Cậu có thích bị chinh phục bởi một cô gái dễ thương không? (1-2)

chương 3: trận đấu đáng sợ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tiếng chuông kết thúc tiết tư ngân lên.

Sự căng thẳng của các học sinh đang mong được nghỉ ngơi một chút đồng loạt xả ra.

Khi Mikado lấy ra hộp bentou do đầu bếp độc quyền của nhà Kitamikado chuẩn bị, Kisa cất tiếng gọi:

“Nè, Mikado. Trưa nay ta ăn ch...”

“Mikado-sama! Em ăn trưa cùng ngài có được không ạ? Em có làm bentou đây!”

Khoảng giữa Rinka vừa mới đứng dậy và Kisa tóe ra hoa lửa dữ dội.

Hôm nay chiến tranh lại nổ ra.

Kisa chống tay lên hông, quay sang nhìn trừng trừng Rinka:

“Ara... Shizukawa-san đang nghĩ gì ấy nhỉ...? Trong nội quy cấm học sinh vừa mới chuyển trường mang theo bentou tự làm đấy?”

“N-nội quy mà như thế thì quá đáng quá đó!”

Rinka, đang ôm gói bentou truyền thống đáng yêu, kháng cự.

Có linh cảm chẳng lành, Mikado lên tiếng:

“Này...”

“Mikado đừng nhúng tay vào. Cô ta sẽ đo ván ngay thôi.”

“Mikado-sama, em xin lỗi nhưng phiền ngài chờ một chút ạ. Cô ta sẽ đo ván ngay thôi.”

“Đo ván cái gì cơ?”

Người trong mộng và hôn thê của Mikado, cả hai đều quá nguy hiểm.

Dáng vẻ đối đầu giữa Kisa và Rinka trông cứ như con đại xà đang cuộn tròn và vu nữ diệt ma.

Từ lúc Rinka chuyển đến học viện Sousei thì trò chơi tình yêu càng tăng độ hỗn loạn, những ngày yên bình của Mikado đã tan thành mây khói ở bên kia giấc mơ.

Chính xác là thời loạn lạc. Cuộc chiến không khoan nhượng giữa lớp học.

“Thiệt tình, bất ngờ thật đấy. Shizukawa-san mặt dày quá thì phải? Cô có lý do chính đáng gì để cố ăn trưa cùng Mikado sao?”

“Hôn thê ăn trưa cùng chồng tương lai là chuyện bình thôi mà.”

“Kư...”

Kisa siết chặt bàn tay.

“Vậy chứ Nanjou-san có lý do chính đáng gì ấy?”

“V-vì tôi... là bạn cùng lớp!”

“Bạn cùng lớp...?”

Rinka ngớ người.

“Đúng vậy! Bạn cùng lớp thân thiết thường ăn chung với nhau mà! Mặc dù từ lúc chào đời tới giờ tôi chưa làm chuyện đó lần nào!”

“Đúng là với bạn cùng lớp thì chuyện đó bình thường ha...”

Và Mikado cảm thấy như mình vừa được bộc bạch một sự thật đáng buồn. Việc Kisa đang bị các học sinh khác cô lập, nhìn qua thôi cũng đủ biết rồi.

“Nhưng, nếu thế thì tôi cũng là bạn cùng lớp mà, coi như 50-50... à mà, nếu xét đến địa vị hôn thê thì rõ ràng là tôi nhỉnh hơn đó chứ?”

Kisa trỏ ngón tay vào Rinka vừa mới điềm đạm phản công, nói:

“Thời gian là bạn cùng lớp của tôi lâu hơn! Đồ ma mới!”

“Ma mới!? Từ xưa tôi đã...!”

Lúc cuộc đấu khẩu sắp sửa tăng nhiệt thì...

Cửa lớp bật mở, một cô gái mặc trên người bộ đồng phục cấp hai hăng hái nhảy vào.

“Mikado-kuuun! Em đói bụng quá! Cho em ăn hết bentou của anh đi!”

Người vừa nói tùy tiện vừa chạy tới chỗ họ là em gái của Nanjou Kisa, Nanjou Mizuki.

