Mikado đang định ra về thì chợt nhận thấy tiền sảnh của học viện Sousei thật ồn ào.
Các học sinh đang tụ tập ở cửa ra vào và xì xầm với nhau với không khí của những người tọc mạch.
“Oi, đồng phục đó...” “Không phải là học sinh của trường chúng ta nhỉ...” “Coi nào, là cái trường kia ấy. Trường nữ sinh...” “Siêu mỹ nhân luôn!” “Cô ấy đang chờ ai thế nhỉ?” “Thử hỏi xem?”
Người đang đứng quanh quẩn trông có vẻ thiếu thoải mái khi phải hứng chịu những ánh mắt tò mò như vậy chính là Shizukawa Rinka.
Khác với lúc ra mắt trong bộ Kimono, cô đang mặc bộ đồng phục xanh đen, đeo khăn quàng trắng và mang quần tất đen. Trang phục tuy mộc mạc nhưng trông rất hợp với nét thanh lịch của Rinka, trái lại còn khiến người ta cảm nhận được chút gợi cảm.
Ngay cả so với các học sinh của học viện Sousei toàn là danh môn thì ngoại hình và nét duyên dáng của Rinka vẫn nổi bật. Điệu bộ lúng túng vì được chú ý càng làm tăng thêm mị lực của cô.
Khi thấy Mikado chen qua giữa đám người tọc mạch để tới gần thì Rinka rạng rỡ gương mặt:
“Mikado-sama! Em đang chờ ngài đây!”
Cô ôm cặp chạy tới chỗ Mikado. Đôi giày da đen óng nhảy tung tăng.
“Sao thế, Rinka? Cậu đến trường tớ có việc gì à?”
Khi Mikado ngạc nhiên hỏi, Rinka phồng má một cách dễ thương:
“Không phải ạ. Chỉ là em muốn được nhìn thấy mặt Mikado-sama thôi. Em không được phép đến gặp chồng tương lai ạ?”
“À, ờ... không phải là không được...”
Thật tình thì Mikado rất sốc. Cậu có thể cảm nhận được những ánh mắt ghen tị đang ghim vào mình từ xung quanh. Được một cô gái như Rinka bày tỏ thiện ý thẳng thắn thế này thì làm gì có thằng con trai nào cảm thấy khó chịu.
Rinka vuốt ngực, nói:
“Mừng quá. Em cứ lo là Mikado-sama sẽ nổi giận cơ.”
“Nổi giận gì chứ. Nếu cậu liên lạc trước thì tớ đã ra sớm hơn rồi.”
“Chứ hổng phải ngài sẽ trốn mất ạ?”
“Hây... trốn làm gì chứ.”
Miệng thì nói thế nhưng Mikado không chắc. Mặc dù vui trước lòng chân thành của Rinka nhưng cậu đang thích một người con gái khác.
“Đùa thôi. Em tính gây bất ngờ cho Mikado-sama ấy mà.”
Rinka cười khúc khích.
“Xin lỗi, cho tôi qua! Làm ơn cho tôi qua!”
Khi ấy, tách bức tường người tọc mạch sang hai bên, Kokage xuất hiện. Cô long lanh ánh sáng hiếu kỳ trong đôi mắt như của chú sóc con, hướng ống kính máy ảnh về phía Rinka:
“Xin chào! Vừa rồi tôi đã nghe được một cụm từ đáng chú ý đó là ‘chồng tương lai’, chẳng hay tức là sao!? Hai người đang quen nhau à!?”
“A... là cô gái bám đuôi hôm trước...”
Rinka trố mắt.
Kokage vội vàng đính chính:
“T-tôi đâu phải bám đuôi chứ! Tôi là Kawaraya Kokage. Là thành viên câu lạc bộ báo chí của học viện Sousei, và là bạn cùng lớp của Mikado-kun.”
“Mikado-sama đang bị bạn cùng lớp bám đuôi ư!?”
“Đã bảo là không phải rồi mà! Không phải đâu nhỉ, Mikado-kun!?”
“Ai biết đâu... tớ chả tin.”
“Quả nhiên mà!”
“Mikado-kunnnnnnnnnnnn!?”
Rinka cảnh giác trốn sau lưng Mikado, Kokage lúng túng, còn những kẻ tọc mạch thì quan sát với vẻ thích thú.
Mikado cảm thấy có lỗi với Kokage nhưng vì mấy hành động của cô chẳng khác gì kẻ bám đuôi nên cậu không thể bảo vệ cô được.
Khi đấy, giữa tiền sảnh ồn ào, Kisa xuất hiện.
Ngay khi nhìn thấy bóng dáng Rinka, cô khịt mũi nhẹ:
“Ara... chẳng phải là Shizukawa-san đấy sao? Chui vào đến tận đây, cô đúng là nhiệt tình nhỉ.”
“...Vì tôi sẽ không thua Nanjou-san đâu. Để Mikado-sama không bị cướp mất thì tôi phải cố gắng.”
“Cô khỏi cần lo thì tôi cũng chả cướp đâu. Vì con mèo vụng trộm là cô kia mà.”
“Không đúng! Tôi... đã luôn nghĩ về Mikado-sama từ xưa rồi...!”
Tia lửa điện dữ dội bắn tung tóe giữa hai người.
Trước không khí bất ổn, những kẻ tọc mạch bắt đầu xôn xao.
Kokage cũng phấn khích toan ấn nút chụp, nhưng Mikado đã lập tức giật lấy chiếc máy ảnh và trét keo vào bề mặt ống kính.
“Kyaaaaaaaaa!? Ống kính quan trọng mà cha tớ tặngggggg!!”
Kokage, sắp sửa khóc tới nơi, bỏ chạy ra ngoài. Chắc là đi mua dụng cụ làm tan keo. Và vừa rồi chính là một trong những tuyệt kỹ của nhà Kitamikado: “Kiểm Soát Tin Tức (Vật lý)”.
Rinka bám vào cánh tay Mikado và nhìn Kisa chăm chăm:
“Dù thế nào đi nữa thì tất cả cũng sắp kết thúc rồi! Sau lễ đính hôn thì chẳng ai có thể chạm tay vào Mikado-sama được nữa! Cho đến lúc đó, mong cô đừng làm chuyện thừa thãi!”
“Fufu... tôi sẽ không làm chuyện thừa thãi đâu... Phải, chuyện thừa thãi...”
Kisa cười gian xảo.
“Nụ cười đó là sao!? Nhất định là cô đang nghĩ đến việc chẳng tốt lành nào đó nhỉ!?”
Rinka xù tóc cảnh giác. Tuy cô là một thiếu nữ thanh lịch, ngoan ngoãn nhưng hễ cứ dính líu tới Kisa là cô lại phản ứng thái quá.
“Không, tôi không có nghĩ như thế. Tôi chỉ đang nghĩ đến chuyện... làm sao cho mọi người trên thế giới hạnh phúc ngoại trừ mình.”
“Rõ xạo! Đó là gương mặt muốn đạp đổ mọi người trên thế giới để mình cô hạnh phúc thì có!”
“Đời nào chứ. Tôi lúc nào cũng chỉ nghĩ đến hạnh phúc của mọi người mà ha, Kitamikado-san?”
“Nope, không có chuyện đó đâu.”
Mikado phủ nhận. Không có lấy một chút bênh vực.
Tuy nhiên, Mikado thích một Kisa ích kỷ, thẳng thắn với cảm xúc của bản thân như thế thì mới là Mikado. Song nếu như cậu thích người tốt nghiêm túc như Rinka thì đó hẳn sẽ là một cuộc đời hạnh phúc nhất.
“Cậu quá đáng nhỉ, Kitamikado-san. Tôi nghĩ cậu đang hiểu lầm tôi đấy.”
“Không... Tôi nghĩ là tôi hiểu cô rất rõ đấy...”
“Đó có thể coi là lời thổ lộ tình yêu với tôi nhỉ!?”
“Tại sao chứ!?”
“Thì Kitamikado-san mới nói mình là người hiểu rõ tôi nhất mà đúng không? Cũng tức là yêu đấy!”
“Chẳng có yêu đương gì ở đây cả!”
Chính là yêu. Cả phần hiểm độc, cả phần ích kỷ, cả phần yếu kém, cả phần thiếu nữ hơn bất cứ ai, người thấu hiểu và chấp nhận tất cả không bỏ sót điểm nào của Kisa chính là Mikado.
“A, ano... Mikado-sama...? Ta về được chưa ạ? Xe đợi nãy giờ rồi, vả lại hôm nay ta còn phải dùng haute cuisine ở nhà hàng của Shizukawa Group nữa...”
“À, ờ...”
Mikado vụng về gật đầu.
Tuy không có ý định đi nhưng cậu không thể từ chối lời mời của hôn thê được. Có vẻ như Rinka đã giữ im lặng với nhà Shizukawa về mối quan hệ giữa Mikado và Kisa, nhưng nếu nhà Shizukawa mà biết được tình hình thì sẽ rất gay go.
“Thôi nhé, Nanjou-san. Chúng tôi xin phép.”
Rinka định nhanh chóng rời khỏi đó. Cô bám cánh tay của Mikado bằng hai tay để cậu không thể trốn chạy.
*Khét*, sau lưng Mikado có tiếng nghiến răng.
Tuy nhiên, khi Mikado ngoái đầu lại thì Kisa đang mỉm cười điềm đạm.
“Gặp lại sau nhé... Kitamikado-san. Tôi tuyệt đối sẽ thắng trò chơi này.”
Trước tinh thần chuẩn bị được bộc lộ rõ, Mikado cứng người. Dù cậu đã có hôn thê nhưng Kisa vẫn chưa bỏ cuộc.
Cô lại đang âm mưu điều gì vậy...?
Nhìn Kisa mỉm cười dạn dĩ, Mikado siết chặt nắm tay.
–––––––––––––––o0o–––––––––––––––
Chiếc giường lắc lư.
Hết lắc dọc rồi lại lắc ngang, lắc chéo.
Nó đang lắc đủ mọi hướng với khí thế dữ dội.
Không chỉ vậy, cả gió cũng mạnh. Đáng lý phòng ngủ phải được đóng kín hoàn toàn để bảo vệ thân thể của người thừa kế, thế nhưng Mikado đang bị gió thổi vù vù vào người, lấy đi thân nhiệt của cậu.
Ủa... – Mikado dốc sức suy nghĩ trong cơn mơ màng.
Mình đã về tới phòng á...?
Cậu cố vận hành tâm trí còn đang đờ đẫn để nhớ lại.
Cậu nhớ rằng hôm qua trên đường về mình đã ghé tiệm sách, sau đó thì...
Sau đó thì...?
Nhận ra mình không có ký ức kể từ đoạn đó, Mikado mở to mí mắt.
Lọt vào mắt cậu là một bầu trời rộng lớn.
Dưới bầu trời xanh, Mikado đang nằm trên một chiếc cầu treo bắt qua khe vực sâu.
Cơn mơ màng bay đi trong tích tắc, cậu bật phắt người dậy.
