Edit: Eimi.
Beta: Onion
Cô nhìn thấy cái bóng của mình trên cửa sổ thủy tinh, nhìn một lát, không hiểu sao cô cảm thấy xấu hổ, xấu hổ đến không dám đối mặt nữa, xoay người nhanh chóng đi đến thang máy.
“Đinh!” Cửa thang máy mở.
Thời điểm vừa bước một bước, Tống Nhiễm và Thẩm Bội bên trong đồng thời sửng sốt, lại đồng thời lễ phép mỉm cười.
Mấy tháng không gặp mặt, Thẩm Bội đã thay đổi rất nhiều. Cô ấy đến bộ phận giải trí thì ăn mặc càng thời thượng tinh tế hơn khi làm việc ở bộ phận thông tin.
Tống Nhiễm đi vào, cửa thang máy đóng lại. Hai người đứng cạnh nhau.
“Đã lâu không gặp.” Thẩm Bội nói.
“Đã lâu không gặp.”
“Kiểu tóc mới không tệ.”
“Cám ơn.”
Bầu không khí rơi vào im lặng, ánh đèn trắng sáng như tuyết chiếu vào trên thân hai người.
Một giây, một giây nữa, đôi bên đều có thể cảm giác được rõ ràng sự xấu hổ rốt cuộc cũng bị phá vỡ —— vì thang máy đã đến tầng.
Hai người lập tức đồng thời mỉm cười.
Thẩm Bội: “Có rảnh nhớ lên chơi nha.”
Tống Nhiễm: “Được. Tạm biệt.”
Tống Nhiễm bước ra khỏi thang máy, nhanh chóng đi vào khu làm việc, mới vừa ngồi xuống liền lật tư liệu ra, cuối cùng lật đến số điện thoại của bộ cảnh bị, là cô giữ lại từ mấy tháng trước khi liên hệ Trần Phong phỏng vấn.
Cô hít hơi bấm dãy số gọi đi.
Nhưng người nghe không phải là Trần Phong.
Về phần nơi ở của Trần Phong và Lý Toản thì được đáp là cơ mật quân sự, không thể trả lời.
Tống Nhiễm để điện thoại xuống, nhìn mùa đông tiêu điều u ám qua ô cửa sổ, ngây người hồi lâu.
Thực ra cô đã điều tra vụ nổ bom ở Cáp Pha, nhưng không tra ra tin tức của Lý Toản.
Cô cũng không liên lạc với La Chiến được —— trụ sở giữ gìn hòa bình đã đổi một nhóm mới, không trả lời các vụ việc trước đó của bộ đội.
Ba tháng.
Cô không hề nghĩ rằng trong thời đại này lại dễ dàng mất liên lạc hoàn toàn với một người đến như vậy.
Ngày hôm đó, sau khi làm việc xong, Tống Nhiễm vẫn chưa hết hi vọng chạy tới núi Lạc Vũ.
Mùa đông trên núi lành lạnh đìu hiu, khắp nơi đều là lá rụng. Bên ngoài bộ cảnh bị là quân nhân đang đứng gác, cô đi tới hỏi thăm về Lý Toản nhưng lại nhận được sự im lặng.
Cô bướng bỉnh ngồi xổm ở cổng đợi rất lâu, ảo tưởng có thể bắt gặp Lý Toản ra vào.
Đương nhiên là không có kết quả.
Tháng mười hai thoáng trôi đi, chớp mắt đã đến năm mới.
Lương Thành lại lần nữa giảm nhiệt độ, gió lạnh từ mặt sông thổi khí ẩm vào tận xương.
Ở phương nam ẩm thấp, điều hoà chẳng có chút tác dụng nào.
Tống Nhiễm ở nhà làm việc có bật sưởi điện, nhưng ngay cả như vậy mà ngón tay gõ trên bàn phím vẫn cóng đến xương cốt cứng hết cả.
“Ký sự cuộc sống Đông Quốc” sáng tác không thuận lợi, khi Tống Nhiễm mở bản thảo, cô không thể đánh nổi được một câu ra hồn ra dáng.
Trong khoảng thời gian này, tình trạng của cô càng ngày càng kém. Công việc ban ngày còn có thể ráng chống đỡ. Nhưng khi ở một mình vào đêm, cô thường bất giác ngồi ngây bên cửa sổ mấy tiếng đồng hồ, cho dù nằm trên giường cũng không ngủ được.
Vừa đến đêm khuya cô lại cảm tưởng mình là một hòn đảo cô độc.
Mà Lý Toản tựa như không tồn tại trên hòn đảo ấy. Lược của anh, táo của anh, vòng dây đỏ của anh, điệu nhảy của anh dưới ánh trăng… Tất cả như rừng ô liu màu trắng trên sa mạc ngày đó, tan biến vô tung vô ảnh.