Vì ngay cả chai nước nhỏ còn chẳng mang theo nên có thể phỏng đoán rằng nhỏ thật sự định để Mikado lo hết.

Rinka nhăn cặp lông mày lá liễu:

“Ano... Nanjou-san.”

“Chuyện gì?”

“Gì ạ~?”

Hai chị em cùng nhau nhìn Rinka.

“Ý tôi là cô em gái!”

Khi Rinka lúng túng bổ sung, Mizuki mỉm cười vô tư:

“Mồ, gọi bằng họ nghe xa lạ quá! Gọi Mizuki đi, chúng ta là bạn bè mà!”

“Hai người trở thành bạn bè từ lúc nào thế?”

“T-tôi không nhớ...”

“Chào nhau một lần là đã thành bạn bè rồi mà!”

“Thế thì toàn bộ bạn học trở thành bạn bè hết rồi còn gì?!”

“Mọi người trên thế giới là bạn bè của nhau mà!”

“Đầu em... mới va vào đâu à...?”

Ma vương Kisa chùn bước trước aura tích cực áp đảo.

“Phải rồi ha... tôi... là bạn bè của mọi người trên thế giới...”

Đến Rinka cũng đang bị chi phối bởi tư tưởng của Mizuki.

Tuy nhiên, cô lập tức lắc đầu một cách tao nhã.

“A-ano, ở đây là phòng học của khối cấp ba mà, sao Mizuki-san thuộc khối cấp hai lại có thể vào được vậy? Dạo gần đây cô thậm chí còn đến mỗi ngày... có vẻ không ổn cho lắm.”

“Công nhận! Điệu này phải mách với giáo viên thôi!”

“Bộ cô là học sinh tiểu học chắc?!”

Không từ bất cứ thủ đoạn nào là sở trường của Kisa, nhưng Mikado cảm thấy cách đó có hơi trẻ con.

Còn Mizuki thì chẳng thèm màng đến ý định đuổi mình của người khác, phấn khởi kéo cánh tay Mikado:

“Em đã vòi vĩnh giáo viên ở phòng giáo vụ và đã có được chìa khóa sân thượng nè! Vào hôm thời tiết đẹp thế này, em muốn ăn bentou của Mikado-kun ở bên ngoài cơ! Giống như đi dã ngoại ý!”

“Em đúng là chỉ hành động có lợi cho mình thôi nhỉ!”

“Nhưng, Mikado-kun cũng muốn thử mà phải không? Dù khó chịu nhưng trong lòng anh cũng có chút thích thú mà phải không?”

“Làm gì có chuyện đó.”

Tuy nhún vai nhưng thực ra thì Mikado hơi bồi hồi đối với việc xơi bentou trên sân thượng.

Nhà Kitamikado không tồn tại hành vi bình dân như đi dã ngoại, còn ăn bên ngoài là trường hợp cực kỳ hiếm. Sau khi được Mizuki dắt đi trải nghiệm cuộc hẹn hò bình dân, Mikado đã bắt đầu nảy sinh niềm hứng thú với những văn hóa như thế.

“Chờ đã! Nếu Mikado đi thì tôi cũng đi! Tôi không thể để con mồi chạy thoát được!”

“T-tôi cũng tham đi nữa! Theo chồng đến bất cứ nơi đâu là bổn phận của một người vợ mà!”

Kisa và Rinka vội vàng đuổi theo.

“Ha!? Thời thế thay đổi!?”

Kokage ôm máy ảnh nhảy dựng lên từ chỗ ngồi của mình.

–––––––––––o0o–––––––––––

Trời xanh, mây trắng.

Ánh nắng êm dịu đổ xuống từ bầu trời.

Làn gió mang theo hương hoa thổi qua, khiến những tán cây xào xạc.

Một khung cảnh yên bình. Đích thị là môi trường hoàn hảo để làm một cuộc dã ngoại giả trên sân thượng.

Có điều... sát khí thoang thoảng xung quanh thì lại chẳng yên bình tí nào.