Chiếc cầu treo ấy không phải làm bằng kim loại cứng cáp như những chiếc cầu thường thấy ở các khu du lịch, mà làm bằng dây thừng. Kết cấu bao gồm dây thừng nối giữa bờ bên này với bờ bên kia, trên đó được lát bằng những tấm gỗ mỏng.
“Cái gì thế nàyyyyyyyyyyyyyy!?”
Bị cơn gió to thổi ồ ạt lên từ đáy vực, Mikado hét thất thanh.
Khoảng cách từ cầu treo cho đến đáy vực khoảng vài chục mét, và do nước cạn nhách nên lỡ rớt xuống một cái là chết ngay. Hình dung đến bộ dạng cuối cùng của mình, Mikado bám chặt vào tay cầm (dây thừng) của chiếc cầu treo.
“Chào buổi sáng, Kitamikado-san. Mới sáng sớm mà trông cậu hăng hái nhỉ.”
Đứng ngay gần đó, Kisa tươi cười.
Mikado cũng đã dự đoán sơ sơ được vụ này.
“Chuyện này là sao!? Đây là mơ à!?”
“Có phải mơ hay không, nhảy xuống phát là biết ngay ấy mà. Nếu cậu thấy đau thì là thực, còn không đau thì là mơ, rõ thế mà phải không?”
“Nếu là thực thì tôi nát bấy luôn chứ đau gì!”
“Vẫn có khả năng sống sót mà.”
“Nhưng khả năng đó cực kỳ thấp! 99,9999999% là chết đấy!”
“Đừng vứt bỏ hi vọng chứ... Vào bất cứ lúc nào!”
“Im đi!”
Mikado sấn tới chỗ Kisa đang siết nắm tay động viên.
“Vụ này là do cô làm phải không!? Mục đích là gì chứ hả!?”
Bình thường Kisa vốn đã khó hiểu, lần này còn khó hiểu hơn gấp mấy chục lần. Nếu không nghe chính miệng cô giải thích thì có trời mới biết.
Kisa đặt ngón trỏ lên môi và bình thản nói:
“Hiệu ứng cầu treo... cậu biết chứ?”
“...Hả?”
Mikado ngớ người.
“Hiện tượng sự hồi hộp của nỗi sợ hãi và căng thẳng hóa thành sự hồi hộp của tình yêu trong tình huống rùng mình như đang đứng trên cầu treo ấy. Tức là, hiện tại Kitamikado đang trong trạng thái tâm lý dễ phải lòng tôi nhất...... hay nói cách khác là đang thiếu phòng vệ như một chú nai con vừa mới chào đời vậy............!”
Tuy hống hách tuyên bố nhưng Kisa đang run cầm cập, mặt mày xanh lè xanh lét, tay bám chặt vào dây thừng của chiếc cầu treo.
“...Nhưng chính cô lại là người đang run rẩy như chú nai con mới chào đời ý. Cái này chẳng phải là tự đặt bẫy tự dính sao?”
“Tttttôi không có run! Không có chuyện tôi suýt ngất vì sợ do đã đứng đây cả giờ đồng hồ cho đến khi Kitamikado-san thức dậy!”
“...Nỗ lực gớm.”
“Cái ánh mắt thương hại đó là sao hả!? Tôi thật sự không có sợ mà!”
Kisa rưng nước mắt. Nhìn cô gái có thành tích top niên khóa nhưng lại quá ngốc nghếch mà Mikado chỉ muốn chạy đến ôm chầm lấy.
Kisa nghênh cằm cố tỏ ra can đảm:
“Dù Kitamikado-san có ung dung chỉ cũng chỉ được lúc này mà thôi! Hãy nhìn đằng kia đi!”
“Hơ...?”
Ở hướng Kisa chỉ, tại đầu cầu treo... từng tấm gỗ bắt đầu bung dây và rơi xuống. Cơn sóng ấy dần tăng tốc độ, hướng thẳng tới chỗ hai người.
“Th-thế nào!? Để tăng cường tối đa hiệu ứng cầu treo, tôi đã thiết lập một cơ cấu để cây cầu tự sập sau một giờ đấy! Tôi đã lo là Kitamikado-san vẫn chưa thức dậy sau một giờ nhưng... có vẻ như cậu đã dậy rất đúng lúc nhỉ!”
“Đây là lúc để nói điều đó chắc!?”
Mikado tóm lấy cổ tay Kisa và hớt hải chạy về hướng ngược với đầu đang bung dây. Có điều do cây cầu lắc quá nên cậu phải khom người thấp gần như bò mới di chuyển nổi.
“Kéo mạnh quá đấy!? Cậu tính dắt tôi đi đâu chứ hở!?”
“Đến bờ đối diện chứ đâu!”
Dẫm mạnh vào tấm gỗ cuối cùng, cậu nhảy lên mặt đất.
Tiếp đất kèm theo lăn lộn, họ đã thoát được vụ sập cầu.
Hai người chống tay chống chân trên mặt đất mà thở hổn hển.
Kisa vừa run vừa hỏi:
“Thấy hiệu ứng cầu treo thế nào? Sự hồi hộp của cậu đã chuyển hóa thành tình yêu đối với tôi chưa?”
“Nguy hiểm quá đấy!”
“L-lạ vậy ta... Trong sách chuyên môn viết là biện pháp này chắc chắn sẽ có hiệu quả kia mà...”
“Sách chuyên môn!? Sách chuyên môn gì!?”
Mikado hét to đến độ trái tim như muốn nổ tung. Từ đó đến giờ, đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận được sự nguy hiểm đến tính mạng lúc mới vừa thức giấc.
“Còn nữa, đây không phải hiệu ứng cầu treo! Mà là cầu treo!”
“Như nhau cả thôi mà?”
“Như nhau quái! Đừng có tái hiện ví dụ thành thực tế!”
Mikado đứng dậy và nhìn một vòng xung quanh.
Đó là quang cảnh mà cậu chưa từng nhìn thấy bao giờ.
Một vùng hoang dã rộng rãi trên thung lũng núi đá màu nâu đỏ.
Nhúm cỏ như cây thường xuân cuộn lại đang lăn lóc, đây đó mọc vài cây xương rồng.
Xa xa có thể thấy những ngọn núi sừng sững. Bầu trời cao tỏa sáng chói chang.
Những sinh vật như cáo tai dài đang vừa chạy vừa nhìn một cách khả nghi về hướng này.
“...Đất nước nào thế này!?”
Mikado ngỡ ngàng.
Kisa cười khúc khích.
“Tất nhiên là Nhật Bản rồi. Một nơi cách trường khoảng một tiếng đồng hồ. Làm gì có chuyện vô lý như khi thức dậy thì phát hiện là mình đã bị bắt cóc ra nước ngoài kia chứ?”
“Nhưng thức dậy thấy mình đã bị bắt cóc đến trên một chiếc cầu treo sắp sập cũng đủ vô lý rồi!”
Mikado không thể giữ cách nói lịch sự nổi.
“Cơ mà, tuy nói một tiếng đồng hồ nhưng là một tiếng đồng hồ đi bằng máy bay phản lực của tư gia. Ở đây là hòn đảo hoang thuộc quyền sở hữu của nhà Nanjou nằm trên vùng biển của Nhật Bản. Trên pháp lý thì vẫn thuộc Nhật Bản nhé.”
“Đảo hoang... ư...?”
Mikado có linh cảm chẳng lành. Vì cậu có thể hiểu được Kisa đang nghĩ gì.
Kisa lảo đảo đứng dậy.
Cô đặt một tay lên hông như để kiềm chế cơn run của cánh tay, tay còn lại chỉ vào Mikado từ trực diện:
“Phải, kế hoạch của tôi vẫn chưa kết thúc... Dự án hiệu ứng cầu treo từ giờ mới là màn chính. Trong lúc trải qua cuộc sống sinh tồn hồi hộp trên đảo hoang, Kitamikado-san sẽ phải lòng tôi do hiệu ứng cầu treo, dự án ấy chỉ mới vừa bắt đầu thôi!!”
“...................”
Mikado lặng thinh véo hai má Kisa vừa mới tự hào tuyên bố.
“Fua!? C-cậu làm gì vậy hả, Kitamikado-san!? Sử dụng vũ lực là phạm quy đấy! Nếu muốn trả đũa thì cậu phải dùng cái đầu cơ!”
Kisa cuống quít giãy giụa.
Cảm giác tiếp xúc đôi má lành lạnh thật dễ chịu.
“Đủ rồi, mau gọi máy bay đến rước về đi! Lễ đính hôn sẽ diễn ra sau bốn ngày nữa, nếu tôi không về kịp cho đến lúc đó thì nguy lắm! À không, nếu có gì đó xảy ra trong thời gian tôi mất tích thì nguy lắm!”
Hiện tại hẳn là nhà Kitamikado đang làm ầm lên. Nếu như một cuộc điều tra được tiến hành, sự thật bị vỡ lẽ, chuyện con gái của nhà Nanjou đang bắt cóc người thừa kế của nhà Kitamikado bị biết được thì hẳn là chiến tranh sẽ bùng nổ.
Nhà Kitamikado sẽ kéo tổng lực đi san bằng nhà Nanjou, còn nhà Nanjou sẽ trừ khử hết cả những kẻ gây phiền phức.
Đến lúc đó, giấc mơ rước Kisa vào nhà Kitamikado thông qua trò chơi tình yêu sẽ chỉ mãi là giấc mơ.
“Nh-nhưng, tôi không gọi được! Máy bay đã trở về đất liền rồi, đã vậy ở đây còn nằm ngoài vùng phủ sóng nữa!”
“...Cái gì?”
Mikado ngưng véo má Kisa, thọc tay vào túi mình.
Trong túi cậu vẫn còn điện thoại. Hiển thị trên màn hình là 10 giờ sáng và ăng-ten thì... ngoài vùng phủ sóng.
Kisa vui vẻ ưỡn ngực:
“Nè, đúng như tôi nói có phải không? Hãy khen lòng thật thà của tôi đi!”
“Khen cái quái! Giờ tính sao đây!? Làm thế nào để về chứ hả!?”
“Đừng lo, một tuần sau máy bay sẽ đến rước thôi!”
“Đến lúc đó thì cả hai chắc chết hết rồi! Hơn nữa còn chẳng kịp cho lễ đính hôn!”
Mikado sốt ruột. Tuy không muốn làm lễ đính hôn nhưng cậu phải làm để gia đình Kitamikado không nghi ngờ.
“Không còn cách nào khác sao? Tôi muốn liên lạc với đất liền bằng mọi giá.”
“...Có cũng không nói.”
Kisa quay mặt đi một cách buồn bã.
Phản ứng đó có hàm ý.
“Riêng lần này thật sự đừng đùa mà... làm ơn.”
Mikado cúi đầu trước Kisa.
“Ưư...”
Kisa nhăn mặt.
Sau khi thở dài, cô đút tay vào túi một cách miễn cưỡng.