Biến mất cùng anh là tất cả vui buồn đau khổ ở Đông Quốc, tất cả những gì xảy ra vào ngày tháng ấy.
Đoạn quá khứ bi thảm chưa kịp đến đã bị xóa bỏ, bị phong kín, cô không thể nói với bất kỳ ai. Bởi vì họ không trải qua, không chứng kiến, họ sẽ không hiểu —— chỉ là một cuộc chiến tranh mà thôi, có cái gì mà không thoát ra được.
Nỗi buồn và niềm vui của con người chẳng hề tương thông. Vì vậy chỉ có cô bị nhốt trên một hòn đảo cô độc, quan sát mọi người trong du thuyền ca hát nhảy múa hàng đêm.
Vào ngày cuối tuần đầu tiên của tháng giêng, Dương Tuệ Luân gọi cô về nhà ăn cơm.
Ngày đó rất lạnh, trời còn mưa, dòng xe cộ bị tắc chật như nêm cối.
Tống Nhiễm ngồi ở trong xe, nghe tiếng còi chói tai thường xuyên vang lên xung quanh. Lúc đầu chỉ là bất an, dần dần cô phiền muộn đau đầu, những âm thanh này giống như đao cắt vào thần kinh người vậy.
Cô không dưng bực bội, muốn dùng móng tay cào nát kính chắn gió.
Tống Ương gọi điện thoại tới hỏi cô đến đâu rồi, cô nói bị kẹt xe.
Mười phút sau, Tống Trí Thành gọi điện thoại hỏi cô đến đâu rồi, cô nói kẹt xe.
Hai mươi phút sau, Dương Tuệ Luân gọi điện thoại hỏi cô đến đâu rồi, cô nói kẹt xe.
Ba mươi phút sau, Dương Tuệ Luân lại gọi điện thoại tới.
Tống Nhiễm bất ngờ mất khống chế: “Đã nói bao nhiêu lần bị kẹt xe rồi, sao các người cứ thúc giục mãi thế! Lần sau không kiên nhẫn nổi thì đừng gọi tôi!”
Cô cúp điện thoại, tức giận đến toàn thân phát run. Cơn giận qua đi, cô lại hối hận mình quá thô lỗ, bản thân không kiềm chế được cảm xúc, xả giận lên người thân của mình.
Lúc về đến nhà đã bảy giờ rưỡi tối.
Lúc Tống Nhiễm lên cầu thang, bước chân nặng nề, tâm trí bất an. Đi đến cửa nhà, đẩy cửa đi vào, trong nhà yên lặng. Tống Trí Thành đang ngồi trên ghế sô pha xem tin tức trong di động, Dương Tuệ Luân đang ở trong phòng bếp hâm món ăn, Tống Ương thì ở trong phòng gọi video với bạn trai Lư Thao.
Tất cả mọi người đang chờ cô về ăn cơm.
Mắt Tống Nhiễm ẩm ướt, càng thêm áy náy.
“Con về rồi.”
Tống Trí Thành để di động xuống, vào phòng bếp phụ bưng thức ăn, Tống Ương cũng cúp điện thoại chạy ra ngoài thân mật gọi cô: “Chị, chị không bị say xe chứ?”
“… Có chút.”
“Vậy uống cốc nước nóng trước nhé?”
“Ừm.”
Bốn người ngồi vây quanh một bàn ăn cơm, Tống Nhiễm hơi khó xử, từ đầu đến cuối không nói lời nào. Ngược lại là Tống Ương nói công việc của mình, líu ríu không ngừng. Cô làm nhân viên trong một công ty nhỏ, tiền lương không cao, lương mỗi tháng còn không đủ để chi tiêu.
Nhưng Tống Ương chịu an tâm đi làm Dương Tuệ Luân đã hài lòng lắm rồi, nói chỉ cần cô làm việc cho tốt, mỗi tháng sẽ thưởng năm trăm.
Tống Ương hừ một tiếng: “Năm trăm có thể làm gì ạ?”
Dương Tuệ Luân nói: “Lương một tháng của con chỉ có hơn hai nghìn, còn chê gì nữa hả?”
Tống Trí Thành hỏi Tống Nhiễm: “Cha xem tin tức có nói, trong đài của con chuẩn bị đem ảnh con chụp đi dự thi hả?”
Tống Nhiễm hàm hồ “Vâng” một tiếng.
“Việc quan trọng như vậy cũng không nói với cha, để cha vui vẻ chút chứ.”
“Bận bịu nên con quên mất.” Tống Nhiễm nói, “Ảnh dự thi toàn cầu rất nhiều, chưa chắc con đoạt giải mà.”
Cô không dám tưởng tượng nếu quả thật mình đoạt giải thì cô sẽ gặp chỉ trích và chửi rủa thế nào nữa.