Đang hướng về phía Mizuki, người đã nhanh chóng chộp lấy hộp bentou của Mikado, là cơn phẫn nộ của Kisa cùng ánh mắt cảnh giác của Rinka. Ý định của họ đan xen vào nhau, không khí căng thẳng.

“E-etto... Kisa... chan...? Cậu không ăn trưa sao...?”

Khi Kokage rụt rè lên tiếng thì...

“Tất nhiên là ăn rồi. Vì bữa trưa là thứ ăn hay bị ăn mà, phải không...?”

...bị Kisa lườm bằng ánh mắt ác quỷ, trong lúc nở nụ cười đầy u ám.

“Awa... awawawa...”

Kokage nắm chặt máy ảnh, cơ thể trở nên tê liệt.

“Để xem bữa ăn hôm nay có gì nào~”

Chẳng hề bận tâm đến không khí căng thẳng, Mizuki hào hứng mở hộp bentou của Mikado ra.

Bên trong là kinpira ngó sen, đậu đen nấu ngọt, măng ngâm giấm... rất nhiều món ăn Nhật Bản chứa bao tâm huyết của đầu bếp.

Mizuki chắp hai tay và rạng rỡ đôi mắt:

“Oa! Mộc mạc quá! Sặc mùi cụ già thật đấy!”

“Nếu phàn nàn thì đừng có ăn.”

“Ăn chứ~, trông ngon mà. Với lại, Mikado-kun đút cho em ăn đi!”

“Anh từ chối. Tự ăn đi.”

“Lúc ăn với người khác giới, đút cho nhau ăn là tập quán...”

“Sau đấy anh đã tìm hiểu và phát hiện ra rằng em đã nói xạo, giờ tính sao đây nhỉ?”

Sau hôm hẹn hò, Mikado đã hỏi mấy đứa con trai trong lớp và đã có một phen bẽ mặt.

“Gì chứ~ bị bại lộ rồi à~. Vậy, em sẽ ăn hết hộp bentou này để tạ lỗi nhé.”

“Đã cướp bentou của anh mà còn bảo là để tạ lỗi cái gì chứ hả?!”

“Oa! Hương vị mộc mạc! Ngon ghê~!”

Mizuki có lẽ đứng đầu trong bảng xếp hạng những đứa trẻ không thèm nghe người khác nói.

Dù vậy, nhỏ đang ăn trông rất ngon lành, mặt cười tươi rói, làm vương hạt cơm trên má, hồn nhiên quá mức khiến Mikado có muốn bực tức cũng không bực tức nổi.

Rinka xích lại gần Mikado.

“Tuy thật vô lễ nhưng xin Mikado-sama hãy dùng bentou của em có được không ạ? Em đã dồn hết tâm huyết để chuẩn bị cho ngài đấy.”

“A... thế thì đỡ quá. Tớ đang định đi mua bánh mì, nhưng lại không biết mua như thế nào nữa...”

Mikado chưa từng ăn trưa chỉ bằng bánh mì chứa đầy carbohydrate. Đối với con trai của nhà Kitamikado gánh vác tương lai của Nhật Bản, thực phẩm không chú trọng dinh dưỡng là tội ác.

“Cảm ơn cậu nhiều lắm!”

Rinka đặt chiếc hộp nho nhỏ nhiều tầng lên đùi, hớn hở mở nắp ra.

Món ăn kiểu Nhật sặc sỡ, nổi bật bên trong chiếc khuôn đỏ.

Không như hộp bentou chú trọng tính năng của Mikado, hộp bentou này được trang trí bằng cánh hoa màu hồng nhạt và rau củ xắt mỏng, sử dụng rất nhiều kamaboko tạo thành hình con phượng hoàng, trông rất bắt mắt.

Đây đã là tác phẩm nghệ thuật mất rồi.

Một tuyệt tác hoàn hảo, không thích hợp để ăn thoải mái ở trên sân thượng trường học.

“Cái này... do Rinka làm sao...? Có cầu kì quá không...?”

Dù cảm thấy áy náy nhưng Mikado hơi bị nó cuốn hút.