“Để phòng trường hợp khẩn cấp, tôi đã mang theo thiết bị phát tín hiệu cứu hộ. Với cái này thì...”
Kisa lục lọi chiếc túi.
“Ơ...? Ơ kìa...? Tại sao...?”
“Cô đừng bảo là... mất rồi đó nhé...?”
“Kh-không thể có chuyện đó được... Tôi đâu có ngớ ngẩn đến thế...”
Sự hoang mang đang ngự trị trên gương mặt của Kisa. Cô lộn ngược chiếc túi, cho tay vào cả trong trang phục, nhưng chẳng tìm thấy gì.
“Có khi nào... nó đã rơi ở cầu treo không?”
Nếu là thế thì chiếc công tắc hẳn đang nằm dưới đáy vực.
Nghe Mikado nói, Kisa xanh mặt:
“T-tính sao đây!? Phải tính sao đây, Kitamikado-san!?”
“Ai mà biết! Bản thân tự làm thì đừng có hoảng loạn!”
“Đ-đúng rồi! Ở phía Tây hòn đảo có căn biệt thự ít dùng, ở đó ắt hẳn có điện thoại! Nhưng tôi không biết là liệu có thể đến nơi trong bốn ngày hay không...”
“Chính nó.”
Mikado nhìn lên bầu trời, dựa vào vị trí của mặt trời và thời gian để tính hướng.
Cậu buộc lại dây giày để chuẩn bị di chuyển đường dài rồi chìa tay về phía Kisa.
“Ơ, g-gì thế...?”
Kisa ngạc nhiên.
“Cô đi cùng tôi. Vì tôi không thể để một cô gái ở nơi như thế này một mình được.”
“Kitamikado-san... không giận ư? Vì tôi mà lịch trình của cậu bị hỏng kia mà...”
“Do trò chơi nên đâu còn cách nào khác. Cũng cảm ơn vì đã mời tôi đến hòn đảo của nhà cô.”
Mikado tươi cười.
Tuy Kisa vừa làm một chuyện chẳng ra gì nhưng Mikado đã quen với việc đó. Hơn nữa cậu đang bị cuốn hút bởi cô gái kích thích và tự do này.
Tuy là đối tượng khó xơi nhưng không tẻ nhạt. Nếu như có thể khiến nhà Kitamikado chấp nhận Kisa thì Mikado sẽ có thể hạnh phúc cả đời.
“Nhưng tôi đâu có mời...”
“Nếu như không có lễ đính hôn thì dạo chơi trên hòn đảo này cũng không phải là chuyện tệ, nhưng... lần này tôi phải về sớm. Ta hãy cùng nhau về nhé.”
“Kitamikado... san...”
Đôi mắt Kisa rưng rưng.
“Ưm... tuy không muốn về nhưng... tôi sẽ đi cùng cậu.”
Cánh tay mảnh mai ấy chìa về phía Mikado.
Mikado nắm nhẹ lấy tay Kisa. Chỉ thế thôi đã khiến nhịp tim cậu tăng tốc.
Bàn tay của Kisa nắm chặt lại. Cảm giác tiếp xúc của làn da mịn màng cùng khung xương yếu ớt khiến thân nhiệt của Mikado tăng vọt.
“T-ta đi thôi nhỉ...”
“V-vâng...”
Hai người trao đổi trong tâm trạng căng thẳng, rồi bắt đầu bước đi mà không thể nhìn vào mắt nhau.
–––––––––––––––o0o–––––––––––––––
Đó là một hòn đảo hoang rộng không tưởng, đi đến đâu cũng chẳng thể nhìn thấy bờ biển.
May mắn thay, do nhiệt độ không cao lắm nên sự thoát hơi nước đã bị hạn chế, nhưng khi liên tục đi bộ thì cổ họng sẽ khát nước. Đặc biệt là Kisa, có vẻ như cô đã kiệt sức.
“Xin lỗi... cho tôi nghỉ một chút đi.”
Nói thế, cô ngồi xuống dưới bóng cây. Thời gian lúc này là 5 giờ chiều.
Sau khi kiểm tra thời gian xong thì Mikado lập tức tắt nguồn điện thoại và nhét vào túi. Do không có cách sạc pin nên cậu phải dùng càng tiết kiệm càng tốt.
“Không sao chứ? Trông cô đuối quá.”
Mikado ngồi xuống bên cạnh Kisa.
“Tôi không sao. Do bình thường không có đi bộ nhiều nên tôi chỉ không quen thôi. Một hồi cơ chân của tôi sẽ phát triển như gorilla và có thể chạy nhảy trên đại bình nguyên này ngay ấy mà.”
“Nhưng tôi không muốn nhìn thấy một Nanjou như thế đâu...”
Cậu muốn Kisa cứ như lúc này mãi.
Kisa chán nản gục đầu.
“Quả nhiên là cậu nên để tôi lại thì hơn. Tay chân yếu đuối, gây phiền phức cho Kitamikado-san, đây là gieo nhân nào gặt quả nấy mà thôi.”
“Nếu cô ăn năn thì nên làm lại từ đầu đi chứ.”
Mikado cười nhẹ.
“Thì tại... tôi chẳng thể tìm ra được cách hay ho nào khác mà...”
Kisa siết chặt lòng bàn tay. Khác với mọi khi, trông cô cực kỳ đáng yêu. Từ vẻ mặt đang đăm chiêu nghĩ ngợi của cô có thể nhìn thấy vẻ mong manh như sắp sửa ngã nhào tới nơi.
Mikado bị thôi thúc bởi cơn bốc đồng muốn hỗ trợ Kisa, nhưng rồi sực nhớ ra:
Không lẽ đây là hiệu ứng cầu treo!? Là kế hoạch của Nanjou sao!?
Cậu vào thế cảnh giác, nhưng Kisa không có hành vi truy kích nào. Cô đang tựa lưng vào thân cây, ôm lấy đầu gối và lặng thinh.
“...Hay là cô chợp mắt một chút đi?”
“T-tôi đã bảo là không sao rồi mà! Sau khi nghỉ đủ rồi thì ta sẽ tiếp tục xuất ph...”
Đang nói thì từ bụng Kisa phát ra tiếng ọt dễ thương.
Dòng thời gian yên lặng trôi qua giữa hai người.
Mặt Kisa dần dần đỏ bừng.
Sau một lúc, Mikado ngập ngừng hỏi:
“...Cô đói bụng nên đi không nổi à?”
“Chứ tôi có phải là sinh vật không biết đói bụng đâu!!”
Kisa nổi cơn thịnh nộ.
“Ơ, thì cô đói bụng mà phải không...? Tự dưng đỏ mặt nói cái gì vậy?”
“Tôi không có đỏ! À không, có thể đang đỏ nhưng... đây là máu thôi! Là máu văng ngược về của Kitamikado-san thôi!”
*Chú thích: Máu văng ngược về – máu phún vào mặt khi chém giết ai đó.
“Đáng sợ quá đấy! Cơ mà, bụng đánh trống thì có gì đâu phải xấu hổ kia chứ...”
“T-tôi không có xấu hổ!”
Nhưng rõ ràng là Kisa đang cực kỳ xấu hổ. Cô vừa ôm chặt đầu gối vừa run rẩy.
Tuy không rõ tâm tư của con gái nhưng... có lẽ tốt hơn là mình đừng tra hỏi nhiều quá...
Mikado tự nhủ.
“Thôi... trước mắt tôi sẽ đi tìm thức ăn. Cô chờ ở đây nhé.”
“Nói thế tức là cậu định bỏ rơi tôi nhỉ!?”
Khi Mikado sắp sửa bước đi thì Kisa nhảy phốc dậy.
“Tôi có định bỏ rơi cô đâu?”
“Có! Vì tôi đã đánh trống bụng! Vì cậu không có hứng thú với người không có sức mạnh phái nữ như tôi!”
“Cái đó thì liên quan gì đến chuyện không có sức mạnh phái nữ kia chứ?”
“Có liên quan! Nếu để người khác nhận thức được bản thân có nội tạng bên trong cơ thể thì sẽ mất điểm! Sẽ bị nghĩ là đồ con gái có nội tạng!”
“Con gái không có nội tạng thì mới đáng sợ ý! Cơ mà, tôi có nhận thức cái gì đâu!?”
“Nói dối! Cậu đang tính bỏ chạy khỏi nội tạng của tôi chứ gì!?”
Rối rắm cùng cực. Nhưng dù sao đi nữa, để con gái ở một mình trên đảo hoang, nhỏ có cảm thấy bất an thì cũng chả trách được, phải không?
“Thật sự là đừng lo mà. Tôi sẽ quay lại ngay.”
Mikado dõng dạc cam đoan.
“N-nếu vậy thì... cậu hãy để lại bằng chứng rằng mình sẽ về đi. Ơm... bằng thứ quan trọng của Kitamikado-san... như bộ Âu phục, thì tôi sẽ không phiền đâu.”
“Nhưng tôi thì phiền! Có là đảo hoang đi nữa thì tôi cũng không thể khỏa thân được!”
“Được trải nghiệm như cư dân săn bắt và hái lượm thời đồ đá, cậu không thích sao?”
“Không thích. Tôi là người coi trọng nền văn minh.”
Kisa nghiêng đầu:
“Thứ mà nền văn minh mang đến cho con người chẳng phải toàn là thuận tiện sao...? Thỉnh thoảng cũng cần thoát khỏi xiềng xích của nền văn minh chứ...?”
“Đừng có nói mấy lời sâu đíp ấy! Thay vào đó, tôi sẽ đưa cho cô điện thoại của mình.”
Mikado dúi chiếc điện thoại của mình vào tay Kisa rồi bước ra khỏi bóng cây.
Khi ngoái đầu lại, cậu thấy Kisa đang cầm chặt chiếc điện thoại của mình mà đứng ngây ra với vẻ lo lắng. Chỉ xuất phát thôi cũng đã khó khăn, thế nhưng thật lòng cậu rất vui khi được Kisa trông cậy.
Cuộc sống trên đảo hoang... cũng không tồi nhỉ.
Cậu bất giác nghĩ vậy.
Tuy nhiên, khi nghĩ lại rằng đây có thể là mục đích của Kisa, cậu lắc đầu lia lịa và thắt chặt cảm xúc.
–––––––––––––––o0o–––––––––––––––
Khi Mikado trở về từ chuyến đi thu thập thức ăn, trông Kisa đã chẳng còn bình tĩnh.
Dưới bóng cây, cô đứng ngồi không yên, liên tục dòm ngó xung quanh. Cô ôm chiếc điện thoại vào ngực, hết đi xuôi rồi lại đi ngược.
Có vẻ như cô vẫn chưa nhận ra sự trở về của Mikado. Chắc do Mikado đi lâu quá nên trông cô lo sợ cứ như đứa trẻ bị lạc cha vậy.
Đối với nữ sinh cấp ba thì có lẽ đó là một phản ứng thông thường, nhưng thái độ của Nanjou Kisa bình thường luôn cao ngạo thì lại khác.