Mà bức hình kia rốt cuộc có phản nhân loại hay không, chính cô cũng không rõ.
“Cha thấy chắc chắc sẽ đoạt giải.” Tống Trí Thành nói.
“Em cũng thấy vậy.” Tống Ương nói, “Truyền thông nước ngoài đều đăng ảnh của chị đó.”
“Giải thưởng gì?” Dương Tuệ Luân không hiểu.
Tống Ương nói: “Rất đặc biệt. Giống như Nobel về tin tức ấy ạ.”
“Mẹ biết ngay Nhiễm Nhiễm rất giỏi mà. Con đấy, lo mà học tập chị con đi. Ngày ngày lăn lộn, mẹ xem con sau này lăn lộn đến cấp cao được không đây.”
“Chị con tương lai thành người nổi tiếng, con còn sợ không có một ngày phất lên sao?”
“Khua môi múa mép.”
Tống Nhiễm đang ăn cơm, không nói gì.
Sau bữa ăn, Tống Trí Thành tìm bức ảnh CANDY trong di động, muốn cùng Tống Nhiễm phân tích. Nhưng Tống Nhiễm nói mình hơi mệt, không muốn bàn chuyện công việc.
Tống Trí Thành cũng không miễn cưỡng, chỉ là không ngừng nói cô có tương lai, chắc chắn cô sẽ đoạt giải.
Mà trong phòng bếp, Dương Tuệ Luân và Tống Ương lại cãi vã, vẫn là vì chuyện kết hôn. Dương Tuệ Luân chê Lư Thao không mua nổi nhà, lại chê gia đình Lư Thao đưa sính lễ ít, mắng Tống Ương lấy lại. Tống Ương lại cho rằng hiện nay sính lễ là lỗi thời, Dương Tuệ Luân giống như là bán con gái.
Hai người cãi nhau túi bụi.
Tống Nhiễm thấy thế bèn sớm rời đi.
Trên đường về nhà, điện thoại reo lên, là giám tuyển sách La Tuấn Phong.
Tống Nhiễm xoa nhẹ cằm dưới, hít sâu một hơi, nhét tai nghe: “A lô?”
Mấy tháng qua, La Tuấn Phong luôn xem các bản tin mà Tống Nhiễm tham dự, như lính gìn giữ hòa bình, trại dân tị nạn, đường biên giới; đồng thời cũng chú ý đến tin tức của Tống Nhiễm, chuyện cô bị thương, danh tiếng, dẫn đến vụ việc tranh cãi đều rõ như lòng bàn tay.
Bởi vì hiểu rõ nên anh ta càng chờ mong bản thảo “Ký sự cuộc sống Đông Quốc” hoàn thành. Anh chỉ dựa vào trực giác mà tin rằng đó sẽ là một cuốn sách gây tiếng vang lớn trong xã hội.
Nhưng Tống Nhiễm nói cho anh tình hình thực tế, rằng tình hình bây giờ của cô không tốt, không viết ra được gì.
La Tuấn Phong hỏi: “Bản thảo bình thường trong công việc cũng không viết được?”
“Không quá chuyên tâm. Nhưng cố gắng một chút thì có thể viết được.”
“Nhưng không thể viết cuốn sách này?”
“Vâng.”
“Cô có xem lại hình ảnh tư liệu, đoạn phim hay ghi chép văn bản ở Đông Quốc không?”
Tống Nhiễm trầm mặc.
“Cô không xem?”
“… Vâng.” Cô sẽ không chạm vào đoạn hồi ức đó nữa.
La Tuấn Phong im lặng một hồi, lại nói: “Tống Nhiễm.”
“Hả?”
“Có phải cô cảm thấy mình có lỗi với quốc gia này, nhất là những người trong bức ảnh mà cô đã chụp đúng không?”
Tống Nhiễm lái xe, không trả lời.
“Sau khi cô về nước, có đi gặp bác sĩ tâm lý chưa?”
“Tôi không bị sao cả.”
“Ở chiến trường hai tháng, chứng kiến nhiều lần các cuộc xung đột và người dân thương vong, còn có một lần thấy một vụ thảm sát, bị thương bởi nổ bom, phải chịu đựng sự chỉ trích của ngôn luận. Mỗi một việc trong đó đều không phải ‘Không sao cả’ mà tôi thấy rất ‘Có sao’.” La Tuấn Phong nói: “Tình trạng của cô bây giờ phải đi gặp bác sĩ tâm lý. Nếu kéo dài nữa thì tôi sợ sẽ xảy ra chuyện.”
Tác giả có lời muốn nói: Tình tiết Tống Nhiễm và CANDY ở chương trước bắt nguồn từ trường hợp thật ngoài đời, đó là bức ảnh “Kền kền chờ đợi” của phóng viên Kevin Carter.