“Thế vào phòng tắm hơi thì sao?”
Ibuki-kun cau mày trước đề xuất của tôi.
“Thế chính xác thì chúng ta sẽ thi cái gì ở đó…?”
“Thi sức chịu đựng hay đại loại thế chăng?”
Nói cách khác, ai chịu được lâu hơn thì thắng.
Bằng cách này, thì dù Ibuki-kun có khỏe hơn tôi bao nhiêu cũng chẳng quan trọng. Vì sức chịu đựng và quyết tâm là chủ yếu, nên hai đứa có thể đấu công bằng với nhau.
“Hmmm…”
Tôi nghĩ đây là ý tưởng hay, nhưng Ibuki-kun lại mang vẻ khó chịu. Gương mặt như thể muốn nói rằng, “Mình không ổn lắm với mấy chỗ nóng…”
“Sợ tớ thắng à?”
Nhưng khi nghe tôi nói vậy thì vẻ mặt ấy trở nên cau có.
“Không đời nào có chuyện đó đâu… Được thôi, giải quyết vụ này trong phòng tắm hơi nào.”
Cậu ta dễ dụ thật.
Đầu óc vẫn đơn giản như mọi khi, rồi cuối cùng cũng là người thua thôi.
Dù có trưởng thành rồi trở nên nam tính đến mức nào đi nữa, thì mặt này của cậu ấy vẫn không thay đổi. Tôi thấy… khá dễ thương đấy chứ.
“Chốt nhé. Vậy đi nào!”
“Ừ… Chờ đã, đừng có bám tớ nữa!”
Tôi ôm lấy cánh tay Ibuki-kun, khiến cậu ấy đỏ mặt một chút trong khi cố đẩy tôi ra. Chẳng hiểu sao mỗi khi bị tôi chạm vào cậu ấy lại xấu hổ đến thế nữa, mặt này cũng dễ thương y như trước.
“Chút xíu thôi mà, có gì to tát đâu?”
“Tớ không nghĩ đây là ‘chút xíu’ đâu-“
“…Hay là cậu không thích?”
Ibuki-kun bối rối ra mặt.
“…Làm gì thì làm.” Ibuki-kun nói rồi xấu hổ quay mặt đi.
Ibuki-kun thực sự rất tốt với mình.
Mà, có lẽ cậu ấy cũng không ghét việc này đến thế.
“Vậy sẵn sàng chưa? Vào là tính giờ luôn nhé?”
“Rồi rồi.”
Bọn tôi cùng lúc bước vào trong. Ngay lập tức hơi nóng bao phủ toàn thân, khiến mồ hôi bắt đầu tuôn ra. Mà nói thật, nóng như này chưa làm khó được tôi đâu, chiến thắng tôi nắm chắc trong tay rồi.
“Có vẻ chỉ có mỗi chúng ta trong này thôi.”
“Ừ, chúng ta độc chiếm chỗ này luôn rồi.”
Không phải tôi ghét việc có ai đó ở đây đâu, nhưng lúc này tôi chỉ muốn tập trung vào trận đấu với Ibuki-kun thôi. Miễn là tôi còn tỉnh, thì trận đấu với Ibuki-kun vui hơn tất thảy mọi thứ khác. Vậy nên thật may khi chỉ có hai đứa, sẽ chẳng ai làm phiền được cả.
“Mà lát nữa tớ sẽ xuống bể cho mát tiếp thôi.”
“Sợ rồi à? Chưa gì đã ướt hết người rồi kìa… bỏ cuộc sớm đi ha?”
“Còn lâu. Mà cậu mới là người ướt mồ hôi đấy.”
Cự cãi tới lui, bọn tôi đến chỗ ghế ngồi. Khi tôi đang kiên nhẫn đợi thời gian trôi thì chợt nhận ra…
Vụ này khó đây.
“Airi này… Nếu thắng cậu định bắt tớ làm gì?” Ibuki-kun mở lời.
Cậu ấy cũng đang nghĩ đến chuyện đó sao?
Vì chẳng có việc gì khác để làm ngoài chịu nhiệt, tôi nhận ra mình cũng nên tiếp chuyện cậu ấy.
“Một việc khá đáng mong đợi sau khi cậu thua đấy.”
“Hmm-“
“Chúng ta đã đồng ý là ‘mọi thứ’ nên cậu cứ chuẩn bị tinh thần đi.” Tôi chỉ tay vào cậu ấy nói với vẻ đe dọa. Thú thực, tôi vẫn chưa nghĩ ra cái gì hết.