Cậu cảm giác như mình đang thấy được gương mặt mộc đáng yêu của Kisa.
Thế là cậu lặng thinh đứng quan sát cô ấy từ xa.
Song ngay sau đó Kisa đã nhận thấy sự hiện diện của Mikado và sáng rạng đôi mắt. Cô vội vàng tạo nét mặt cao ngạo như mọi khi và ho vài cái để lấy lại phong thái.
“A, ara, tôi đã không nghĩ là cậu sẽ quay trở lại đấy. Kitamikado-san cũng biết giữ chữ tín đấy nhỉ.”
“Xin lỗi... tôi về trễ. Chắc cô đã lo lắm nhỉ.”
“Tttttôi lo gì chứ!? Hòn đảo này thuộc sở hữu của nhà Nanjou kia mà! Hay nói cách khác nơi đây là một phần của nhà tôi! Mắc mớ gì tôi phải lo khi đang ở nhà!”
Kisa miệng thì khăng khăng nhưng nước mắt đang rưng rưng.
“Thật sự xin lỗi mà. Thế nên đừng khóc, nhé?”
“Tôi không có khóc! Nếu trông tôi có giống đang khóc thì chỉ là do mưa rơi vào mắt thôi!”
“Giữa trời quang như thế này?”
“Thì tại! Thì tại, thì tại!”
Sau khi cười khổ với Kisa bướng bỉnh, Mikado bắt đầu chế biến thức ăn từ nguyên liệu thu thập được.
Kisa, dường như không muốn bị nhìn thấy gương mặt khóc lóc, đang ngồi cạnh Mikado nhưng quay mặt đi.
Vài chục phút sau, Mikado bày vô số món ăn trước mặt Kisa.
Cỏ dại hấp, nấm áp chảo, cam quýt trộn địa y, thịt thú hoang bít tết. Món nào món nấy được chuẩn bị rất kỹ lưỡng, đang toả ra mùi hương thơm phức.
“Ơm... sự xa hoa vi diệu gì thế này...?”
Không có thời gian để che giấu tiếng bụng sôi, Kisa đang hoang mang.
“Vì cô bảo là đói bụng nên tôi chuẩn bị nhiều một chút thôi. Có cả nước lấy từ suối đây.”
Mikado đưa cho Kisa đồ chứa làm bằng lá cây lớn.
“Kitamikado-san... là Kitamikado-san nhỉ...?”
“Tôi chẳng hiểu cô đang hỏi cái gì cả.”
“Cậu không phải là dân tộc du mục ở đâu đó nhỉ? Là người Nhật hiện đại nhỉ?”
“Ờ, thì tôi cùng lứa với cô.”
“Vậy tại sao cậu lại có khả năng sinh tồn cao như thế này? Bộ cậu là quân nhân hay gì à?”
Kisa không tránh khỏi trạng thái ngỡ ngàng.
Mikado khì cười:
“Tôi không phải quân nhân, nhưng dòng họ Kitamikado luôn được huấn luyện để phòng trường hợp cấp bách. Kỹ năng sinh tồn cũng đã được nhồi nhét vào bài huấn luyện để có thể tự thân tồn tại và tiếp tục duy trì nhà nước cho dù thủ đô có bị hủy diệt.”
Cậu móc con dao đa năng cùng thiết bị bật lửa từ túi ra cho Kisa xem.
“Cậu tính trở thành một chính trị gia kiên cường đến mức nào vậy...? Những việc như thế này thì để quân nhân lo đi chứ?”
“Vì quân nhân đâu phải lúc nào cũng là đồng đội. Tôi còn được trang bị kỹ năng vượt ngục để phòng khi bị giam cầm lúc xảy ra đảo chính nữa cơ.”
“Ch-chà...”
Kisa bộc lộ vẻ mặt nửa phần kinh ngạc, nửa phần thán phục.
“Thôi đủ rồi, ăn đi. Khác với cô, tôi không có bỏ độc vào đâu.”
“Tôi cũng chưa hạ độc Kitamikado-san lần nào kia mà!”
“Chưa...?”
Kisa vừa phản bác vừa cho nấm áp chảo vào miệng.
Cô nhai một cách sợ sệt, sau đó rạng rỡ gương mặt:
“Ngon! Ngon quá! Dù không có vị nhưng ngon quá!”
“Đó là vị nguyên liệu thô. Nguyên liệu đích thực thường không cần gia vị thừa thãi.”
Mikado nói lời lẽ cứ như nhân vật chính trong drama nấu ăn.
“Thế có nghĩa... trừ khử tận gốc gia vị khỏi thế giới là nhiệm vụ của tôi...?”
“Không cần phải làm thế đâu!”
“Nhưng, ngon quá mà! Cả miếng thịt này nữa, tuy không biết là thịt gì nhưng ngon quá đi!”
Kisa cắn miếng bít tết với vẻ hài lòng.
Chỉ nhìn gương mặt cười hồn nhiên của cô thôi mà Mikado cũng cảm thấy vui. Cậu quyết định sẽ giữ im lặng về nguồn gốc của miếng thịt.
Bởi vì cậu không muốn khiến Kisa e ngại, bởi vì cậu muốn cô tập trung thưởng thức.
Ngồi giữa làn gió mang theo hương lá non, hai người lấp đầy bụng bằng thức ăn sinh tồn.
Kisa cử động cổ họng một cách tao nhã, nuốt trôi cỏ dại hấp rồi chớp mắt:
“À phải rồi... Đây là lần đầu tiên tôi dùng bữa ăn tối cùng Kitamikado-san nhỉ...”
“Đây mà là bữa ăn tối á...?”
“Bữa ăn tối thì là bữa ăn tối chứ sao! Hơn nữa, lần đầu là trên đảo hoang và đầu bếp còn là Kitamikado-san... đúng là một kỷ niệm đẹp.”
“Nếu như chúng ta còn sống trở về...”
Mikado gãi má.
Được nói một điều hơi huyền diệu, cậu cũng ngố theo.
“Cảm ơn cậu, Kitamikado-san. Đây là bữa ăn tối tuyệt nhất trong đời tôi đấy.”
“Hầy... có gì lớn lao đâu.”
Kisa quay mặt đi với vẻ ngượng ngùng và bộc bạch:
“Cậu là đầu bếp tuyệt vời nhất đấy. Tôi có cảm giác như miễn là được ở cùng Kitamikado-san thì có là ở đâu tôi cũng sống được.”
“Gưư...!”
Trái tim Mikado vừa lãnh 500.000.000.000 damage.
Một câu nói mang cảm giác giống như lời cầu hôn tinh tế nhưng lại không phải là cầu hôn, đâm xuyên qua luật của trò chơi. Sức hủy diệt của nó quá chí mạng, phá vỡ luôn kết giới tinh thần của Mikado.
Thế này thật không ổn. Cứ tiếp tục như vầy thì mình chết chắc.
Phán đoán vậy, Mikado quyết định làm một cú phản damage.
Nói cách khác là giải phóng tiếng lòng bằng câu không thể xem là thổ lộ hay cầu hôn.
“Rất vui khi có thể khiến Nanjou hài lòng. Vì được nhìn thấy nụ cười dễ thương của cô là tôi mãn nguyện rồi.”
Ngay sau khi nói thế, mình vừa nói cái vẹo gì vậy!? – cậu bị tấn công bởi cảm giác xấu hổ.
Đó hoàn toàn không phải là nói dối, nhưng quá xấu hổ. Xấu hổ đến nỗi cậu đã chết theo một nghĩa khác. Cậu lo rằng có thể mình đang bị ám bởi cơn sốt đặc thù của hòn đảo này.
Nghĩ rằng chắc chắn mình sắp bị cười vào mặt, cậu lén nhìn về phía Kisa thì...
“D-dễ, dễ ththththth...”
Kisa mất đi chức năng ngôn ngữ, ngã oạch xuống mặt đất. Gương mặt đỏ bừng.
Bằng cách phát âm không thể hình dung được vào ngày thường luôn tràn ngập ý chí hiếu thắng, cô lẩm bẩm:
“Kh-không ổn... tôi... xỉu mất... phải cắn lưỡi mới được...”
“Tại sao chứ!? Sao thành ra tự tử rồi!?”
“Tại Kitamikado-san nói lời chẳng ra gì chứ tại ai! Chơi xấu quá! Tự dưng... bảo nụ cười của tôi... dễ thương!”
Hơi nước đang bốc lên từ đầu của Kisa.
Vẫn nằm trên mặt đất mà ôm đầu gối, cô co rúm người lại.
Cả Mikado lẫn Kisa đều bị tổn thương nghiêm trọng.
Có vẻ như không ai còn có thể chịu được thêm đòn tấn công nào nữa. Kết quả là hòa.
“Trước mắt... ta ăn cho xong cái nhỉ...”
“À, ờ...”
Cả hai nhất trí và tiếp tục bữa ăn trong im lặng.
Tuy không nói lời nào nhưng một thỏa thuận ngừng chiến ngầm đã được ký kết. Nếu như cứ thế này mà tiếp tục trận chiến thì e sẽ chẳng ai có thể toàn thây.
Lúc thức ăn hết sạch cũng là lúc mặt trời đã lặn. Trên bầu trời màu chàm xa xăm chỉ còn le lói một ít ánh tà dương.
Mikado và Kisa bật ra hơi ợ, đặt chiếc lá thay thế cho dĩa xuống mặt đất.
“Từ giờ hết đi được rồi nhỉ. Ta kiếm chỗ nào đó tá túc thôi...”
Khi Mikado lẩm bẩm, Kisa ngó đi đâu đó như đang bối rối.
“Y-ý cậu là... khách sạn...?”
“Trên đảo hoang làm gì có khách sạn...? Không lẽ có à?”
“Đ-đâu có... xin lỗi, tôi hơi lẩn thẩn một chút...”
“V-vậy à...”
Có vẻ như không khí kỳ lạ từ lúc nãy lại đang tiếp tục.
“Hòn đảo này chắc không có thú ăn thịt đâu hở? Chứ nếu có thì ban đêm nguy hiểm lắm.”
Kisa đặt ngón tay lên miệng ngẫm nghĩ.
“Tôi không biết nữa... Hình như hồi xưa nhiều loài sinh vật sống đã được thả vào đây vì cuộc thí nghiệm để phá hủy cân bằng của hệ sinh thái, nên tôi cũng không chắc...”
“...Tôi sẽ không hỏi tại sao lại tiến hành cuộc thí nghiệm phá hủy sự cân bằng của hệ sinh thái nhưng thảo nào mà thực vật ở đây rất phong phú.”
Có mấy loài động vật không thể nhìn thấy tại Nhật Bản chạy loanh quanh, quang cảnh cũng rất America. Nếu toàn bộ hòn đảo là nơi thí nghiệm thì có thể hiểu.
“Nhân tiện, nếu thí nghiệm trên hòn đảo này thành công thì sẽ có kế hoạch khiến cho cân bằng hệ sinh thái của toàn Nhật Bản bị đảo lộn, làm đất nước suy vong. Trong quá trình đó, loài bò sát cổ đại sẽ...”
