Khởi động dãn cơ các thứ xong, bọn tôi nhảy thẳng vào hồ bơi. Tôi chầm chậm đi dưới bể để quen nước, còn Airi lượn một vong quanh bể rồi quay lại chỉ vào tôi.
“Được rồi, qua bể 50 mét nào. Đến lúc thi tiếp rồi.”
“…Được thôi, nhưng còn hạn chế thì sao?”
Hồi sơ trung thì ổn thôi, nhưng giờ lên cao trung thì thể lực của chúng tôi cũng khác biệt, nên một cuộc thi bơi bình thường sẽ không công bằng cho lắm.
Airi cũng có vẻ đồng ý khi không hề nổi cáu mà gật gù như thể đó là chuyện hiển nhiên.
“Vậy Ibuki-kun không được bơi tự do nhé.”
“Thế hà? Bơi bướm thì sao?”
“Nghe được đấy, nếu bơi ếch thì cũng không công bằng cho lắm, nên thi bơi nước rút 100m thôi nhé?”
Bơi bướm tiêu tốn rất nhiều thể lực để đổi lấy tốc độ, nên trong một cuộc đua ngắn thì có thể sánh ngang với kiểu bơi tự do. Nhưng với đường bơi từ tầm trung đến dài, thì lại có sự khác biệt lớn. Có vẻ chiến lược của cô là xả thể lực trong trận này.
“Okay, đã hiểu.”
“Oh, và cậu cũng không được ở dưới nước quá sâu nhé.”
Trên thực tế, lực cản của nước ở sâu ít hơn trên bề mặt, nên nếu biết bơi uốn sóng thì sẽ tạo ra sự khác biệt lớn. Sự khác biệt ấy quan trọng đến mức được đề cập cả trong Thế vận hội.
Vì nhỏ đang cấm tôi dùng trò đó, nên rõ ràng là nhỏ định tự mình dùng cách đó để lấy lợi thế trước tôi… Với thế chấp này, tôi bắt đầu mất tự tin, nhưng trước khi kịp phàn nàn thì Airi đã nở nụ cười táo tợn.
“Sao thế, Ibuki-kun? Không tự tin nữa à? Tính để một đứa con gái đánh bại mình sao? Dù lớn xác đến thế?” Airi vừa nói vừa chọc ngón trỏ vào ngực tôi.
Tôi nắm lấy cánh tay nhỏ.
“Thôi đi, nhột lắm. Không phải không tự tin hay gì cả, tớ chỉ đang nghĩ đó có thực sự là đang chấp không thôi. Có khi, bọn mình phải kêu thêm ai đó giúp cậu nhỉ?”
Tôi biết mình chỉ đang cố cứng đầu khi nói thế.
Airi tỏ vẻ khó chịu, vì lâu nay luôn là người chịu thua. Có lẽ ngay từ đầu cô ấy đã không định bày ra những hạn chế cho tôi rồi.
“Ồ, lớn miệng nhỉ. Thế thì ‘ai thua sẽ phải nhận một hình phạt’ được chứ?”
“Được thôi. Phạt thế nào?”
“Thế ‘người thắng có thể bắt người thua làm bất cứ thứ gì’ thì sao?”
“Bất cứ thứ gì? Thực sự là ‘Bất cứ thứ gì’?” Tôi nhếch mép hỏi Airi.
Má cô hơi giật trong giây lát rồi bối rối quay mặt đi.
“…Bất cứ thứ gì trong tầm cho phép thôi nhé.”
“Cậu sợ à?”
Airi cắn câu, mở to mắt khi đập tay ầm ầm xuống nước.
Mặt đỏ bừng, nhỏ tức giận hét lên.
“Đương nhiên là không rồi! Được thôi! Tớ đã nói bất cứ thứ gì, thì là bất cứ thứ gì! Cả cậu cũng phải thế luôn!”
“Được thôi! Bất cứ thứ gì.”
Bọn tôi rời bể lội để đến bể 50m. Một bể bơi kiểu thi đấu khá sâu với một tấm ván nhảy.
“Hehe, tớ nên bắt cậu làm gì đây~? Gì cũng được mà đúng chứ~?”
Airi tự tin lẩm bẩm khi trèo lê ván nhảy.
Nhỏ đang tính chơi chiến tranh tâm lý đấy à?
“Đừng có đếm gà trước khi trứng nở.” Tôi khịt mũi nói.
Vẻ nghiêm túc xuất hiện trên mặt Airi, nhỏ nhìn tôi chẳng chút e dè.
“…Heh. Để tớ cho cậu thấy ai là trùm.”
“Câu đó tớ nói mới đúng.”
Sau vài câu công kích tinh thần ngắn gọn, bọn tôi lao xuống nước.
Tôi theo đà xuyên qua dòng nước một cách dễ dàng. Và như đã thỏa thuận, tôi nhô đầu lên khỏi mặt nước khi đến vạch 10m.
