Chương
“Hôm nay trường chúng ta cũng không phải có dịp gì đặc biệt, xe bên ngoài không thể tiến vào trong trường” Bảo vệ nhìn thấy anh dừng xe trước cổng trường, liền bất mãn đi tới.
Xe cấp cứu nhanh chóng rời đi, Quách Cao Minh không ngừng quay đầu nhìn về hướng xe đang biến mất, anh khá chắc chắn rằng mình đã nhìn thấy cô gái vừa rồi.
Quách Cao Minh đưa thẻ giáo viên của mình cho đối phương, lại có chút sốt ruột hỏi: “Xe cấp cứu có chuyện gì vậy?” Giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ.
Bảo vệ đã xem xét thẻ giáo viên của anh, sau khi xác nhận rằng anh là giáo viên của trường, có thể là do khuôn mặt của Quách Cao.
Minh lúc này rất lạnh lùng và nghiêm nghị, bảo vệ không dám nhìn thẳng vào mắt anh, lập tức trả lời: “Đó là, hôm nay năm cuối cấp tổ chức một giải đấu của trường, hai lớp đánh nhau, một học sinh bị gấy xương, phải đến bệnh viện.
Trước khi đối phương kịp nói xong, sắc mặt của Quách Cao Minh trở nên âm trầm, quay đầu xe, nhanh chóng đuổi theo.
Bảo vệ không khỏi kinh ngạc, đứng ngây ngốc tại chỗ mà nhìn theo chiếc xe vừa rời đi kia, một giáo viên trẻ như vậy có lai lịch gì, hiệu trưởng của bọn họ cũng không thế lái một chiếc xe như vậy.
Kiều Bích Ngọc đẩy Tư Viễn An ngồi trên xe lăn, đến phòng chụp CT, xét nghiệm máu, sau đó thanh toán lệ phí.
“Khi nào về em sẽ trả tiền lại cho chị”
Tư Viễn An thấy cô chạy đi chạy lại vì mình như vậy, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp, cảm thấy bị thương ở chân cũng xứng đáng.
Kiều Bích Ngọc vừa đi lấy kết quả chụp CT, nhíu mày trừng mắt liếc cậu ta một cái: “Đương nhiên là phải trả lại tiền rồi!” Cô đã vì cậu †a chạy đôn chạy đáo khắp nơi, chẳng lẽ còn phải lo tiền viện phí nữa sao?
Tư Viễn An nghe giọng nói của cô mà khóe miệng cong lên, ý cười càng đậm.
Bệnh viện quá tải, Kiều Bích Ngọc nhét tấm phim CT vào tay cậu ta rồi đấy cậu ta đi tìm bác sĩ, có chút nén giận nói: “Buổi tối chị còn phải đến quán trà sữa để làm việc, có phải cậu nên gọi điện thoại báo cho gia đình biết không?”
Bình thường Kiều Bích Ngọc là người thấy người khác gặp chuyện sẽ rút dao tương trợ, nhưng bản chất cô cũng là người phàm, cũng là một người đáng thương, cô vừa học vừa đi làm thêm, nhìn Tư Viễn An cũng không phải nghiêm trọng lắm, tên này đúng là không biết gì, sao không chủ động thông báo cho người nhà đến thay cô.
Trong lòng Tư Viễn An ngàn vạn lần không muốn để cô đi, đương nhiên không muốn gọi điện thoại cho người nhà, giả ngu, coi như không nghe thấy.
Tuy nhiên, cha của Tư Viễn An đã vội vã chạy đến. Hiệu trưởng của trường là anh trai của ông ấy, chỉ một cuộc điện thoại liền giải thích rõ toàn bộ mọi chuyện, ông ấy lo läng về vết thương của con trai mình, liền bỏ dở công việc, đuổi tới bệnh viện.
“Cha” Tư Viễn An nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đứng chờ ở bên ngoài phòng khám.
“Vết thương ở chân con thế nào rồi?” Cha của Tư Viễn An trực tiếp hỏi.
“Không sao ạ, đã chụp phim rồi, không bị gấy xương, rách dây chãng mắt cá chân, bác sĩ kê một số loại thuốc chống viêm là được rồi “Dây chẳng bị đứt còn nói không có chuyện gì. Trường học chú của con rốt cuộc xảy ra chuyện gì, không tới nửa tháng sau chuyển đi đã thành ra như vậy, cha còn chưa nói cho mẹ con biết…”
Cha cậu ta trông có vẻ tức giận quyết định điều tra sự việc này đến cùng, nhưng ông ấy lại nghe thấy con trai mình kêu lên một tiếng: “Đàn chị.”
Tư Viễn An ngồi trên xe lăn khuôn mặt tươi cười, cao hứng vẫy vẫy tay, Kiều Bích Ngọc vừa đi xếp hàng lấy thuốc “Cha, đây là bạn học hiện tại của con, cũng là người lúc trước làm gia sư cho con một năm, chị ấy giúp đưa con tới bệnh viện, cũng giúp con lấy thuốc” Tư Viễn An nhanh chóng giới thiệu Kiều Bích Ngọc với cha cậu ta.
Cha của Tư Viễn An biểu tình quái dị liếc nhìn về phía cậu con trai của mình, rồi nhìn về phía Kiều Bích Ngọc, ánh mắt có chút sắc bén.