“Đừng có nói thông tin mà tôi không muốn nghe!”
“Nghe đi chứ! Vì khi đã trở thành nô lệ của tôi thì cậu cũng phải hỗ trợ cho công việc của nhà Nanjou đấy! Hãy nghe và thấm thía từ bây giờ đi!”
“Vì không muốn thấm thía nên tôi sẽ không nghe! Đừng có nhuộm tôi trong màu sắc của nhà Nanjou!”
Mikado lấy hai tay bịt tai lại. Tuy cậu thích Kisa và đang nghĩ đến chuyện muốn rước Kisa vào nhà Kitamikado nhưng trước đó, cậu mà để bản thân bị nuốt chửng bởi bóng tối của nhà Nanjou thì coi như xong.
Kisa cười khúc khích:
“Mồ, đùa thôi. Nhật Bản mà bị phá hủy cân bằng hệ sinh thái thì nhà Nanjou cũng sẽ gặp rắc rối mà. Hòn đảo này chỉ dùng để tiến hành kế hoạch nhân giống chủng loài có nguy cơ bị tuyệt chủng rồi bán thông qua chợ đen thôi.”
“Nếu là thế thì... maa... cũng đỡ đấy chứ...?”
Mikado cảm thấy nhẹ nhõm đi một tẹo. Khi nói chuyện với riêng con gái của nhà Nanjou đối nghịch với nhà Kitamikado liêm khiết trong sạch thì cậu bị vùi trong thông tin không thể lường trước được.
“Tóm lại, nếu đã chưa biết có sinh vật sống nguy hiểm nào hay không thì ta phải ngủ ở nơi an toàn thôi.”
“Ừ. Nếu được thì tôi muốn cả vòi sen và bồn rửa mặt.”
“Tôi nghĩ là không có những thứ đó đâu.”
Mikado và Kisa xuất phát khỏi bóng cây sau bữa ăn tối.
Trong khu rừng u ám có mấy con côn trùng lạ lẫm bay quanh, họ vừa đi vừa san bằng cây cỏ dưới chân.
Thật khó mà giữ hướng di chuyển chỉ với ánh trăng, thành thử Mikado đành phải hi sinh nguồn pin quý giá để dùng đèn điện thoại.
Biết bao nhiêu lần Kisa vấp rễ cây ngã nhào. Mỗi lần như thế Mikado đều đưa tay cho mượn để đứng dậy, nhưng Kisa cứ bướng bỉnh không chịu nắm lấy.
Đêm càng lúc càng khuya, cuối cùng thì hai người cũng tìm được một cái động vừa phải.
Sau khi Mikado đã xác nhận rằng bên trong không có dã thú nào đang trú ngụ thì hai người bố trí một đống lửa và hàng rào ở cửa hang, tạo thành một khu vực an toàn tạm thời. Họ quấn gai vào hàng rào, bên trong đốt ngọn lửa đo đỏ mà bọn thú ghét, thế là khỏi sợ bị xâm nhập dễ dàng.
Sau khi chuẩn bị hoàn tất, hai người thở một hơi và ngồi xuống mặt đất.
Ai cũng đã mệt nhoài sau chuyến đi bộ đường dài còn cực hơn cả tham quan ngoại khóa. Họ tựa lưng vào bức tường đá gồ ghề và duỗi thẳng chân.
Mikado nhún vai:
“Khó mà ngủ ngon giấc đây... Đáng lý hồi chiều nên thu thập lá cây...”
“Xin lỗi... Chỉ tại tôi đưa Kitamikado-san đến đây...”
Thấy Kisa gục đầu thất thểu, Mikado vội bổ sung:
“Ôi dào, tôi đâu có bận tâm gì. Đây cũng như một cuộc huấn luyện ngoài trời ấy mà. Có điều, để Nanjou ngủ ở một nơi như thế này làm tôi áy náy quá.”
“T-tôi không sao đâu mà. Trái lại còn thấy vui nữa.”
“Ơ? Tại sao?”
“Là bởi vì... ơm...”
Kisa ấp úng trong lúc vọc ngón tay. Đôi má được soi rọi bởi ánh sáng của ngọn lửa ửng đỏ, cử chỉ cười tít mắt trông thật đáng yêu.
Kisa che miệng lại, cứ chốc lát lại nhìn về phía Mikado. Bộ dạng như muốn nói gì đó nhưng chẳng rõ rốt cuộc cô đang nghĩ cái gì. Bị lây sự căng thẳng của cô, cả Mikado cũng trở nên mất bình tĩnh.
Như đã hạ quyết tâm, Kisa mở miệng:
“N, nè... Trời... lạnh quá...... Ta bám dính vào nhau mà ngủ... có được không...?”
Giọng nói hồi hộp. Gương mặt như đang kìm nén nỗi thẹn thùng.
Sức hủy diệt ấy quá khủng khiếp, khiến Mikado bấc giác quéo lưỡi.
“...Hả!?”
“A, nếu Kitamikado-san không thích thì thôi! Còn nữa, đây không phải là muốn cậu đâu nhé! Đơn giản là thay thế cho nệm thôi chứ thật sự thì tôi không có cần nhé!”
Kisa khua tay biện hộ.
“À, àà, nếu là để thay nệm thì cũng hợp lý thôi nhỉ...”
“Phải không nào!? Kitamikado-san cũng có thể bị cảm mà, đây là nhất cử lưỡng tiện thôi nhỉ! Chẳng có ý nghĩa sâu xa nào đâu nhỉ!”
“Ừ chẳng có ý nghĩa sâu xa nào hết... hoàn toàn không!”
Mikado tán đồng. Thật ra thì có một ý nghĩa sâu xa, nhưng nếu hùa theo ở đây thì cậu có thể được hạnh phúc.
Vốn dĩ khi được Kisa yêu cầu một điều như vậy thì cậu chẳng thể từ chối.
“V-vậy... xin phép làm phiền cậu nhé.”
“Ờ-ờ...”
Kisa xích đến bên cạnh Mikado.
Bờ vai mảnh mai chạm vào người Mikado, khiến trái tim cậu như muốn nổ tung.
Khoảng cách gần tới nỗi cả hơi thở nhỏ nhẹ của Kisa cũng được truyền đạt. Mùi hương ngọt ngào cùng cảm giác tiếp xúc dễ chịu của mái tóc. Thân nhiệt của Kisa... à không, động mạch của sự sống có thể cảm nhận được qua làn da.
Mikado, và cả Kisa, hai người đang cứng đờ, chăm chú nhìn ngọn lửa.
“N-nè... lẽ nào, cậu đang căng thẳng...?”
“Có lẽ...”
Cậu không thể phủ nhận. Cho dù có phủ nhận đi nữa thì cậu cũng quá dễ bị phát hiện nói dối. Bởi vì nhịp tim Mikado đang vang vọng, và khoảng cách giữa hai người gần tới nỗi không có lời nói dối nào hiệu nghiệm được.
“Thế thì tốt rồi. Nếu chỉ có mỗi mình tôi... thì phiền lắm.”
Mikado không thể nhìn trực tiếp gương mặt của Kisa đang nói với vẻ nhẹ nhõm từ bên hông.
Việc Kisa đang căng thẳng thật sự là do bối rối. Nhưng đó chẳng phải là do Mikado đặc biệt, mà là do cô chưa từng trải nghiệm việc đụng chạm với người khác giới.
Dù vậy đi nữa, khiến ta mong chờ được một chút có lẽ là do việc Mikado đang phải lòng Kisa đến mức không thể quay đầu lại được.
Tiếng lửa tí tách hòa nhịp với tiếng côn trùng phát ra từ khu rừng, tạo thành một giai điệu du dương.
“Tôi... chắc sẽ không ngủ được mất...”
Kisa thì thầm.
“...Tôi cũng vậy.”
Mặc dù đang mệt nhoài nhưng Mikado cứ thao thức mãi.
–––––––––––––––o0o–––––––––––––––
“...Chỉ giỏi xạo.”
Kisa vừa vứt cành cây vào đống lửa sắp tắt vừa phồng má.
Ở sát tường, Mikado đang ngủ thẳng cẳng. Từ bộ dạng thoải mái ấy, chẳng ai có thể nghĩ rằng cậu đang ở trên một hòn đảo hoang nguy hiểm.
“Cậu ta ngủ tuốt luốt luôn còn gì. Chỉ có mỗi mình hồi hộp, mình đúng là một con ngốc mà.”
Kisa hơi ấm ức, chọc tay vào má của Mikado.
Chọc, chọc, chọc.
Tuy cứng hơn má em gái cô nhưng cảm giác tiếp xúc thật dễ chịu. Chứng kiến bộ dạng thiếu phòng vệ trong lúc ngủ của Mikado bình thường chẳng bao giờ để lộ điểm yếu là một trải nghiệm mang đến cho cô cảm giác cực kỳ tuyệt vời.
Khi ấy, Mikado trở mình và rên.
Kisa điếng người. Vẫn trong tư thế định chọc vào má, cô giữ ngón tay giữa không trung.
Tuy nhiên, Mikado không thức giấc. Thay vào đó, từ miệng cậu rỉ ra lời nói bằng phát âm không rõ ràng...
“Nan...... jou... Đồ ăn nhiều lắm... đừng khách khí... nhé...”
Có vẻ như cậu đang sinh tồn ngay cả trong giấc mơ. Bàn tay cậu siết chặt, mồ hôi chảy xuống từ trán.
“...Cậu ngủ ngay cũng phải thôi nhỉ. Vì cậu đã cố gắng vì tôi mà.”
Kisa mỉm cười.
Mikado là một con người nhẹ dạ, cho dù đối phương không phải là Kisa đi nữa, nếu có ai ở gần mình đang gặp rắc rối thì cậu chắc chắn sẽ giúp đỡ, nhưng... Kisa yêu cái tính cách ấy của cậu.
Tuy đã định dùng hiệu ứng cầu treo để đánh bại Mikado nhưng rốt cuộc từ lúc đến đảo tới giờ Kisa đã liên tục lãnh damage, cô còn giữ được tỉnh táo là đã cố gắng lắm rồi.
Khoảng thời gian chỉ có hai người là vui nhất, và trên đảo hoang thì Mikado đáng trông cậy hơn bình thường gấp mấy lần. Bị chết đuối trong chiến lược của mình hẳn là đây.
Kisa xích đến bên cạnh Mikado và nằm xuống. Mặt đất tuy cứng và gồ ghề, chẳng thể nào gọi là giường, nhưng cô vẫn cảm thấy dễ chịu hơn chiếc giường xa hoa ở nhà mình.
“Cậu ta đang ngủ say như thế này thì... chắc sẽ không thức giấc đâu nhỉ...?”
Như bị mê hoặc, Kisa đưa mặt đến gần Mikado. Cô đã luôn nhẫn nại, nhưng giờ đã không thể nhẫn nại được nữa. Khoảng thời gian ở riêng cùng Mikado là địa ngục như thiên đường.