“Trong lúc vừa làm vừa nghĩ về Mikado-sama thì em lỡ tay ạ...”

Rinka cúi mặt ngượng ngùng.

Trước món ăn tự làm vượt xa ranh giới của một nữ sinh cấp ba, Kisa trở nên tái mét.

“C-ccccccccccô nghĩ là có thể thắng tôi bằng thứ đó sao!? Còn non lắm! Bentou như thế thì ngay cả trẻ con cũng làm được!”

“Làm gì được kia chứ...”

Nếu có đứa nào làm được thì nó đã được tôn là Mozart của giới ẩm thực mất rồi.

“Được chứ sao không?! Và tôi còn đi xa hơn thế! Không tin thì thử ăn bentou của tôi xem!”

Kisa ấn hộp bentou vào Mikado.

Do cô cuống cuồng quá hay sao ấy mà hộp bentou suýt làm một cú clean hit vào vùng chấn thủy của Mikado, nhưng may mà Mikado đã kịp đỡ bằng mu bàn tay và thoát nạn.

“Đó là... thuật ám sát được truyền cho người du mục ở Đông Á!?”

Kokage quên luôn cả việc ăn trưa, đang nhấp máy ảnh lia lịa.

Hộp bentou của Kisa khác với của Mikado và Rinka, thiết kế theo phong cách Tây phương. Một hộp bentou xinh xắn màu hồng. Con gái nhìn thấy chắc rất thích.

Khi Kisa mở nắp ra, có thể thấy rằng bên trong chứa thịt viên, cơm viên, nugget và táo hình thỏ.

Đang ngốn thức ăn đầy má như hamster, Mizuki chỉ tay và cười:

“Ahaha, bentou của onee-chan cực kì bình thường luôn~!”

“Bình thường cái gì chứ hả?! Trong tạp chí viết rằng bentou như thế này chứa sức nữ tính cao đó!”

“À, là cái chuyên đề [Bentou phổ biến của năm nay là đây! Hãy nghiền nát ý trung nhân bằng đường dạ dày nào!] ấy hở?”

“Đừng có tiết lộ nguồn thông tin chứ!!”

Mikado chăm chú nhìn Kisa đang bỏ bừng vành tai.

“Cô... bình thường chỉ dễ thương ở mỗi bentou thôi nhỉ.”

“Chỉ ở mỗi bentou cái gì cơ!? Tôi còn dễ thương ở những điểm khác nữa chứ bộ! Tôi là người dễ thương dễ thương nhất thế giới đó nha!”

“Nanjou-san... tự nói mình như thế thì có hơi...”

Tự dưng Rinka rút người như đang xấu hổ.

“Sự thật thì đành chịu thôi! Với lại, đằng nào thì con gái ai cũng nghĩ mình là người dễ thương nhất mà! Con gái là loài sinh vật như thế đó!”

“Cô làm ơn đừng nói lời khiến ước mơ tan vỡ có được không?!”

Mikado, người hầu như không có kinh nghiệm yêu đương, vẫn còn đang nằm ở độ tuổi muốn tin rằng con gái là một loại thiên thần. Song, chỉ tại người khác giới mà cậu gần gũi nhất thuộc nhà Nanjou bóng tối mà cậu chẳng thể mơ mộng được nữa.

“Đủ rồi, mau ăn đi!”

Kisa cắm nĩa vào thịt viên và đẩy tới miệng Mikado.

Mikado đã lập tức nghĩ đến việc phòng thủ bằng răng, nhưng sau đó thì cậu phán đoán rằng thiệt hại phát sinh sẽ rất thấm (với cái lực này thì chiếc nĩa sẽ đâm gãy răng) nên đã tiếp nhận viên thịt.

Theo gia huấn của nhà Kitamikado thì nếm thịt viên phải nhai kĩ 30 lần.

Lực đàn hồi mềm mại, nước thịt tuôn trào, gia vị kích thích.

“Th-thế nào...?”

Hime, người đã phấn khởi cho đến vừa rồi, đang quan sát với tâm trạng căng thẳng.

