"Cậu không thể hôn được, phải chứ?" Khi tôi khiến cô bạn thuở nhỏ luôn trêu chọc mình hiểu chuyện, cô ấy đột nhiên trở nên dễ thương hơn nhiều

chương 07: buổi học nhóm tình tứ (phần 1)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cú đêm nên toàn đăng vào cái giờ oái oăm :v

----------

Vào đầu giờ chiều một ngày Chủ nhật nào đó.

Tôi và nhỏ tóc vàng mắt xanh đang nhìn nhau chằm chằm. Nhỏ đó đang mang vẻ xấu hổ và bối rối trên gương mặt.

“N-Này… Muốn dừng lại không?” Nhỏ nói, ngước lên nhìn tôi.

Tôi lắc đầu qua lại.

“Không, không có đâu.”

“N-Nhưng…”

“Cậu là người đã bày trò này đấy.”

Tôi nói rồi lắm chặt vai cô gái phía trước, biểu cảm nhỏ cứng lại, vẻ sợ hãi xuất hiện.

“Mở miệng ta.”

“K-Không, n-nhưng…” Nhỏ nói với gương mặt ửng đỏ, cố tránh ánh nhìn của tôi, nhưng tôi nắm nhẹ lấy cằm nhỏ rồi hướng lên trên.

“Mau lên, mở miệng ra.” Tôi giục.

Và rồi…

“Cho nó vào miệng đi.”

Tôi đưa “nó” vào miệng cô ấy.

Cùng quay ngược thời gian một chút nào…

“Này, tớ không hiểu cách giải câu này…”

“Ah, câu đó thì…”

Chúng tôi đang ngồi đối diện nhau trên bàn trong phòng Airi, sách tham khảo xếp đầy lên bàn. Lúc này, bọn tôi đang học để chuẩn bị cho kỳ kiểm tra trong ba ngày nữa.

“Ahh… Tớ hiểu rồi.”

Ngay sau khi tôi giải thích ngắn gọn cách giải, Airi gật gù tỏ vẻ đã hiểu.

“Hiểu thật không đấy?”

Airi gật đầu.

“Ừ, chắc vậy… Nếu vẫn không hiểu thì tớ hỏi lại được không?”

“Được chứ.”

Tôi quay lại học tiếp.

Những môn quan trọng – mà sẽ cần cho thi Đại học, toàn là những môn mà ngày nào tôi cũng học, nên tầm này tôi chẳng cần học nhiều lắm. Vậy nên giờ tôi đang học thêm những môn khác như kinh tế gia đình, giáo dục thể chất và sức khỏe, vv. Nếu tôi đạt kết quả tốt thì thi xong quên luôn cũng chẳng sao.

“Ah, làm được rồi này… Quả nhiên tớ chỉ cần một đứa bạn thuở nhỏ thông minh thôi mà.”

Sau khi ngồi giải bài một lúc, Airi quay sang nhìn tôi cười vui vẻ.

“…Tớ mừng vì giúp được cậu.”

Airi dường như đang có tâm trạng tốt, nên tôi chỉ gật đầu cho qua.

Không phải tôi không vui khi được khen là thông mình, và tôi cũng khá tự hào về điểm số của mình đấy chứ, nhưng tôi không tự cao đến mức trả lời rằng ‘Ừ, đương nhiên rồi’ hay gì đó đại loại thế.

…Đối phó với mấy lời khen thẳng thắn thế này khó thật đấy.

“Mà này.”

“Sao?”

“Ibuki-kun, nãy giờ cậu cứ đọc cuốn giáo dục thể chất và sức khỏe mãi… Cậu hứng thú với mấy chuyện hư hỏng à?”

“Còn cậu là học sinh sơ trung à?”

Tôi tức giận đáp lại Airi, dường như nhỏ mang cái tính trẻ con hồi sơ trung lên hẳn cao trung rồi.

Chắc chắn là hai đứa mình sinh cùng ngày cơ mà…

“Gì chứuuu – Ý tớ là, cậu không còn gì khác để học à?”

“Ngày nào tớ chả học chăm chỉ.”

Không như cậu.

Tôi không nói vế đó ra, còn Airi gật đầu.

“Cậu cũng nghiêm túc phết ha Ibuki-kun?”

…Khi nhỏ thành thực khen tôi vậy, tôi chỉ biết đỏ mặt gãi má.

“…Cũng không phải là tớ học nhiều đến thế.”

Tôi không học liền tù tì nhiều giờ một ngày đâu. Xem lại bài ghi, giải vài bài tập, và xử lí vài công việc nhỏ của lớp, có thế thôi.

