....... Tôi còn muốn nuôi con, cục cưng của tôi phải làm sao đây chứ......." Đào Du Du nói xong lại bắt đầu khóc rống lên, một bộ dạng rất mất trật tự, đủ để khiến cho Vũ Văn Vĩ Thần tức giận đến mức trên trán nổi gân xanh.
Vũ Văn Vĩ Thần không nói lời nào, hai tay ôm trước ngực đứng đó, chỉ nhìn Đào Du Du đứng trước mặt say rượu tùy tiện làm loạn, muốn nhìn xem rốt cuộc cô còn có thể nói cái gì.
Đào Du Du nói đến hai đứa con, chợt vẻ mặt trở nên bi thương, cô nức nở vài tiếng, sau đó lẩm bẩm: "Thật ra tôi lo lắng nhất không phải không có tiền, tôi không sộ nghèo, chỉ là tôi không dám đối mặt với bọn nhỏ muốn tôi tìm cha......Bởi vì......Tôi cũng không biết cha của bọn nhỏ là ai..... Bọn nhỏ vốn không nên xuất hiện trên đời này, nếu để cho bọn nhỏ biết được chúng nó là mầm mống của tội ác, sau này chúng nó phải tiếp tục sống như thế nào?"
Đào Du Du nói đến đây, nước mắt lặng lẽ lan tràn, đây là lời nói cô cất giấu trong lòng đã năm năm....vẫn chưa từng nói cho người khác biết, nếu không phải hôm nay say rượu, hơn nữa trước kia Vũ Văn Vĩ Thần đã từng nói, cô sợ hãi thế nào lại không có dũng khí nói ra.
Nhưng mà cô không biết, tên đầu sỏ gây chuyện vào năm năm về trước giờ phút này đang đứng trước mặt cô, mà cô càng không biết, những lời cô vừa nói kia như một mũi dao hung hăng đâm ngược vào trái tim Vũ Văn Vĩ Thần, làm cho mặt anh trong chớp mắt trở nên tái mét.
"Anh biết không? Mỗi khi bọn nhỏ hỏi tôi những chuyện liên quan đến cha của chúng nó, tôi đều chỉ nói cho chúng nó biết cha của chúng nó là một người vĩ đại, là một người xuất sắc, không phải cha không cần chúng nó nữa, mà là đã vĩnh viễn rời đi........Anh xem, tôi nói dối nhiều như vậy, tôi hận bản thân mình phải nói dối trước mặt bọn nhỏ, nhưng không có cách nào khác, tôi phải làm cho chúng nó biết cha của chúng nó rất giỏi, như vậy chúng nó mới có thể tự hào, sẽ không vì cái bất hạnh của mình mà trở nên tự ti. Nếu như chúng nó biết sự thật, biết rằng thì ra năm đó là cha của chúng nó đã cường bạo mẹ của chúng nó mới có chúng nó, hẳn là sẽ rất đau lòng...." Đào Du Du vừa khóc vừa nói, những bí mật này đè nén trong lòng cô đã lâu, giống như một ngọn núi lớn, theo bọn nhỏ dần dần lớn lên, ngọn núi lớn này thì áp lực ngày càng lớn, cô cảm giác sớm muộn gì mình cũng bị đè bẹp.
Vũ Văn Vĩ Thần nghe Đào Du Du nói......Trong lòng thật rung động.
Anh biết rõ mấy năm nay trong lòng trên lưng Đào Du Du đều mang gánh nặng, vẫn không thể tiêu tan, mấy năm nay nhất định trôi qua rất thống khổ.
Nhưng anh chưa từng nghĩ, vốn trong lòng cô có rất nhiều chuyện đau buồn khiến người ta khó có thể tưởng tượng được.
Đúng vậy, cô thương yêu các con của cô, nhưng lại không có cách nào tha thứ cho cha của chúng nó. Cô dạy bọn nhỏ, lại không thể làm gương tốt. Đây là những mâu thuẫn đi đôi với nhau, cô còn phải kiên cường sống, là chỗ dựa duy nhất cho bọn nhỏ, phải có biết bao nghị lực, biết bao tình thương mới có thể kiên trì được.