“Ngon ghê.”

“Chứ sao! Bởi vì tôi là thiên tài cái gì cũng làm được kia mà! Mikako có trở thành tù binh thức ăn tôi nấu cũng là lẽ đương nhiên thôi! Nào, hãy sùng bái và tôn vinh tôi đi!”

“Chỉ là một viên thịt mà hí hửng gớm...”

Thế nhưng, Mikado đang nghĩ Kisa hồn nhiên vui mừng trông thật dễ thương. Cậu muốn khen nhiều hơn để Kisa cười lắm, nhưng thể diện của nhà Kitamikado và lòng ngượng ngùng của cậu không cho phép.

“M, Mikado-sama! Xin ngài hãy ăn cả bentou của em nữa!”

Rinka dùng đũa gắp miếng củ cải trắng ngâm giấm chìa tới chỗ Mikado. Đó không phải là củ cải trắng ngâm giấm bình thường, mà là nghệ thuật ẩm thực. Những chiếc hoa cúc xinh đẹp được tạo hình bằng những đường tỉa rất tỉ mỉ.

“Đừng, Mikado! Nếu ăn thì cậu sẽ chết đấy!”

“Tại sao lại chết kia chứ!?”

“Ôi không, mình đã giết Mikado, mình chết theo cậu ấy đây! – trông cô giống như thế lắm!”

“Không có chuyện đó đâu!”

“Nếu nói đến một trong hai thì onee-chan dám sẽ như thế lắm nhỉ.”

“Mikado-sama...”

Rinka khẽ run đầu đũa, mắt nhìn chăm chăm Mikado. Thứ đang được thể hiện là kỳ vọng, lo lắng và chuẩn bị tinh thần.

Không cần biết động cơ là gì, chừa lại thứ mà người ta đã cất công làm vì mình là đi ngược với phong cách của nhà Kitamikado.

“Tớ sẽ nhận.”

Mikado gật đầu, cắn lấy miếng củ cải trắng ngâm giấm từ đầu đũa của Rinka.

Hương vị hoa tiêu thơm ngát, sự đậm đà của giấm mang độ ngọt vừa phải, cảm giác giòn rụm của củ cải tươi. Niềm khoái lạc sinh ra trong nướu di chuyển đến răng, sự hài hòa hương vị tuyệt vời xâm chiếm não bộ.

“Ngon ghê.”

“Mừng là ngài thích nó ạ...”

Rinka thở phào một cái. Má cô ửng đỏ nhẹ.

“Ưgưgư...”

Kisa vừa nhìn trừng trừng Mikado vừa cầm chặt mép hộp bentou tới nỗi nó như sắp sửa nát vụn.

“Và tại sao cô lại tỏa ra sát khí ngùn ngụt chứ hả...?”

Ở mức độ mà Kokage đang quan sát đã bỏ chạy mất do khiếp sợ, chỉ còn ổ bánh mì đậu đỏ và hộp sữa bị bỏ lại.

“Bởi vì tôi bị phản bội xuất sắc quá chứ sao! Đã ăn bentou của tôi rồi mà còn ăn bentou của Shizukawa-san, cậu đúng là một gã đàn ông lẳng lơ! Phải, là loại người bắt cá khoảng năm tay đấy!”

“E-em tin ngài mà, Mikado-sama! Rằng dù ngài có bốn người phụ nữ khác, có ba mươi đứa con hoang đi nữa thì nhất định cuối cùng ngài cũng sẽ trở về bên em...”

“Chuyện quái gì thế hả!?”

Mikado vừa hứng lòng thù địch dữ dội từ Kisa, vừa được trao ánh mắt tin tưởng từ Rinka (nhưng sắp khóc tới nơi), tình huống đang cực kỳ hỗn loạn.

“Đây là lúc phải làm rõ trắng đen! Cậu thích bentou của tôi hay bentou của Shizukawa-san hở!?”

“Ch-chuyện đó em cũng muốn nghe ạ!”

“Nào, của ai!?”

“Của ai ạ!?”

Mikado bị áp sát từ hai bên.

