Chương
Tư Viễn An cầm một chai nước khoáng.
Tìm kiếm Kiều Bích Ngọc giữa đám đông đang vây quanh, Kiều Bích Ngọc cũng không đi tới, chỉ đứng ở đẳng xa mà nhìn lại, Kiều Bích Ngọc cũng ngạc nhiên về sự dũng cảm của cậu ta, và mỉm cười mà giơ ngón tay cái lên.
Tư Viễn An vô cùng hưởng thụ, cảm giác như chính mình đang tràn ngập năng lượng.
Để giảm cân cách đây năm cậu ta đã quyết định tàn nhẫn với bản thân, cha cậu ta nghĩ cậu ta thích vận động liền tìm một vận động viên chuyên nghiệp để dạy cậu ta chơi bóng.
Trong lòng Tư Viễn An lâng lâng, cảm thấy mình sẽ sớm được đàn chị ưu ái hơn.
Không được như mong muốn, đến hiệp hai, Tư Viễn An còn không có cơ hội chạm được vào bóng, bên kia đã cử bốn thành viên cao to trực tiếp đến cản Tư Viễn An. Tất cả mọi người đều không nhìn ra chuyện gì, chân phải của Tư Viễn An, cậu ta lập tức ngã xuống ôm lấy chân vẻ mặt vô cùng đau đớn.
Trọng tài lập tức thổi còi dừng trận đấu lại, chạy tới kiểm tra vết thương, có vẻ như vết thương rất nghiêm trọng “Lập tức gọi bác sĩ ở phòng y tế đến”
Tư Viễn An là cháu trai của hiệu trưởng, đương nhiên giáo viên lo lắng đến chuyện bản thân sẽ phải chịu trách nhiệm chuyện này.
Oán hận của hai lớp chất chứa bao lâu lên tại hoàn toàn bùng nổ.
Đám học sinh lớp chọn trước giờ đều là những người hiền lành, nhanh nhẹn, bây giờ vô cùng tức giận hét lên: “Các người thật quá đáng, các người không giỏi học hành, trong đầu chỉ nghĩ đến những chuyện độc ác như vậy, chính là cặn bã của xã hội! Tai họa!”
“Con mẹ nó, muốn chết đúng không” Một bạn nam sinh lớp lập tức dùng nắm đấm để giải quyết.
Ban đầu chỉ là hai nam sinh lao vào đánh nhau, sau đó không cẩn thận lại đánh trúng người bên cạnh, trực tiếp biến thành một trận ẩu đả.
Khung cảnh rất hỗn loạn.
Các giáo viên khác trên sân bóng rổ thấy tình huống như vậy vội vàng chạy tới.
Tư Viễn An vốn là bị thương không thể đi được, trong lúc lộn xộn có người nhân cơ hội đá vào chân bị thương, mọi người đều mặc đồng phục học sinh không phân biệt được ai là ai, nhưng Tư Viễn An sắc mặt tái nhợt đi vì đau. Giáo viên trọng tài ở một bên sợ hãi.
“Để chị đỡ em, em có thể đứng lên được không?”
Một giọng nói vang lên bên tai cậu ta, những học sinh nữ sớm đã sợ hãi bỏ chạy, nhưng thay vào đó Kiều Bích Ngọc lại chạy về nay, phía bên này.
Tư Viễn An không biết là chân mình đau quá, hay là nhất thời không kịp phản ứng, ngơ ngác nhìn cô.
Kiều Bích Ngọc cảm thấy cậu ta không thể đi được: “Vậy thì chị sẽ cống em” Cô trực tiếp ngồi xổm trước mặt cậu ta, thúc giục một câu: “Mau lên!”
Tư Viễn An tuy gầy nhưng dù sao cũng là con trai, thân mình lại cao. Kiều Bích Ngọc cõng cậu ta thở hổn hển thoát khỏi đám đông hỗn loạn.
Kiều Bích Ngọc nghiến răng cõng cậu ta trở lại sân bóng, bác sĩ ở phòng y tế phía trước cũng vội vàng chạy tới, lúc này mới đem người đặt xuống bãi cỏ.
Tư Viễn An nhìn có chút dại ra, Kiều Bích Ngọc đứng bên cạnh tỏ vẻ trịch thượng nói với cậu ta: “Nếu không đi, bọn họ có thể đá cho em thành tàn tật đấy, ngốc ạ”
Một số tên lớp ỷ vào việc nhà mình có chút thế lực, có thể làm ra những chuyện này mà không cần cố ky Tư Viễn An bị mắng, lập tức hoàn hồn, không biết là do quá đau hay là xấu hổ khi bị cô măng mà mặt trở nên đỏ bừng, ngẩng đầu lắp bắp nói: “Em, em không ngốc”
Cậu ta sợ cô sẽ ghét mình.
Bác sĩ trong phòng y tế liền chạy tới giúp xử lý vết thương ở chân cho cậu ta: “Bạn học đừng nhúc nhích, hình như em bị gãy xương, hiện tại phải đi bệnh viện…”
Khi Tư Viễn An nghe nói cậu ta phải đến bệnh viện, cũng không có vẻ gì là lo lắng sợ hãi, thay vào đó, cậu ta liền quay đầu lại nhìn về phía Kiều Bích Ngọc.
“Bộ dạng của em, em đang nhìn chị làm gi Kiều Bích Ngọc bị đôi mắt to của Tư Viễn An nhìn chăm chằm, cuối cùng không chịu nổi bộ dạng đáng thương của cậu ta nên đành chấp nhận số phận, hứa sẽ cùng cậu ta đến bệnh viện.
Trong một trận đấu bóng rổ, một học sinh bị thương phải đến bệnh viện, các học sinh sôi nổi bàn luận về việc xe cứu thương xuất hiện Bác sĩ của trường phối hợp khiên Tư Viễn An lên cáng sau đó di chuyển lên xe cứu thương, Kiều Bích Ngọc cũng vào để đi cùng, xe cấp cứu nhanh chóng lái ra khỏi cổng trường.
Lúc này, một chiếc Maserati màu đen vào khuôn viên trường đi ngang qua xe cứu thương, Quách Cao Minh vốn dĩ thản nhiên liếc nhìn xe cứu thương một cái, nhưng lại đột nhiên thắng gấp xe.