Airi vẫn tiếp tục bơi dưới nước và vượt qua tôi.
Quả nhiên, nhỏ tính tận dụng tối đa kiểu bơi dưới lòng bể mà.
Kiểu bơi đó, kết hợp với dáng người và vẻ đẹp khiến nhỏ trông như tiên cá vậy. Tôi chắc chắn từ hồi tiểu học đến giờ nhỏ không học một buổi học bơi tử tế nào, thế nhưng vẫn năng động như mọi khi nhỉ.
Tôi vươn rộng sải tay, tạo thêm lực đẩy lao lên phía trước. Chẳng mấy chốc tôi đã bắt kịp Airi, người vừa chuyển qua kiểu bơi tự do.
Bơi được 50m, tôi đạp vào thành bể để lộn lại và vượt qua Airi.
Cơ bụng và lưng tôi bắt đầu mỏi, nhưng tôi cố tập trung đến khi bơi hết 100m, còn Airi thì cách 5m về phía sau.
“Airi. Đây.”
“…”
Vì lên bờ trước, tôi đưa tay ra cho Airi.
Dù bất mãn nhưng Airi vẫn nắm tay tôi leo lên.
“Tớ thắng nhé.”
“Ugh…!”
Airi phồng má giận dỗi dậm chân ầm ầm.
“Không công bằng! Không công bằng! Không công bằng mà!”
“Gì chứ, nếu có là không công bằng cho tớ đây này.”
“Ngày xưa cậu yếu nhớt cơ mà. Thế mà giờ lại khỏe đến vậy…! Tớ đã từng nhanh hơn cậu cơ mà!” Airi la lên, đấm thùm thụp vào ngực tôi.
Tôi gãi má nói không nghĩ ngợi.
“Không cần phải khen tớ thế đâu.”
“Không phả- Ừ thì, tớ đang khen cậu đấy, cơ mà…”
Với Airi thì, thua dù đã được chấp là điều khó có thể chấp nhận được. Kể cả khi đó là do sự khác biệt thể chất vì giới tính.
“Mà, Airi này.”
“…Sao?”
“Cậu bảo mình sẽ làm bất cứ thứ gì mà nhỉ…?”
Nghe tôi nói vậy, Airi hoảng hốt quay đi.
“T-Tớ không hiểu cậu đang nói gì cả…”
“Cậu là người nói điều đó đấy…”
“C-Cậu đang nói về chuyện gì thế…?”
Có vẻ như nhỏ không tính giữ lời rồi.
Tôi không định bắt nhỏ làm gì kỳ cục cả, và nếu Airi nói rằng mình không muốn thì cũng ok thôi. Dù đã chấp nhưng tôi cũng chẳng lấy việc chiến thắng một cô gái nhờ lợi thế thể chất làm tự hào đâu.
Nhưng nhìn thấy nhỏ phản ứng như thế… lại khiến tôi muốn trêu chọc một chút.
“…Cậu tính nuốt lời hả?”
“K-Không có, nhưng mà…”
Airi rõ ràng đang bối rối khi ngh tôi nói, mắt nhỏ đảo qua đảo lại liên tục như thể đang tìm cách trong vô vọng.
…Nhỏ thực sự ghét việc này đến thế à? Không tin mình sao?
Nói thật thì, nghĩ vậy khiến tôi hơi chạnh lòng.
“C-Chờ đã! Vậy là 1 đều mà, đúng chứ?”
“…Hửm?”
Tôi thốt lên bối rối khi không hiểu nhỏ nói gì.
Airi trông có vẻ nao núng, nhỏ nghĩ tôi giận hay gì…?
“T-Thôi nào… Tớ thắng mục đo dộ dẻo dai rồi còn gì?”
“Không, cái đó không-“
“BO3 nào!... Đ-Được chứ?”
Airir yếu ớt hỏi, ngước lên nhìn với đôi mắt ẩm ướt.
…Cái kiểu hỏi đó, sao mà tôi nói không được.
“…Thôi được.”
“Yay! Cậu đúng là người tốt mà Ibuki-kun!”
Airi cười tươi lao đến ôm tôi. Cứ như thể cái sự bối rối trước đó chưa bao giờ xảy ra ấy.
“Tớ bảo rồi, đừng có bám tớ thế!!”
Tôi đẩy Airi ra, nhỏ trông hơi thất vọng một chút, nhưng rồi nhanh chóng cười trở lại.
“Vậy thì, giờ bọn mình làm gì? Nếu thi bơi tiếp thì kết quả vẫn thế thôi.”
“Ừm. Nghe chẳng vui tí nào, còn nếu chấp thêm nữa thì chẳng ra gì mất…”
Airi chống cằm lẩm bẩm, rồi khẽ vỗ tay.
“Vào phòng tắm hơi thì sao?”