Mặt của hai thiếu nữ xinh đẹp khoác lên vẻ giận dữ đang cách cậu một khoảng gần xịt. Hương thơm ngọt ngào của Kisa khiến lòng bồi hồi cùng hương thơm thanh nhã của Rinka cũng khiến lòng bối rối. Cả hai dường như đều đang mất đi tâm trí, họ chẳng nhận ra chuyện áo đồng phục của mình đang chạm vào Mikado.

Hai bông hoa xinh đẹp, cặp ngọc của giới thượng lưu.

Mikado cảm thấy thân nhiệt đột ngột tăng vọt, trối chết tụng truyện Heike trong đầu và giữ cho tâm được bình thường. Do có sức mạnh tinh thần bền bỉ của nhà Kitamikado nên cậu còn chịu đựng được, chứ nếu cậu là một đứa con trai bình thường thì chắc giờ này đã nôn ra máu rồi.

Mikado gạt bỏ mọi thiên vị và đưa ra đánh giá đánh giá khách quan nhất có thể:

“À thì, của ai cũng ngon cả.”

Kisa điên tiết:

“Tới rồi đó! Người đàn ông thiếu quyết đoán! Đúng là câu trả lời tệ nhất mà tôi có thể hình dung! Cho dù có là kết hôn đi nữa thì cậu cũng sẽ nói ‘vì cô nào cũng ngon cả nên tôi sẽ ăn cả hai’ chứ gì!”

“Rốt cuộc thì từ nãy đến giờ cô đang nói cái gì vậy hả!?”

Rinka rưng lệ:

“N-nếu ngài có thể ăn em đầy đủ mỗi ngày thì...”

“Rinka!? Tỉnh táo lại đi! Hãy cân nhắc về tiếng Nhật thêm một chút đi!”

Câu trả lời của Mikado có vẻ chỉ đổ thêm dầu vào lửa.

Kisa và Rinka đứng dậy cùng một lúc. Ý chí chiến đấu dữ dội bắn ra tung tóe.

Kisa khoang tay lại:

“Shizukawa-san...? Đến nước này thì đành phải quyết đấu thôi! Ta hãy cùng làm rõ xem ai sẽ được Mikado khen ngon nào...! Với quy ước bên thua sẽ bị cắt một ngón tay.”

Rinka duỗi thẳng lưng:

“Cắt ngón tay thì hơi căng, nhưng... được thôi. Cứ để mơ hồ như thế này hơi đáng lo về sau. Tôi chấp nhận trận đấu này!”

“Ồ... Vậy thì em cũng tham gia nữa. Trông có vẻ thú vị ghê.”

Mizuki vô tư tự ứng cử ở giữa hai người đang trừng mắt nhìn nhau.

–––––––––––o0o–––––––––––

Sau giờ học, Mikado đang ra về trên hành lang thì Kisa chạy đến bên cạnh.

“...Đồ ngốc Mikado. Nếu cậu bảo rằng bentou của tôi ngon hơn thì đã chẳng có trận đấu quái đản rồi.”

Cô phồng má, trông dễ thương hết sức.

Có vẻ như cô đang giận, nhưng nếu là cách giận này thì Mikado càng muốn bị giận thêm.

“Ờ thì... tôi đâu thể nói dối được. Thức ăn của cô và thức ăn của Rinka tuy theo khuynh hướng khác nhau nhưng bên nào cũng ngon mà.”

Đánh giá chính xác và vận dụng linh hoạt năng lực của người khác là phong cách của nhà Kitamikado. Dù trong tình huống thế nào đi nữa thì cậu cũng không được phép thiên vị hay do dự.

Thế nhưng, Kisa lại phồng má to hơn nữa:

“Tôi không giỏi nấu ăn mà! Làm sao đấu lại kia chứ?!”

“Nếu đã dỡ nấu ăn thì tại sao cô lại khiêu chiến chứ hả!? Cô bị ngốc à!?”

“Thì để đánh bại tơi bời Shizukawa-san chứ sao!”

“Nhưng người sẽ tơi bời là cô đấy!?”