Tôi cố tỏ ra khiêm tốn, nhưng Airi lắc đầu nguầy nguậy.

“Thế còn hơn một đứa chẳng dành chút thời gian nào để học như tớ. Ibuki-kun này, cậu học chăm thật đấy.”

Nhân tiện thì, trường chúng tôi theo học khá hiếm khi giao bài về nhà, thế nên việc cả ngày không học gì như Airi cũng chẳng lạ.

…Cơ mà, tôi chắc rằng không học tẹo nào trước bài kiểm tra thì hơi hỏng đấy.

“Ha -

Tớ ghét học quá…” Airi nói rồi nằm dài xuống thảm, lăn qua lăn lại. Có vẻ như nhỏ không học được thêm nữa rồi.

…Nhân tiện thì, bọn tôi học chưa được tới hai tiếng cơ.

“Ba ngày nữa thôi mà… Cố thêm chút nữa đi.”

“Hmm… Nói thật thì tớ hóng kết quả bài thi thử hôm trước hơn… Sắp có rồi ha?”

Chẳng mấy chốc bọn tôi đã là học sinh năm hai, và trời đã sang thu rồi… Cũng có nghĩa là phải bắt đầu nghĩ về bài thi Đại học, chứ không thì rắc rối to.

“Ahh – Càng nghĩ càng thấy lo… Lần này toán khá khó nhỉ?”

“Cậu lại nói chuyện này nữa à?”

“Nhưng mà…”

“Khó thì khó thật đấy, nhưng đừng lo. Nếu người khác cũng không làm được những phần cậu chịu, thì điểm trung bình cũng sẽ kéo xuống thôi.”

Cố kìm lại cơn bức bối, tôi an ủi Airi. Bọn tôi đã nói chuyện này biết bao nhiêu lần rồi.

“Mà, lần sau hãy cố giải được những câu lần này không làm được nhé.”

“Whoa, tiếng nói của học sinh danh dự kìa. Hầu hết mọi người như tớ đều không làm được đấy, biết không hả?”

“…Đừng có cứng đầu thế.” Tôi thở dài rồi quay lại học tiếp.

Bạn thuở nhỏ của tôi có muốn học hay không là quyền của nhỏ.

Trong khi đó, Airi tiếp tục vừa lăn lộn trên thảm, vừa nói “Không muốn đâu…” rồi lại nhìn tôi, một lần, một lần nữa, lại một lần nữa như thể mong đợi một phản hồi gì đó. Nhưng nếu giờ tôi mà phản ứng lại thì cũng khỏi học luôn, nên tôi lờ luôn nhỏ đi.

“…”

Airi từ từ ngồi dậy… Chắc nằm lăn lộn mãi cũng chán rồi.

“Tớ mượn cái này nhé.”

“…Ờ.”

Nhỏ đột ngột chộp lấy điện thoại của tôi như của mình, mở mật khẩu (sinh nhật của hai đứa) rồi bắt đầu nghịch. Tôi cảm thấy hơi khó chịu.

“Cậu đang làm gì điện thoại người khác thế?”

Airi cuời khi thấy tôi hỏi, có lẽ vì tôi tỏ ra để tâm.

“Tớ đang xem lịch sử tìm kiếm của cậu thôi mà, để xem cậu có xem thứ gì tệ hại không.”

“Trước hết thì, đó không phải việc cậu có thể thoải mái thừa nhận vậy đâu.”

Nghe tôi nói, Airi nở nụ cười đắc thắng, như thể mới đánh bại quỷ vương ấy.

“Oh - ? Vậy có nghĩa là có thứ mà nếu tớ thấy thì sẽ rất tệ à?”

Nói cách khác, có lẽ nhỏ muốn thấy bằng chứng về việc tôi tìm kiếm mấy thứ hư hỏng, rồi bắt đầu trêu tôi, nên tôi hỏi lại cái đứa có tâm hồn của học sinh sơ trung đây.

“Thế cậu nghĩ tìm được thứ gì mới tệ đây?”

Airi lảng mắt đi, có lẽ bất ngờ trước đòn phản công.

“T-Thì…”

“Thì?”

Tôi tiếp tục tấn công Airi đang do dự.

“Mấy thứ trông giống bạn thuở nhỏ chẳng hạn…?” Airi nói, má hơi đỏ lên.

Nhận ra rằng mình vừa lỡ lời, Airi vẫy hai tay liên rồi.