Đào Du Du khóc đến tâm tê liệt phế, không bao lâu sau, cô không duy trì được, ngã nhào vào trong lòng Vũ Văn Vĩ Thần, tìm một chỗ dựa.
Nhìn người trong ngực uống say nhắm mắt lại, nhưng nước mắt của Đào Du Du vẫn không ngừng rơi. Vũ Văn Vĩ Thần xót thương nâng tay lên nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cô, nói nhỏ bên tai cô: "Yên tâm, sau này sẽ không để cho một mình em gánh chịu tất cả nữa."
Đây là điều duy nhất anh có thể làm cho cô, anh không thể để cho một người phụ nữ gầy yếu gánh vác hết tất cả tội lỗi năm đó của anh.
... ...... ...... ...... ........
Lúc ôm Đào Du Du từ nhà ăn đi ra, bên ngoài trăng đã lên cao rồi.
Vũ Văn Vĩ Thần nhìn bầu trời đầy sao, cúi đầu nhìn Đào Du Du đã ngủ say trong ngực mình, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng chiếu vào gương mặt đang yên giấc của cô, ánh sáng lạnh lùng chiếu lên nước mắt trên mặt.... .....
Lên xe, Hồ Ứng vừa muốn mở miệng nói chuyện với anh, đã nhìn thấy anh lắc đầu ra dấu với anh ta, ý bảo anh ta trực tiếp trở về phủ, anh không muốn lên tiếng đánh thức người đang ngủ say trong ngực mình.
Đào Du Du ngủ rất ngon giấc, cô không gặp bất kỳ ác mộng nào, cô mơ thấy mình đang nằm trên đám mây trắng bay nhẹ nhàng trên không trung, cô đang hít thở không khí trong lành, tâm tình cực kỳ vui sướng.
Giờ phút này, tất cả buồn phiền trong hiện thực đã bị cô vứt bỏ, cô chỉ là một thiếu nữ tự do bay lượn trên không.
Nhưng mà cô không vui sướng được bao lâu, chợt một cơn gió lớn nổi lên, cơn gió này như muốn thổi cô từ trên mây xuống, cô sợ mình sẽ ngã chết, đành phải gắt gao bám chặt vào đám mây bên dưới, không dám buông tay, không muốn té xuống.
Mà trong hiện thực, Vũ Văn Vĩ Thần đã về đến phủ Tổng Thống, sau khi ôm Đào Du Du trở về phòng cô, chuẩn bị để cô nằm trên giường, nhưng sau khi nằm xuống, Đào Du Du vẫn nắm chặt vào ống tay áo của Vũ Văn Vĩ Thần không chịu buông tay, anh không dám dùng sức gỡ ngón tay cô ra, sợ sẽ làm cô đau, cuối cùng đánh thức cô, vì vậy đành yên lặng thở dài, sau đó tùy ý để cô nắm tay mình, anh thì nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh cô.
Cái giường này của Đào Du Du không tính là quá lớn, thực tế đối với một người cao lớn như Vũ Văn Vĩ Thần, đây quả thật là giường dành cho em bé, so với giường đôi thoải mái và xoa hoa của anh, cách xa một trời một vực.
Đối với một người có yêu cầu mãnh liệt về chất lượng giấc ngủ như Vũ Văn Vĩ Thần, vừa nằm xuống không bao lâu đã không chịu nổi, anh muốn xoay người, nhưng lúc này Đào Du Du lại dùng hai tay nắm chặt quần áo của anh, đầu gối trên ngực anh ngủ rất không thoải mái, từ đầu đến cuối vẫn không để cho anh nằm nghiêm đi vào giấc ngủ.
Dưới tình thế bất đắc dĩ, Vũ Văn Vĩ Thần thật không thể nhịn được nữa, cuối cùng đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, một phen ôm ngang Đào Du Du lên, đi về phía phòng mình trên lầu.
Trong mơ, Đào Du Du cảm thấy sau khi trải qua một trận gió lớn, dường như tất cả đã khôi phục lại sự yên lặng, rốt cuộc cô cũng yên tâm thở phào nhẹ nhõm, trên mặt cũng không được tự chủ nở nụ cười thản nhiên.
Cuối cùng, tay cô cũng lặng lẽ buông tay ra.