Cơ mà, có ý định muốn nhìn thấy Kisa tơi bời và bật khóc vì cho rằng cảnh đó nhất định rất dễ thương thì đầu óc của Mikado đã thối rửa hết thuốc chữa rồi.

“Ủa khoan, hộp bentou hồi trước cũng ngon mà, thế thì cô có dở nấu ăn đâu?”

Mikado nhớ lại hộp bentou đáng yêu chứa đầy omelet và cà rốt ướp đường. Chỉ nghĩ đến thôi mà cơn thực dục của cậu lại dấy lên.

“Lúc đó... tôi đã học công thức và cố gắng làm... mất tới ba ngày mới được thành quả như vậy chứ bộ...”

Kisa vừa chọc hai đầu ngón tay vào nhau vừa chu môi.

Cho tôi ôm một cái đi!!

Mikado đấu tranh chống lại sự thôi thúc muốn ôm chằm lấy bờ vai mảnh mai của Kisa.

Cậu rất cảm kích Kisa khi đã cố gắng vì mình dù mục đích của cô là chiến thắng trò chơi tình yêu, nghĩ rằng bản thân phải vỗ về người mà mình vẫn luôn muốn được nấu bữa sáng cho mỗi ngày.

Có điều, sự thật là Kisa không giỏi nấu ăn.

Nhà Nanjou là phú hào đếm trên đầu ngón tay ở Nhật Bản, và Kisa – người thừa kế của gia tộc − là một tiểu thư thuần túy, không đụng đến việc nhà hay việc lặt vặt từ nhỏ cũng là điều bình thường.

Tất nhiên nhà Shizukawa cũng là chủ của tập đoàn tài phiệt lớn mạnh, nhưng Rinka là học sinh của học viện nữ sinh Shirase bị giễu cợt là trường học cô dâu. Vì ngôi trường đó nhồi nhét mọi kiến thức của người phụ nữ truyền thống vào đầu học sinh của mình nên Rinka có điểm xuất phát khác với Kisa.

“Nói tóm lại!”

Kisa chống tay lên hông và trỏ ngón tay vào chóp mũi Mikado.

“Đến nước này rồi thì Mikado cũng chuẩn bị kỹ lưỡng cho trận đấu đi! Từ hôm nay cho đến ngày quyết đấu, tức một tuần, cấm cậu ăn! Để bụng đói hết cỡ!”

“Như thế tôi chết mất còn gì!”

“Chính vì bán sống bán chết nên có ăn gì thì cũng thấy ngon chớ sao! Và bằng việc cho cậu ăn thật nhiều đồ ăn của tôi trước, cậu sẽ thấy tương đối ngán đồ ăn của Shizukawa-san... kế hoạch hoàn hảo thế còn gì!”

“Nhưng kế hoạch ấy đã sụp đổ ngay bây giờ rồi đó ha! Tạm thời thì tôi quyết định sẽ ăn đồ ăn của Rinka trước!”

Khi Mikado tuyên bố, Kisa run rẩy cầm cập:

“Đ-đúng là đồ hèn hạ...!”

“Ê, câu đó dành cho cô mới đúng chứ!”

Nanjou Kisa có đúng là một cô gái thông minh hay không, Mikado chẳng còn rõ nữa.

Thành tích của cô luôn đứng đầu, còn cô được gọi là thiên tài từ lúc được sinh ra trong nhà Nanjou bóng tối, nhưng Kisa mà Mikado biết lại là một người bộp chộp, nói thẳng ra là ngốc nghếch.

“Chẹp, hãy mong chờ tuần sau đi. Lúc đó cậu sẽ thành tâm làm nô lệ cho tôi, còn Shizukawa-san sẽ ôm nỗi tuyệt vọng cuốn gói khỏi trường đấy!”

“Tự tin gớm...”

Với ánh mắt nghi hoặc, Mikado nhìn theo tấm lưng Kisa đang vừa ra về vừa cười to.

–––––––––––o0o–––––––––––

Ở một khe núi sâu thẳm.