Lúc đầu, tôi tính hỏi xem mình có thể thử chạm vào cơ bắp của cậu được không, nhưng nghĩ lại, tôi nhận ra Ibuki-kun kiểu gì cũng cho thôi. Mà thật ra, chỉ cần tôi mở lời, Ibuki-kun sẽ chấp nhận hầu hết những gì tôi muốn. Và dù đã nói là “bất cứ thứ gì”, thì tôi cũng sẽ chẳng bắt cậu ấy làm việc cậu không thích đâu. Vì dù sao tôi cũng không muốn bị ghét.
“…Thế còn cậu thì sao Ibuki-kun?” Tôi hỏi với chút lo lắng.
Tôi tin Ibuki-kun rằng cậu ấy cũng sẽ không bắt tôi làm chuyện gì mà tôi ghét đâu. Cơ mà, Ibuki-kun vẫn là con trai, còn tôi là một cô gái cực kỳ dễ thương nữa. Nên cũng có khả năng cậu ấy sẽ cố vượt qua ranh giới để thỏa mãn bản thân.
Tôi hoàn toàn nhậ thức được mình đã động chạm đến những ham muốn của cậu ấy, nên nếu có làm gì thì tôi cũng chẳng trách ai được.
“Tớ sẽ để cậu tự tưởng tượng vậy.”
“Hmm. Thế là cậu tính làm gì đó hư hỏng sao?” Tôi trêu lại, cơ mà không tránh khỏi lo lắng.
Nhưng Ibuki-kun chỉ bực mình đáp lại.
“Rõ ràng là không rồi.”
Lạnh lùng ghê ha.
Thái độ đó khiến tôi hơi khó chịu.
Đây là Ibuki-ku cứng đầu mới hồi nãy còn đỏ mặt mà!
“Thật chứ? Nói rồi đấy ha!” Tôi vừa nói vừa chạm vào vai cậu ấy.
Ibuki-kun nhướn mày khó chịu.
Tự tin nghĩ rằng mình nên tiếp tục, tôi túm lấy Ibuki-kun.
“Này… Tớ bắt đầu thấy hơi ngột ngạt rồi đấy…”
“Tớ cũng thế thôi.” Tôi vừa nói vừa chọc vào bụng, vào lưng Ibuki-ku, cảm nhận từng thớ cơ cứng cáp.
“Ồ… Chắc thật đấy Ibuki-kun.” Tay tôi chạy dọc cơ thể Ibuki-kun, tỏ vẻ ngưỡng mộ.
Chúng thường bị ẩn dưới lớp áo nên tôi chẳng thể biết được, cơ mà săn chắc thật đấy. Có lẽ cậu ấy đã rất nỗ lực để có thể giữ dáng.
“N-Này Airi, đừng có bám tớ thế, nóng lắm.”
“Có vấn đề gì đâu nà? Cậu cũng có mất gì đâu. Cậu cũng muốn chạm vào tớ mà ha, Ibuki-kun?” Tôi thì thầm vào tai Ibuki-kun đang xấu hổ.
Tôi đã chạm vào Ibuki-kun cả tá lần rồi, nên nếu chỉ là lưng thôi thì tôi không phiền đâu. Biết rõ Ibuki-kun là một người hay ngượng nên có lẽ cậu ấy cũng chẳng dám động vào tôi đâu.
“Đ-Đừng có ngốc thế! Tớ sẽ không…!”
“Xấu hổ rồi kìa!”
Tôi bật cười trước phản ứng thú vị y như dự đoán.
“Mà này Ibuki-kun, cậu ướt hết người rồi kìa. Ổn không đấy?” Tôi hỏi khiêu khích.
Ibuki-kun đổ mồ hôi ròng ròng. Bọn tôi đã ở trong này cũng khá lâu rồi đấy. Chẳng phải cũng đến lúc cậu ấy chạm đến giới hạn rồi sao?
“Tớ mới phải nói câu đó đấy… Cậu đổ mồ hôi xuống sàn kia kìa có biết không?”
Câu bật lại khiến tôi chẳng biết nói gì. Vì tôi cũng có khác gì cậu ta đâu.
…Dường như mình cũng sắp đến giới hạn rồi.
Tôi cố nở nụ cười, vừa để tự cổ vũ bản thân vừa khiêu khích cậu ấy.
“Nếu tớ thua, thì tớ sẽ làm ‘bất cứ thứ gì’ mà, nhớ chứ?”
※
“…Bỏ cuộc đi cũng được mà.”
“…Tớ vẫn tiếp tục được.”
Airi mạnh mẽ lắc đầu, mồ hôi nhỏ giọt xuống chiếc cằm xinh xắn.