“Nếu chỉ là một chút... thì chắc không sao đâu nhỉ...”
Tự nhủ như vậy, Kisa đưa môi mình đến gần môi Mikado. Nhịp tim trở nên to và nhanh, hô hấp ngột ngạt. Cô như sắp sửa tắt thở.
Khoảng cách giữa hai người đã cực sát đến nỗi chỉ còn tí xíu nữa là môi họ chạm vào nhau.
“Qu-quả nhiên là không thể!”
Chùn lòng ngay giây phút cuối cùng, Kisa vùi mặt vào ngực Mikado.
Cô định sẽ cướp đi nụ hôn đầu của Mikado ngay lúc này, nhưng cô vẫn chưa đủ dũng khí. Cô căng thẳng tới nỗi không thể tiếp tục được. Nghĩ đến chuyện cậu ta thức giấc mà cô sợ hãi vô cùng.
Mặc cho Kisa đang đấu tranh với sự hèn nhát của mình, Mikado vẫn ngủ say như chết mà chẳng hay biết gì về trái tim của người thiếu nữ.
“Cậu... hãy mau chủ động đi chứ!”
Vẫn vùi mặt vào ngực Mikado, Kisa khẽ lẩm bẩm.
–––––––––––––––o0o–––––––––––––––
Kisa ngáp dài.
Đang trên đường đến hẻm núi, Mikado nhìn cô với vẻ lo lắng.
“...Không sao chứ? Trông cô như thiếu ngủ ấy.”
“Cậu nghĩ là tại ai hử?”
Kisa liếc nhẹ Mikado.
“Xin lỗi. Do tôi đã không bám dính chỉnh chu nên cô lạnh à?”
“Tất nhiên là lạnh rồi. Nhưng sau đó tôi đã chủ động bám dính vào cậu...”
“Th-thế à...”
“Thế đấy! Tối qua Kitamikado-san lại tự ý ngủ trước. Lần sau, nếu không có sự cho phép của tôi mà cậu còn nhắm mi thì tôi sẽ không tha đâu!”
Kisa chỉ tay vào Mikado mà tuyên bố.
“...Tự dưng tôi nhớ đến vở opera ‘Ai cũng không được ngủ’.”
“Là cái vở opera mà công chúa Turandot vì muốn chiến thắng trò chơi đoán tên do hoàng tử cầu hôn khởi xướng nên đã bắt quốc dân điều tra ra tên của hoàng tử suốt đêm nhỉ? Có vẻ như...”
“Hơi giống với chúng ta à?”
“Ờ...”
Kisa gật đầu.
Trong vở opera đó, kết thúc của trò chơi tình yêu giữa hoàng tử và công chúa là như thế nào ấy nhỉ...? – Mikado lục lại ký ức. Thế nhưng, cậu chẳng thể nhớ nổi. Có điều, ắt hẳn đó không phải là một kết thúc tồi tệ.
*Chen ngang: Vở opera đó happy end, công chúa ban đầu ghét hoàng tử nhưng cuối cùng thì trở thành yêu.
Khi tới một con sông, Mikado ôm chiếc giỏ đan bằng cỏ và bước chân xuống nước.
Dưới mặt nước trong veo có những con cá nhỏ đang bơi loanh quanh.
“Liệu cậu có bắt được cá bằng chiếc giỏ như rác thế này không?”
Kisa nghiêng đầu.
“Nói nghe đau lòng quá nhỉ... Tôi đã mất những 30 phút để đan vậy mà...”
“Xin lỗi, tôi nói nhầm. Liệu cậu có bắt được cá bằng chiếc giỏ như sọt rác thế này không?”
“Có khác gì mấy đâu!”
Dù vậy, cô không có ác ý. Cô chỉ đang quan sát bộ dạng của Mikado với vẻ tò mò.
Ở đây chỉ còn cách là thực hành để lấy lại danh dự.
Mikado lom khom, kê sẵn chiếc giỏ trong nước và quan sát bọn cá.
Cậu xác định sự phân bố và mô hình di chuyển của bầy cá, dự đoán hướng đi của chúng, và rồi...
“...Hây!!”
Mikado kéo chiếc giỏ lên bằng tốc độ tối đa.
Mặt nước vỡ òa, nước bắn tung tóe. Những con cá bỏ chạy muộn đang nhảy lưng tưng trong chiếc giỏ.
Kisa nhập hai bàn tay lại.
“Ôi! Giỏi quá! Cậu giỏi quá, Kitamikado-san! Cậu thật sự bắt được ha!”
“Lưới đánh cá phiên bản đơn giản đấy. Lúc không có kim và nhợ thì cái này khá đáng tin cậy.”
Được tán thưởng thật lòng là niềm tự hào đối với một thằng con trai.
Kisa cởi giày và tất, vứt trên bờ rồi chạy đến chỗ Mikado. Đôi chân trần trắng nõn nhảy xuống nước phản chiếu ánh mặt trời.
“Tôi cũng muốn thử! Nếu Kitamikado-san làm được thì tôi cũng làm được!”
“Mất thời gian lắm!”
“Kệ đi! Nhé! Nhé! Tôi muốn làm! Tôi sẽ trả 50 năm tuổi thọ còn lại để đánh đổi mà!”
“Đánh đổi gì nhiều thế!?”
Thế nhưng, Mikado không thể khước từ Kisa đang hồn nhiên vòi vĩnh.
Khi được đưa cho chiếc giỏ đan đã trở nên nặng nề vì hút nước, Kisa quan sát dưới nước một cách cẩn thận, từ từ dìm chiếc giỏ xuống và chờ bọn cá quay lại.
Do cô khom thấp quá mà cặp đùi đang lộ ra từ mép váy. Làn da trần mềm mại, tràn đầy cảm giác trong trẻo. Mép váy lắc lư thật lôi cuốn, khiến Mikado bất giác nín thở, quay mặt đi chứ không thể nhìn thẳng.
Chà... trời xanh ghê...
Trong lúc cách ly khỏi thực tại, cậu xua tan đi ham muốn trần tục của mình.
Thật lòng mà nói, khi ở riêng cùng cô gái mà mình phải lòng từ tận đáy con tim, dù có mất kiểm soát lý trí vào một lúc nào đó đi nữa thì cũng chẳng lạ gì.
“N-nè... Kitamikado-san. Lúc nào thì mới vớt giỏ lên được?”
Kisa đã khom thấp tới nỗi nước đang thấm ướt phân nửa mép váy phía trước. Có lẽ do quá tập trung vào bọn cá nên cô không hề nhận ra rằng váy mình đang bị ướt.
“Lúc đàn cá bắt đầu bơi thành một hàng là lúc chúng đang lơ là, tôi nghĩ cô nên chớp lấy thời cơ ấy.”
“...Ra vậy. Chớp lấy lúc lơ là... chớp lấy lúc lơ là...”
Trong lúc Kisa ẩm bẩm đi lẩm bẩm lại, váy của cô đã đạt đến cảnh giới có thể nhìn thấy gần như toàn bộ cặp đùi trắng trẻo. Cô còn lơ là hơn cả bọn cá.
Nếu người đang đứng ở đây không phải là tôi thì cô đã bị vớt rồi đấy!
Mikado muốn to tiếng nhắc nhở lắm, nhưng làm thế cậu sẽ bị coi là quấy rối tình dục, thành thử cậu không dám.
“Eeeeeeei!”
Kisa vừa hô to vừa kéo mạnh chiếc giỏ lên.
Nước bắn tung tóe. Trong chiếc giỏ... không có con cá nào! Đàn cá đang luồng qua giữa đôi chân trần trắng nõn để trốn thoát thật nhanh.
“Ara!? Lạ nhỉ...”
Kisa thử lại lần nữa.
“Ara!? Lại nữa!?”
“Lần này thì! Không thể nào!”
“Tại sao chứ!? Kitamikado-san làm được kia mà!?”
“Thế giới... có vấn đề rồi!”
Mặc dù đã liên tục cố gắng nhưng bọn cá luôn nhanh hơn Kisa.
Về thành tích học tập thì cô tự tin đứng top toàn quốc, nhưng về thần kinh vận động thì có vẻ như cô không được tốt cho lắm.
Không thể đứng im mà nhìn, Mikado lên tiếng:
“Nanjou... ta đổi chỗ nhé?”
“Không! Nếu không thể chứng minh là tôi làm được thì tôi bức rức lắm!”
Một mực nói với đôi mắt rưng lệ, Kisa trông thật đáng thương. Ắt là do danh dự của người thuộc nhà Nanjou không cho phép cô thua người thừa kế của nhà Kitamikado.
Có điều, khi mặt trời đã lên thiên đỉnh rồi thì Kisa vẫn chưa có kết quả nào. Hiện cô đang nằm ngửa trên tảng đá mà thở hồng hộc.
Mikado ngồi xuống bên cạnh, cùng với chiếc giỏ đan chứa một đống cá mà cậu bắt được.
“Kh-khó ngoài sức tưởng tượng ha... Thật đáng tiếc... nếu thể lực của tôi tốt hơn thì tôi đã bắt được gấp trăm lần Kitamikado-san rồi...”
“Cố chấp đến cùng làm gì không biết...”
Mikado ngạc nhiên. Tinh thần hiếu thắng mà đến mức độ này thì cũng là một nghệ thuật.
“Mà phải công nhận là kỹ năng sinh tồn của Kitamikado-san cao quá nhỉ. Không chừng cậu có thể sống trên đảo hoang được cả đời luôn ấy ha?”
“Ờ thì, có thể thì chắc là có thể.”
Được gửi gắm ánh mắt thán phục thật lòng, Mikado gãi má.
“Nè... ta hãy cùng nhau tiếp tục sống ở đây như thế này nhé...?”
Kisa nhổm người dậy và nhìn chăm chăm vào mắt Mikado. Giọng cô mang hơi hướm nghiêm túc lạ thường.
“Ơ...?”
“Nếu như... ấy? Nếu như... ta ở đây mãi mãi, thì sẽ không còn liên quan đến dòng họ Kitamikado lẫn dòng họ Nanjou, phải không? Khi đó không cần trò chơi tình yêu thì chúng ta cũng...”
“Có thể ở bên nhau”, nhỏ đang muốn nói vậy à? – Mikado nghĩ.
Có thể là cậu đang hiểu lầm, có thể là cậu đang tự nhận thức thái quá, nhưng... đó là sự thật.
Ở một thế giới chỉ có hai người, không dính líu gì đến gia đình. Nếu làm thế thì Mikado sẽ mất tất cả để đổi lấy Kisa, có điều...
“Cô... muốn ở trên hòn đảo này mãi mãi à?”
“Tôi... cũng không biết nữa...”
Cơ thể Kisa lảo đảo. Cô ngả người ra tảng đá và thả lỏng đôi tay.
Cách ngả đó không bình thường.
Như thể đã hoàn toàn kiệt sức, cô đang thở hổn hển.
“Oi... cô không sao chứ?”
“Kh-không sao, tôi chỉ thấy hơi... nóng... và lạnh...”
