Bỗng nhiên thấy cô khóc đến hoa dung thất sắc, Vũ Văn Vĩ Thần chỉ có thể ngẩn người, lần này anh không trốn tránh, tùy ý để cho cô phát tiết trên người mình, thậm chí cũng không quát tháo cô, cũng không giữ tay cô lại.
(Hoa dung thất sắc: khuôn mặt xinh đẹp hoảng hốt sợ hãi).
Nếu nắm đấm này có thể ngăn cản được hành động của anh làm tổn thương cô vào năm năm về trước, như vậy anh tự nhiên cũng cảm thấy rất thỏa đáng.
Nhưng, nhưng mà.... ......
Một lúc lâu sau khi Đào Du Du rất không có hình tượng vừa khóc vừa đánh, phát hiện Vũ Văn Vĩ Thần hoàn toàn không có ý muốn phản kháng hoặc đánh trả lại, cô bị tình huống quỷ dị làm cho sợ tới mức ngây ngẩn cả người, đột nhiên không khóc cũng không nháo, nắm đấm tay vẫn dừng ở khoảng không, cô nâng đôi mắt đẫm nước mắt lên nhìn anh, ngây ngốc hỏi: "Vì sao anh không quát tôi?"
"Quát em?" Vũ Văn Vĩ Thần bị cô hỏi vấn đề này làm cho sững sờ.
"Tôi đã đánh anh mắng anh, dựa vào phản ứng ngày thường của anh, hẳn là nên quát tôi dừng lại, sau đó ném tôi ra xa mới đúng? Vì sao anh không làm như thế? Anh như vậy làm tôi sẽ sợ.... ......" Đào Du Du nói xong đột nhiên cảm thấy mình thật thất bại, cô mắng vậy là còn ít, có mắng nhiều hơn nữa thì có làm sao?
"Đào Du Du, em nghe kỹ cho tôi, từ giờ trở đi, tôi sẽ không quát em, cũng không ném em ra, em chỉ cần ngoan ngoãn ngây ngốc ở bên cạnh tôi là tốt rồi. Hiểu chưa?" Cảm thấy địa vị của mình ở trong suy nghĩ của Đào Du Du rất xấu xa, Vũ Văn Vĩ Thần quyết định phải miêu tả hình tượng của mình lại lần nữa, dù sao có quát cô mắng cô cũng không có cách nào đền bù được sự thương tổn mà anh đã gây ra cho cô từ nhiều năm trước.
"Thật vậy không? Anh nói đều là sự thật sao?" Đào Du Du không thể tin mở to hai mắt nhìn Vũ Văn Vĩ Thần, nhiều lần hai mắt cô vì bị nước mắt che kín nên không nhìn rõ mặt anh, vì vậy cô đưa tay dùng sức dụi dụi mắt, bộ dạng đáng yêu này làm cho Vũ Văn Vĩ Thần vui vẻ hẳn lên.
"Thật sự." Nghiêm túc gật đầu với cô, Vũ Văn Vĩ Thần nói lời hứa hẹn.
"Tôi nhất định là uống say rồi......." Cuối cùng, không có cách nào tiếp nhận sự thật này nên Đào Du Du lựa chọn tin rằng tất cả này đây chỉ là ảo giác, nhân lúc Vũ Văn Vĩ Thần không chú ý, Đào Du Du xoay người chạy đến trước bàn ăn, cầm ly đế cao trên bàn cơm, uống hết rượu vang trong ly vào bụng.
Đúng vậy, đã say thì phải say triệt để một chút, như vậy cô mới có thể bình tĩnh tin tưởng hơn, một màn thân mật vừa rồi nhất định là ảo giác.
Vũ Văn Vĩ Thần không biết người phụ nữ này bị trúng gió gì, thấy cô uống một hơi liền cạn nửa ly rượu vang, lập tức đi đến trước mặt cô, đoạt lấy cái ly trong tay cô và nói: "Em làm gì vậy? Uống nhanh như vậy làm gì chứ?"
"Cái ly của tôi, tôi muốn uống nhiều rượu một chút." Đào Du Du mới mặt kệ anh, một phen nhón chân lên giật ly rượu lại sau đó cầm lấy chai rượu đổ vào đầy ly.
(lượt bỏ lời tác giả).
... ...... ........
Có rượu cồn kích thích, đầu óc của Đào Du Du rất nhanh liền duy trì không được, nhìn Vũ Văn Vĩ Thần trước mắt xuất hiện nhiều bóng dáng chồng lên nhau. Cô bắt đầu say rượu làm loạn,
Aiz, thật ra cô không muốn làm loạn, nhưng cô có cảm giác mình giống như nữ "trư" trong tiểu thuyết ngôn tình, ngay cả việc xảy ra lần đầu tiên của cô cũng không say, dường như không có cách gì có thể nói nổi, hơn nữa, có rượu cồn này kích thích, mới có gan làm ra chuyện này?
Trong thời đại hiện nay, có rất nhiều nữ "trư" làm chuyện ác dưới tác dụng của rượu, làm ra một loạt hành động "không bằng cầm thú', vì vậy, làm một nữ "trư" trong ngôn tình máu chó, Đào Du Du giống như đứa bé không thể bỏ qua cơ hội có thể cường X nam chủ, giống như đứa bé, đang cảnh giác cao độ.
"Này, anh làm gì nhìn tôi uống một mình, anh không uống à?" Đào Du Du mơ mơ màng màng như người say rượu bắt đầu làm một loạt hành động say rượu làm loạn, lúc này cô nhìn Vũ Văn Vĩ Thần đứng trước mắt, trong lòng không hề có bất kỳ sợ hãi nào.
Quả nhiên là rượu mạnh làm lòng người sợ hãi!!!
Vũ Văn Vĩ Thần nhìn gương mặt Đào Du Du đỏ bừng, biết rõ cô uống cũng không tệ, vì vậy không muốn nghe cô nói dong dài huyên náo, chỉ một phát bắt được cổ tay cô, chuẩn bị dẫn cô rời đi.
Nhưng mà, hiện tại Đào Du Du đã đánh mất lý trí nên không nghe theo sự kiểm soát, thần kinh bộ não của cô do sự chi phối của rượu, nhìn vị Tổng Thống trước mặt là lão hoàng đế, không bao giờ cho mua nợ, không mua nợ, Không! Mua Nợ!"
"Buông tôi ra, anh là ai? Làm gì nắm tay tôi vậy?" Dùng sức tránh khỏi bàn tay Vũ Văn Vĩ Thần, Đào Du Du tức giận quát anh.
"Người phụ nữ này đúng là......." Trong lòng Vũ Văn Vĩ Thần bắt đầu cảm thấy ấm ức, anh nhìn người phụ nữ trước mắt này hoàn toàn không hiểu nổi tình hình, thật muốn hung hăng quát cô dừng lại, quát cho cô tỉnh lại, nhưng mà lời vừa ra khỏi miệng, anh nhớ đến lời mình đã hứa, vì vậy lập tức nuốt vào.
"Đi uống rượu với tôi, tôi cho anh tiền." Đào Du Du nhìn người trước mắt vô cùng đẹp trai, trong đầu cô nhớ đến trong ti vi thường chiếu những chàng trai trẻ đẹp làm những nghề đặc biệt, vì vậy cười ngây ngô hai tiếng, ngoắc ngoắc tay với Vũ Văn Vĩ Thần.
"Cái gì? Tiền?" Vũ Văn Vĩ Thần bị bộ dạng của cô làm cho tức giận đến phát điên, nghe cô nói muốn cho anh tiền, trong lúc nhất thời không hiểu được cô nói vậy là có ý gì.