“Tớ… sẽ không thua đâu.” Airi nói, lườm tôi với gương mặt đỏ bừng đầy mồ hôi.
Cô nhìn xuống vẻ đau đớn.
Ngay lúc này, cô hoàn toàn khác với cô nàng trêu chọc tôi suốt nãy giờ.
Hẳn cô đã chạm đến giới hạn của mình rồi.
“…Nói cho mà biết, tớ không bắt cậu làm gì kì quặc đâu.”
“Cậu tính làm tớ mất cảnh giác chứ gì? Tớ không mắc bẫy đâu.” Airi nói rồi chầm chậm đứng dậy.
Cô hẳn đã ngộ ra rằng nếu cứ dính lấy tôi thì chỉ khiến mọi việc khó khăn hơn thôi.
Airi bắt đầu bước đi tạo khoảng cách… rồi lập tức mất thăng bằng.
“Airi!”
Tôi vội vã bắt lấy Airi rồi giữ chặt cô ấy.
Cảm giác từ làn da kia khiến tim tôi lỡ mất một nhịp, cơ mà giờ không phải lúc để quan tâm chuyện đó.
“I-Ibuki-kun…”
“C-Cậu ổn không đấy…?”
Cô ấy ướt đẫm mỗ hôi, mặt đỏ bừng còn thở gấp. Tôi không khỏi thấy nó hơi… quyến rũ.
Dùng cơ thể tôi như giá đỡ, cô đứng dậy được rồi nhìn tôi cười ranh mãnh.
“Cậu ướt hết người rồi đấy Ibuki-kun, có ổn không đấy?
“…Còn cậu thì tạo ra hẳn cả vũng nước rồi.”
Có hẳn một vũng nước ngay chỗ Airi ngồi. Cô xấu hổ quay mặt đi trong khi tiếp tục tuyên bố.
“Tớ rồi sẽ thắng thôi.”
“Này, đừng có cố quá…”
“Bất cứ thứ gì đấy, biết không? Tớ sẽ làm… bất cứ thứ gì cậu bảo.” Airi tự tin nói, nhưng rõ ràng là đang cố quá sức.
Tôi nên làm gì giờ? Tôi vẫn có thể tiếp tục, cơ mà… tôi lo cho Airi hơn. An toàn của Airi quan trọng hơn chuyện thắng thua.
“…Thế à. Nhưng tớ hết chịu nổi rồi, nên tớ ra đây.”
“Huh?”
Airi ngạc nhiên khi thấy tôi mở cửa phòng tắm.
Tôi hướng thẳng đến phòng tắm nước để làm mát người. Cảm giác mát mẻ chạy dọc cơ thể thật sảng khoái.
“…Cậu thấy ổn với việc để tớ thắng sao?” Airi hỏi sau khi theo tôi ra ngoài.
Tôi nhún vai.
“Cậu ở trong đó lâu hơn nên thắng thôi, phải chứ?”
“Đúng thế. Cơ mà…”
“…Hay cậu thích tớ thắng hơn?”
Airi kịch liệt lắc đầu. Rồi cuối cùng, nhỏ nở nụ cười ranh mãnh như mọi khi.
“Tớ thắng!”
※
Sau khi bù nước, bọn tôi quay lại bể vì nãy bơi chưa đủ. Cơ mà, phòng tắm hơi đã rút cạn sức lực của tôi rồi, nên tôi chỉ biết nổi lềnh bềnh trên mặt nước thôi.
“Giờ nên bắt cậu làm gì đây ta ~” Airi đột nhiên ói.
Tôi chỉ biết cười chua chát.
“…Làm ơn nhẹ tay thôi nhé.”
“Hmm.”
Airi ngẫm nghĩ một hồi, rồi vỗ hai tay vào nhau.
“Biết rồi. Kiệu tớ lê vai đi.”
“…Thế thôi hả?”
“Yup.”
Có hơi mất hứng chút, nhưng tôi sẽ nghe theo nếu cô ấy muốn vậy.
Tôi khuỵu xuống quay lưng về phía Airi.
Không chút do dự, Airi gác châ qua vai tôi rồi áp gười vào sau cổ tôi.
“Đi một vòng quanh bể nào!”
“Vâng, vâng, thưa công chúa.”
Nhịp tim tôi tăng đôi chút khi cảm nhận được cặp đùi của Airi trên người mình. Nhưng với việc trở thành một con ngựa để Airi cưỡi, tôi đã đi một vòng quanh bể như đã được ra lệnh.
----------
Hết chương 4.