Mặt cô ửng đỏ, cơ thể thì run nhẹ. Trạng thái rõ ràng thất thường.
Có linh cảm chẳng lành, Mikado áp tay vào trán Kisa.
Nóng. Như lửa đốt.
“Cô thật sự đang trong thể trạng yếu sao... Từ lúc nào ấy?”
“Từ... hôm qua... Nhưng, tôi ổn mà...”
Kisa vắt giọng thì thầm. Trông cô cực kỳ chẳng ổn tí nào.
Vốn dĩ đối với một cô nữ sinh cấp ba sống ở Nhật Bản hiện đại thì cuộc sống sinh tồn đã là điều không thể. Cả chỗ ngủ, cả thức ăn, cả phương tiện di chuyển, yếu tố nào cũng khắc nghiệt.
“...Quả nhiên là không thể định cư ở đây được.”
Mikado khụy chân xuống trước Kisa và đưa lưng ra.
“Ơ, gì vậy...?”
Kisa lúng túng.
“Cô không đi bộ nổi mà phải không? Để tôi cõng.”
“Làm thế... tôi sẽ không bị mắc nợ chứ?”
Kisa hỏi với vẻ lo lắng.
“Không có đâu. Đặc biệt là lúc này.”
Khi Mikado cười, Kisa từ từ ngồi dậy, rụt rè đặt người lên lưng Mikado. Hai quả đồi vừa phải áp vào lưng cậu, hơi thở nóng hổi cù vào cổ.
Mikado sởn da gà.
Cảm giác tiếp xúc làn da mềm mại cùng cảm giác tiếp xúc đôi chân lạnh lẽo đang khiến cậu chìm trong khoái lạc linh hồn. Mặc dù bị bản năng đàn ông kích thích nhưng cậu cố phong ấn nó bên trong rồi cõng Kisa đứng dậy.
“Trước hết ta sẽ thu thập cành cây nướng cá. Lúc bị bệnh thì phải ăn uống cho đàng hoàng.”
“Kitamikado-san... sao cậu giống bà nội trợ tuổi ba mươi thế?”
“Tha cho tôi đi.”
Giữ Kisa vừa mới trêu mình bằng giọng yếu ớt, Mikado rời khỏi bờ sông.
–––––––––––––––o0o–––––––––––––––
Tuy cơ thể Kisa nhẹ đến mức đáng lo nhưng cuốc bộ trong lúc cõng một người trên lưng là một công việc khó khăn.
Dù sao thì hòn đảo này cũng có nhiều chỗ nhấp nhô. Hết lên núi rồi lại xuống vực, thỉnh thoảng còn không có chỗ nghỉ chân. Ban ngày thì nóng như cái lò, ban đêm thì lạnh như tủ đá.
Dù đã được huấn luyện nhưng chân của Mikado giờ đây đã trở thành cây que, cơ bắp toàn thân đang rên rỉ.
Do chất lượng của dinh dưỡng lẫn giấc ngủ kém nên cơ thể cậu phục hồi không đủ.
Tuy nhiên, Mikado không thể dừng lại.
Hai ngày nữa là tới ngày diễn ra lễ đính hôn.
Không chỉ có thế. Cậu phải nhanh chóng đưa Kisa có bệnh trạng đang mỗi lúc một tệ hơn đến bệnh viện.
“Kitamikado-san... cậu không sao chứ...? Trông cậu có vẻ mệt mỏi quá chừng...”
Ở trên lưng cậu, Kisa hỏi bằng giọng suy nhược. Cơ thể cô đang nóng khủng khiếp.
Trong lúc leo lên dốc cao của một ngọn núi phủ đầy lá rụng, Mikado mỉm cười:
“Không đáng để một người đang bệnh như cô phải lo lắng đâu. Cô cứ ngoan ngoãn mà ngủ đi.”
“Nhưng...”
Giọng Kisa thật mong manh.
Thấy Kisa yếu ớt khác xa với thông thường, Mikado trở nên đau đớn.
“Tôi đã được huấn luyện để đến nghị viện lên tới 40 độ C cơ. Chỉ chừng này thì...”
Lúc mới vừa nói thì bỗng chân cậu bị trượt, hình như do thiếu sức trụ.
Hai người sắp sửa ngã xuống.
Tiếng hét của Kisa vang vọng, Mikado lập tức vươn tay tới một cành cây gần đó.
Làn da cậu bị cọ sát, mùi thịt cháy bốc lên.
Dù đau dữ dội, dù bị dằm cây đâm vào, Mikado vẫn không buông tay mà giữ cành cây cùng cơ thể của Kisa thật chặt.
“Haa... haa...”
Tim cậu đập mãnh liệt, hơi thở hồng hộc.
Tuy đang cố tỏ ra cũng cảm để khiến Kisa an lòng nhưng thật ra thể lực của Mikado cũng đã sắp đến giới hạn. Nhất định Kisa cũng đang nhận ra điều đó.
“N-nè... ta nghỉ ngơi một chút nhé? Tôi cũng muốn nằm một tí...”
“À, ờ...”
Được Kisa nói như nài nỉ, Mikado vụng về gật đầu.
Cậu không quan tâm đến cơ thể của mình, nhưng chuyện trở nên khó khăn hơn khi cậu phải đèo Kisa theo, cho nên phục hồi lại trạng thái sẵn sàng là việc cần thiết.
Hai người tiến vào trong ngọn núi đầy sương mù, phát hiện được một tảng đá nhô ra như mái nhà và trú bên dưới tảng đá ấy.
Cơn mưa đã bắt đầu rơi ít phút trước càng lúc càng nặng hạt.
Dù mặt đất đã trở nên ẩm ướt nhưng Kisa vẫn nằm bẹp ra đó. Mikado biết điều đấy chứng tỏ cơn sốt đã nặng lắm rồi, nhưng bản thân cậu cũng chẳng thể làm được gì hơn ngoài ngồi bệt trên mặt đất.
Nhà Kitamikado thống trị ánh sáng và nhà Nanjou chi phối bóng tối của Nhật Bản... Giữa thiên nhiên thì cả hai nhà đầy ắp của cải và quyền lực ấy đều chỉ là những sinh vật nhỏ bé.
“Nếu cậu cõng tôi... thì sẽ không kịp lễ đính hôn đâu đấy...”
Kisa lẩm bẩm buồn bã.
“...Không, sẽ kịp mà. Tôi vẫn còn chưa cố hết sức đâu.”
“Nói dối. Nhìn cũng đủ biết rồi. Rằng sức khỏe của Kitamikado-san đang cạn kiệt. Cậu đã đi bộ một quãng đường dài, cơ thể cũng không còn sức nữa...”
“......................”
Mikado không thể phủ nhận.
Thật ra, cậu giữ ý thức được đến tận đây đã là một kì tích rồi. Cậu muốn nằm nghỉ trên một chiếc giường nào đó. Khát khao ấy đang chi phối toàn thân cậu.
“...Xin lỗi vì đã gây phiền phức cho Kitamikado-san. Tôi... vì không muốn cậu tham dự lễ đính hôn bằng mọi giá... nên mới đưa cậu đến đây...”
Kisa gục đầu, mím môi một cách cay đắng.
“Đừng bận tâm. Tôi cũng chẳng để tâm chuyện đó đâu.”
Mikado nhún vai.
“Cứ bỏ tôi ở lại đi. Nếu chỉ có mình Kitamikado-san thì chắc chắn sẽ kịp đấy.”
“Không, tôi nhất định phải đưa cô theo! Sao tôi có thể bỏ cô ở lại ngọn núi này kia chứ!”
Mikado móc chiếc khăn tay từ túi, vắt ráo nó rồi lau tóc cho Kisa. Cả gò má xanh xao, cả bờ môi nhợt nhạt đang run.
Kisa không cố kháng cự mà chỉ hỏi bằng giọng nói nhỏ:
“Tại sao... cậu lại cố gắng đến như vậy? Tôi lúc nào... cũng chỉ toàn gây phiền phức cho cậu kia mà. Hết lôi cậu vào trò chơi tình yêu lại còn vờn cậu như mèo vờn chuột kia mà...”
“Đó là do...”
Tôi thích cô.
Mikado không thể nói ra câu trả lời rõ ràng và đơn giản ấy.
Theo luật của trò chơi, bên nào bày tỏ thiện ý thì bên đó sẽ thua.
Kẻ thua sẽ trở thành nô lệ của đối thủ, sẽ phải vứt bỏ dòng họ của mình.
Nếu là học sinh cấp ba thông thường thì chỉ cần thổ lộ, sau đó nhận câu trả lời của đối phương rồi hết, thế nhưng...
Vì nhà Kitamikado và nhà Nanjou ghét nhau nên hai người chỉ có thể ràng buộc với nhau bằng luật của trò chơi tình yêu.
Họ không được phép bày tỏ tình yêu.
“Tại sao... Nanjou lại muốn cản trở tôi tham gia lễ đính hôn đến như vậy?”
Mikado chỉ còn cách hỏi ngược lại.
“Ờ... ờm, là vì... t-tôi...”
Kisa ấp úng. Phải chăng do lạnh, cơn run của cơ thể cô trở nên dữ dội hơn.
Sự yên lặng ngự trị không gian giữa hai người.
Trong lúc nhìn vào mắt nhau, họ không phát ra được lời nào. Tuy cảm giác rằng có sự hiểu nhau nào đó nhưng họ không thể xác nhận được chân tướng của nó.
Mikado thở dài rồi ôm lấy Kisa.
Kisa đơ người trong giây lát vì sửng sốt, nhưng rồi cô lập tức ôm lại.
Cơ thể cô nhỏ nhắn và lạnh ngắt.
Tuy nhiên, nếu hai người bị ướt áp vào nhau thì sẽ sinh ra nhiệt.
Và, cả ý chí phải có được Kisa của Mikado.
Dù lòng căm ghét Nanjou có mạnh cách mấy đi nữa, dù trò chơi có khó cách mấy đi nữa thì Mikado cũng muốn có được sinh mệnh nhỏ bé này, muốn mãi mãi ở bên cạnh và cười thỏa thích cùng cô.
“...Nghỉ chút rồi ta lại cùng nhau xuất phát nhé.”
Khi Mikado thì thầm trong lúc vẫn ôm Kisa, cô lặng lẽ gật đầu.
–––––––––––––––o0o–––––––––––––––
Tiếng sấm rền.
Cơn mưa nặng hạt đã rửa trôi mặt đất, biến nó thành một cái đầm lầy.
Trong cơn bão mà tầm nhìn bị giới hạn đi rất nhiều, Mikado đang trút chút sức lực còn lại để tiến về hướng Tây.
Trên lưng cậu, Kisa dường như đã cạn kiệt hết sức lực, cả cánh tay đang bám vào cậu cũng thật yếu ớt. Suýt chút nữa cô đã bật ngửa ra sau, cũng may Mikado đã chỉnh tư thế lại kịp. Tuy nhiên, do bị ướt nên tay chân Kisa rất trơn, muốn giữ vững cũng khó.