“K-Không… Tệ ở đây là tớ không b biết nên phản ứng thế nào ấy.”

“Phản ứng hửm-?”

“Ừ, ừ… Vì dù sao, bạn thuở nhỏ không phải đối tượng yêu đương của tớ. Chắc chắn sẽ chẳng bao giờ có chuyện tớ đổ người như Ibuki-kun đâu.”

“Người như Ibuki-kun?”

Chắc chắn sẽ chẳng bao giờ?

…Nghe có vẻ hơi bực đấy nhỉ.

Cảm giác khó chịu dâng lên trong lồng ngực, tôi vặn lại.

“…Đừng lo. Cũng chẳng có chuyện tớ yêu ai đó như cậu đâu.”

Nghe vậy Airi cũng có vẻ cáu lên, nhỏ cười khúc khích.

“…Ai mà biết chứ. Ibuki-kun là một người nhút nhát luôn xấu hổ mỗi khi bị tớ bám lấy mà… Thực tế thì, chẳng phải cậu đã bị tớ thu hút rồi sao.”

Tôi khịt mũi bật lại.

“Đương nhiên là không. Và nếu cậu nói về chuyện đó thì… Hình như hồi tớ kabedon cậu, lúc đó cậu cực kỳ xấu hổ luôn ha?”

Tôi gườm Airi chằm chằm, Airi cũng lườm lại chẳng chút e dè, khiến bầu không khí trở nên căng thẳng.

“Tớ không có xấu hổ gì cả. Cậu tính lôi chuyện đó lên lại tới lúc nào đây? Chẳng phải cậu đã bảo sẽ xem xét lại hành vi của mình à?”

“Đó là chuyện khác. Bây giờ tớ chỉ đang nói sự thật thôi.”

“Còn tớ thì đang bảo rằng cậu nói xạo đấy… Mà khởi đầu là tại Ibuki-kun nói cậu muốn hôn cơ mà.”

“Tớ khá chắc đó chỉ là một trò đùa mà ta?”

“Oh – Thế cơ à? Thực ra nếu có cơ hội cậu đã làm luôn rồi phải chứ-? Vì Ibuki-kun là một tên biến thái ngầm mà.”

“Chẳng phải cậu mới thế à? Đồ dâm ngầm.”

“Im đi thứ hư hỏng.”

“Cậu mới là đứa hư hỏng đấy.”

“Đồ trai tân không có bạn bè!”

“Cậu cũng là trinh nữ thôi. Cứ dỗi thêm một vạn năm nữa đi.”

Tôi đáp trả lại từng câu lăng mạ như bão kéo đến của Airi, nhưng nếu cứ cù cưa thế này thì đến cuối cùng chỉ tổ kiệt sức thôi.

“…Đừng có phạm phải sai lầm như trước nữa.”

Airi có vẻ cũng nghĩ như tôi.

“Cậu nói phải. Sự thật luôn chỉ có một, nên cãi nhau cũng chẳng ích gì.

“Tớ mới là người phải nói câu đó.”

Cuộc cãi vã lại sắp sửa bắt đầu, nếu cứ thế này bọn tôi sẽ lại công kích nhau và chẳng đi đến đâu cả.

“Dừng thôi. Nói lời thôi không xử lí được gì đâu.” Tôi nói, chấm dứt cuộc trò chuyện, còn Airi gật đầu đồng tình.”

“Nếu vậy, chúng ta giải quyết bằng cách khác đi.”

“Ý hay… Cậu nghĩ ra cách nào khác sao?”

Nhỏ tự nói, nên hẳn cũng tự có ý tưởng luôn rồi.

Airi có vẻ ngạc nhiên.

“Huh? Cho tớ chọn có ổn không đấy?”

“Tớ không có ý định để thua cậu đâu.”

Dù là gì đi nữa thì tôi cũng sẽ thắng thôi.

Nghe vậy, Airi cười nhăn nhở.

“Oh, thế cơ? Mong là thua xong đừng có khóc nhé.”

Nhỏ cầm một thanh bánh lên tay.

“Ibuki-kun, cậu biết gì đây chứ?”

“Bánh pocky, thì sao?”

Một loại bánh ngọt hình que phủ chocolate. Chắc chẳng mấy ai không biết nó đâu.

“Phải đấy. Có một trò chơi sử dụng pocky đã được truyền lại từ rất rất lâu… Cậu biết là gì chứ?”

“Trò chơi? Ý cậu là…”

“Giải quyết chuyện này bằng pocky game đi.” Airi cười nói.[note54010]

Truyện Chữ Hay