Một ngày nọ.
Ibuki và Airi đang ngủ cạnh nhau trên cùng chiếc giường.
“Bọn trẻ đáng yêu quá ha?”
“Hẳn là sẽ thân nhau lắm đây… Còn nắm tay luôn kìa.”
Hai người một nam một nữ trẻ đang cầm camera khi trông hai đứa trẻ.
“Anh có nghĩ rằng sau này… Hai đứa sẽ lấy nhau không?”
“Nếu thế thì Airi-chan cũng thành con gái nhà chúng tôi rồi.”
Trong khi hai người họ đang nói chuyện, Airi đột nhiên mở mắt.
“…Ưn. Ngyaaaaa!!”
Và bắt đầu khóc lớn, vung vẩy tay chân hết sức có thể, va vào Ibuki đang ngủ ngon bên cạnh.
Và rồi Ibuki cũng bắt đầu khóc theo.
“…Oh, con bé làm Ibuki khóc kìa. Dù thằng bé là con trai đấy… Có ổn không thế?”
“Con nít là thế mà.”
---
Một ngày nọ.
Ibuki và Airi đang chơi đồ chơi.
Hồi đầu thì ai chơi của người nấy, Airi thì chơi búp bê còn Ibuki thì nghịch tàu hỏa.
“Bubbub-! Bubub-!”
Airi đặt búp bê lên tàu của Ibuki rồi bắt đầu chơi.
Ibuki trông có vẻ bối rối, mặt như muốn nói gì đó nhưng chẳng thể mở lời.
“…”
Cơ mà, cậu không chỉ có một con tàu, nên cậu lấy thêm cái nữa rồi chơi tiếp…
“Tránh ra nào!”
Airi đẩy đoàn tàu kia ra.
Trước đó, Airi đã lấy luôn cả đường ray của Ibuki rồi.
“…*sụt sịt*”
Ibuki lườm Airi đang chơi tàu, và sau một khắc chần chừ cậu lại gần Airi.
“Aa-chan, trả cho tớ.” Ibuki cố hết sức nói, nhưng…
“Hông! Đây là của Airi!”
Cậu đã bị từ chối.
Nên đương nhiên, Ibuki nổi giận, khi chẳng hiểu sao cứ thấy lời nói của Airi có gì đó sai sai.
“Uu-!!”
Ibuki kêu lên, nắm lấy đồ chơi của mình rồi cố kéo lại.
“Khôngggg!!”
Không muốn thua, Airi cũng bắt đầu kéo.
Rồi rốt cuộc thành một cuộc ẩu đả…
“Hyah! Hyah!!”
Chẳng thèm nhượng bộ, Airi đánh vào người Ibuki bằng đồ chơi của mình.
Có lẽ vừa bất ngờ vừa đau, Ibuki bắt đầu khóc.
“Waaah!! Aa-chan đánh tớ!!” Cậu ấy khoc lớn.
Giật mình bởi phản ứng của Ibuki, Airi cũng bắt đầu khóc.
“Waaah!!”
Không lâu sau, tiếng những bước chân lộp cộp lại gần, và hai người mẹ đến ôm con mình lên.
“Thôi nào, Ibuki, đừng khóc… Con là con trai mà đúng không nào?”
“Thôi, thôi Airi… Có chuyện gì thế?”
Họ cố dỗ con mình. Một hồi sau, Ibuki chỉ Airi nói.
“Aa-chan đánh con!”
Có lẽ cảm giác rằng mình sắp trở thành người có lỗi, Airi lắc đầu liên hồi.
“Ii-kun lấy đồ chơi của con!”
“Thế cũng không có nghĩa là con được đánh cậu ấy, biết chứ? Nào Airi xin lỗi đi.”
“…Xin lỗi.” Airi xin lỗi với vẻ khó chịu.
“Cả Ibuki nữa, xin lỗi đi.”
“…Xin lỗi.” Ibuki cũng miễn cưỡng.
Mẹ Ibuki nói tiếp.
“Giờ thì… Con có thể hỏi mượn Airi-chan tử tế không?”
“…Cho tớ mượn đồ chơi của cậu nhé.” Ibuki hỏi Airi, nhìn đồ chơi của chính mình đang trong tay cô bé.
Airi trông hơi lưỡng lự…
“Hông!”
“*sụt sịt*…”
Bị từ chối, Ibuki lại bắt đầu khóc.
“Này Airi! Con có thể cho cậu ấy mượn… Khoan đã, đó là đồ của Ibuki mà?!”
“Oh, phải ha…”
“Đây, trả lại cho Ibuki-kun đi…”
“Khôngggg-! Cái này là của Airi! Tất cả là của Airi!!”
“Waah!! Aa-chan lấy mất rồi!!!”
Hôm nay nữa, cũng là một ngày yên bình.
---
Một ngày nọ.
Ibuki và Airi đang chơi khối hộp.
Ibuki thì dùng khối xếp xe, xếp nhà… Dù khó tưởng tượng được thiết kế, nhưng cậu vẫn làm hết sức nghiêm túc.
Airi, cũng chơi với thái độ tương tự, nhưng có vẻ như chơi nửa chừng thì chán rồi quăng hết đi, nhìn sang Ibuki.
“Ii-kun, muốn chơi đồ hàng không?”
“Hửm – Không!”
Ibuki kệ Airi như muốn nói “Tớ đang chơi vui, nên đừng làm phiền.”
Airi có vẻ khó chịu, rồi đứng suy ngẫm một hồi…
“Gyooon!”
Airi hét lên, rồi bắt đầu dùng chân phá hết đồ của Ibuki.
Ibuki ngạc nhiên tột độ.
Không nản lòng, Ibuki tiếp tục xếp, nhưng Airi phá hết, và cuối cùng thì…”
“Waaaah!!”
Ibuki bắt đầu khóc, nhưng Airi tiếp tục phá không khoan nhượng.
Không biết có chuyện gì xảy ra, phụ huynh hai bên chạy tới.
“Này! Airi! Con đang làm gì thế?!”
“Chơi trò quái vật!”
“Ý mẹ không phải thế… Này, con không được phá chúng chứ! Xin lỗi nhé, con bé lúc nào cũng thế này…”
“Không, không sao đâu… Thôi nao Ibuki, đừng khóc nữa… Con nhát quá đấy…”
Ibuki tiếp tục khóc to hơn.
Mặt khác, Airi chỉ dỗi mà chẳng có chút vẻ hối hận nào khi bị mắng hết.
…Xem lại video ngày xưa, tôi chỉ vào màn hình.
“Chẳng phải cậu làm tớ khóc hơi nhiều đấy à? Ác quá đấy.” Tôi hỏi thủ phạm, cô bạn thuở nhỏ ngồi cạnh mình.
Cô bạn ấy – Airi, nhún vai với vẻ hờn dỗi, chẳng khác gì vẻ mặt tôi thấy trên màn hình.
“Ừ thì… Hồi đó còn bé mà…”
Và hôm nay, bọn tôi vẫn ở bên nhau.