“Lạnh quá...”
Kisa thì thầm bằng giọng cực kỳ mong manh. Ngay cả sức lực để run cô cũng không còn, giờ chỉ có thể tựa cằm vào vai Mikado.
“Sắp rồi! Chỉ một chút nữa thôi là tới biệt thự rồi! Sẽ không sao đâu!”
Mikado lặp đi lặp lại lời nói vô căn cứ. Cậu muốn động viên Kisa, mặc dù vẫn chưa thấy bóng dáng của ngôi biệt thự đâu.
Kisa không hồi đáp. Hơi thở của cô càng lúc càng yếu đi.
Mikado cảm thấy ớn lạnh. Không phải do cơn mưa, mà là do sợ hãi. Tưởng chừng như ngọn nến sinh mệnh của Kisa sắp sửa tắt ngúm, cậu tuyệt vọng gào lên:
“Kisa!!”
“Fua!?”
Cơ thể Kisa thót một cái.
“Nếu cô còn tỉnh thì trả lời đi! Sắp tới rồi! Thế nên hãy ráng tỉnh đi!”
Mikado gào thét. Cậu cảm giác rằng nếu như để Kisa ngủ vào lúc này thì sẽ có gì đó nguy lắm. Bản năng của cậu mách bảo rằng phải giữ cho ý thức của nhỏ tỉnh táo.
“N-nè, vừa rồi, cậu mới gọi tôi là Kisa...?”
Kisa lúng túng hỏi.
“Phiền phức quá! Trả lời đi!”
“...Vâng!”
Kisa bám chặt vào lưng Mikado.
Sức sống đã quay trở lại một chút trên cơ thể yếu ớt ấy. Không hiểu sao toàn thân Mikado cũng bùng cháy lên, cảm thấy cơn mưa nặng hạt lạnh lẽo cứ như vòi nước hoa sen.
Cậu cõng Kisa chạy một mạch về hướng Tây.
Mặc cho bị lún chân vào bãi lầy, mặc cho bị đâm bởi cơn mưa giáo.
Cậu chạy điên cuồng, cứ như sức mạnh vô hạn từ sâu trong tâm hồn đang dấy lên.
Cho dù Kisa là người thừa kế của phe địch.
Cho dù nhỏ là đối thủ trong trò chơi chiến đấu bằng mưu mẹo.
Chuyện đó bây giờ đã không còn quan trọng nữa.
Vì người con gái mà mình yêu hơn bất cứ ai, Mikado có thể băng qua lũ lụt, có thể điều khiển cơ bắp đạt đến giới hạn từ trước chỉ bằng ý chí.
Không lâu sau, mùi nước biển tràn vào khoang mũi cậu.
“Kia là...”
Những gì cậu có thể nhìn thấy đó là bờ biển gồ ghề, các làn sóng vỗ, một bến tàu cũ kĩ... và một tòa nhà xám xịt.
Trên bức tường bê tông trắng có gắn những tấm kính lớn.
Thay vì biệt thự thì đó...
“Chẳng phải là viện nghiên cứu sao!?”
À phải rồi, hòn đảo này là nơi thí nghiệm của nhà Nanjou kia mà – Mikado sực nhớ ra.
Kisa hồi đáp bằng giọng mong manh:
“Tuy hoang tàn nhưng... đâu phải là không thể sử dụng như biệt thự chứ... Bàn mổ có thể lấy làm giường này, bể nuôi dưỡng vô tính có thể lấy làm bồn tắm này...”
“Đừng nói bình thản như thế! Chết thật đấy!”
“Đ-đừng lo... có cả lò đốt xác không để lại vết tích gì mà...”
“Đừng lo kiểu gì chứ hả!”
Mikado vội chạy đến cửa chính định mở nhưng không mở được.
Cậu đập cửa rầm rầm với cảm giác sốt ruột nhưng chẳng ích gì.
“Chìa khóa đâu!?”
“Chắc là người phụ trách ở đây giữ chăng...?”
“Vậy người phụ trách đâu!?”
“Biến mất một cách bí ẩn rồi... bao gồm cả gia đình y...”
“Sao dark quá vậy!!”
Mikado tung hết sức đạp vào kính cửa sổ gần đó.
Có lẽ do đã hao mòn theo thời gian, tấm kính vỡ toang, các mảnh vỡ văng tung tóe.
Ngay sau đó, chuông báo động bắt đầu vang lên.
«Phát hiện có kẻ đột nhập! Phát hiện có kẻ đột nhập! Chuẩn bị phản công! Yêu cầu đơn vị đại lục xuất phát ngay lập tức! Xin hãy cố thủ cho đến khi lực lượng yểm trợ đến!»
Thông báo vang inh ỏi, đèn cảnh báo đỏ lè nhấp nháy không ngừng.
Mikado khụy gối xuống sàn trong viện nghiên cứu cũ kĩ, rồi ngã ập về trước.
–––––––––––––––o0o–––––––––––––––
“Vận động quá sức, say nắng và nhiễm virus nhẹ. Chỉ cần truyền thuốc kháng sinh và nghỉ ngơi khoảng một tuần là sẽ phục hồi thôi. Trong thời gian này xin tiểu thư vui lòng không gắng gượng làm việc gì...”
Bỏ lại lời nói như thế, bác sĩ rời khỏi phòng bệnh.
Ở đây là phòng nhập viện đặc biệt của một bệnh viện lớn trên đất liền. Tuy là một bệnh viện danh tiếng chứa nhiều bác sĩ nổi tiếng nhưng dường như nó thuộc sở hữu của nhà Nanjou.
Căn phòng được trang trí bằng những nội thất xa hoa ấy trông chẳng khác gì một hộ khách sạn cao cấp.
Kisa đang nằm trên giường.
Cây kim truyền thuốc miễn dịch đang ghim vào cánh tay mảnh mai của cô, tóc và da thì đã được y tá lau chùi sạch sẽ. Sắc mặt cô đã trở nên khá hơn lúc ở trên đảo, nhưng vẫn còn khá yếu.
Đang đứng quan sát Kisa cạnh Mikado là đội trưởng lực lượng tư quân của nhà Nanjou. Đó là một mỹ nữ mang phong thái mạnh mẽ nhưng ánh mắt rất sắc bén, còn bờ môi thì đen thui.
Đội trưởng nhìn mặt Mikado và cười bằng mũi:
“Không ngờ là thằng nhóc của Kusomikado lại ra tay giúp đỡ Kisa-sama. Ngươi không nghĩ nếu mình bỏ mặc cô ấy thì nhà Nanjou sẽ diệt vong sao?”
“...Tôi không nghĩ thế. Và tôi cũng không thể để Kisa chết.”
Mikado trả lời bằng giọng điệu cứng cỏi. Trong tình trạng ở ngay trong địa phận của địch, hơn nữa bên cạnh còn là nhân vật nguy hiểm trang bị súng ống và dao găm, cậu không thể thư giãn được một khắc nào.
“Hưhưm... ra vậy...”
Đội trưởng lẩm bẩm như đã đoán ra điều gì đó rồi nhún vai nhẹ:
“Cả Kisa-sama lẫn ngươi đều chọn con đường gian nan như cứt nhỉ. Chẹp, ta nghĩ là từ bây giờ điều tồi tệ nhất mới xảy ra, nhưng hãy cố lên nhé.”
Cô ta thư thả vẫy bàn tay có quá nhiều vết thương đối với một người phụ nữ rồi bước ra hành lang.
Cánh cửa đóng lại, ngọn đèn khóa tự động bật lên, tiếng bước chân xa dần.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người, Kisa lẩm bẩm:
“...Cảm ơn, Kitamikado-san. Món nợ này... tôi nhất định sẽ trả.”
“Tôi có coi đó là món nợ đâu. Cô không sao là tôi vui rồi.”
Mikado mỉm cười trong khi bản thân cậu cũng đang mệt nhoài.
Kisa đang yếu ớt như thế kia, cậu không muốn cô phải lo lắng thêm nữa. Mặt khác bộc lộ sự mệt mỏi khiến cậu rất mất mặt, thành thử cậu cố đứng thẳng lưng với thần thái khỏe mạnh.
Kisa khẽ nuốt nước bọt, hít thở một hơi thật sâu rồi nói:
“Tôi đã không sao nữa rồi. Giờ vẫn còn kịp cho buổi lễ đính hôn đấy. Cậu đi đi...”
“À, ờ.”
Mikado kiểm tra đồng hồ điện thoại.
Quả thật là nếu giờ cậu nhảy lên tàu cao tốc từ nhà ga gần nhất thì vừa kịp tới hội trường. Chuyện chú rể bị mất tích có được báo cho nhà Shizukawa chưa thì không rõ nhưng trước mắt thì đến đó là nghĩa vụ của cậu.
Tuy nhiên... Mikado lưỡng lự.
Để lại Kisa đang yếu ớt một mình thì thật đáng thương. Vì cậu đã biết được sự mong manh, phần con gái bình thường và thân nhiệt của nhỏ.
“Thôi... gặp lại sau ở trường nhé.”
Khi Mikado quay lưng về phía chiếc giường để giũ bỏ do dự và định rời khỏi thì...
Áo cậu bị túm lại.
Ngoái đầu về sau, cậu thấy Kisa đang vươn tay từ giường bệnh nắm mép áo mình lại với đôi mắt rưng rưng ướt đẫm cùng gương mặt có vẻ cô đơn.
“Không muốn tôi đi à?”
Khi Mikado hỏi, Kisa lắc đầu.
Tuy nhiên, cô không buông tay khỏi áo Mikado.
Cứ như chú cún con sắp sửa bị chủ bỏ rơi, cô mím chặt môi nhìn lên Mikado.
Bằng bộ dạng không có chỗ dựa, yếu ớt hết chỗ nói.
Trước yêu cầu của cô, trước khẩn cầu không nói thành lời, Mikado không kháng cự. Cậu không thể bỏ đi để cô gái mà mình cực kỳ yêu thích buồn được.
Mikado thở dài:
“...Tôi sẽ ở lại đây. Cho đến khi Kisa khỏe lại.”
“Như thế... ổn không...?”
Kisa rụt rè hỏi.
“Đành chịu thôi... Vì tôi đã bị cô tóm mà.”
Mikado gỡ tay Kisa khỏi áo, đặt nó xuống nệm, rồi ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường.
Sự yên ắng êm đềm. Chỉ có hơi thở của hai người cùng tiếng máy điều hòa lắp đầy căn phòng bệnh yên bình.
Ở đây tuy không phải là đảo hoang nhưng chẳng có ai quấy rầy cả.
Chỉ có ở đây là không tồn tại nội chiến Bắc Nam.
“Cảm ơn cậu...... Mikado.”
Kisa ngượng nghịu lẩm bẩm trong lúc dùng chăn che đi phân nửa gương mặt ửng đỏ.
“...Đừng bận tâm làm gì.”
Mikado cảm thấy má mình trở nên nóng lên, quay mặt nhìn ra cửa sổ.