Tiếng chim hót líu lo khẽ rung cây, âm thanh nước róc rách đang lấp đầy thế giới.

Không khí trong lành đến nỗi hít một hơi thật sâu khiến ta có cảm giác như mọi ngóc ngách trong phổi vừa được thanh lọc.

Tại nơi được gọi là bí cảnh (vùng đất bí ẩn) còn lại rất ít trên Nhật Bản ấy, có một ngôi nhà tranh.

Đang ngồi đối diện với Rinka trong ngôi nhà tranh là một bậc thầy nấu ăn. Đó là người phụ nữ đã từng đảm nhiệm vai trò là giáo viên nấu ăn cho đến cách đây 5 năm trước tại học viện nữ sinh Shirase, và đã chiến thắng rất nhiều cuộc thi nấu ăn trong thời kỳ tại chức. Dù giờ đã già nhưng bà vẫn còn được các giáo viên và cựu học sinh kính trọng.

“...Con gái của Shizukawa, em hiểu thế nào là mỹ vị?” − nữ bậc thầy từ tốn hỏi.

“Em nghĩ là hương vị khiến người dùng cảm thấy hạnh phúc ạ.” − Rinka nhã nhặn đáp.

Nữ bậc thầy chậm rãi lắc đầu:

“Sai rồi. Mỹ vị đơn giản nằm ở cảm giác. Đó là thanh lọc tâm hồn. Nếu có bất cứ cặn bã nào thì hãy thanh lọc chúng bằng tất cả kỹ thuật và nhiệt huyết của mình, đó chính là đỉnh cao của mỹ vị.”

“Thanh lọc cặn bã...”

Đang lơ lửng trong đầu Rinka là dáng đứng đẹp đẽ nhưng cũng thật quái dị của Kisa, bàn tay ma quỷ đang rón rén tiếp cận hôn phu yêu dấu của mình. Cô không biết là Kisa đã dùng mưu kế gì để đánh cắp trái tim của Mikado, nhưng cô hiểu rằng mình phải cứu Mikado khỏi tà ác.

“Giờ thì, ta nghe là em đến nhờ chỉ dạy để lấy lại người mình yêu từ một cô gái khác?”

“...Vâng. Em muốn có được Mikado-sama bằng mọi giá ạ.”

“Đối phương cũng là nữ sinh của Shirase à?”

“Không, cô ấy không phải là học sinh của học viện nữ sinh Shirase ạ.”

Khi Rinka trả lời, má nữ bậc thầy cứng đơ:

“Nếu thế thì em không được phép thua. Nữ sinh của Shirase là yamato nadeshiko mạnh nhất Nhật Bản. Bằng mị lực đó, em phải chiếm hữu được bất cứ chàng trai mạnh mẽ nào của giới chính trị.”

“Em cũng tuyệt đối không muốn thua đâu. Sensei... trăm sự nhờ cô ạ.”

Rinka áp tay lên sàn và cúi đầu thật sâu.

Nữ bậc thầy mỉm cười với nếp nhăn trên chiếc mũi khoằm:

“Hừm. Tinh thần có vẻ đủ. Vậy thì, trước tiên ta hãy bắt đầu từ nếm nước.”

“Nếm nước...?”

“Trong quá trình nấu ăn, thứ quan trọng nhất là gì?”

“Lòng chân thành ạ.” − Rinka trả lời không chút do dự.

“Ý chí đó rất tốt! Nhưng, cái ta đang nói là mặt kỹ thuật.”

“Vị giác ạ?”

Nữ bậc thầy từ tốn gật đầu:

“Phải. Nhạc sĩ lấy thính giác nhạy bén, nhà văn lấy ngữ cảm độc đáo, còn đầu bếp thì lấy vị giác tinh tế làm vũ khí.”

“Ý là nếu không thể đánh giá được độ tốt của sản phẩm mình làm ra thì sẽ không làm được sản phẩm tốt phải không ạ?”

Rinka lo lắng không biết vị giác của Kisa cao siêu đến mức nào. Thông qua cuộc chiến giành lại Mikado, cô cảm thấy rằng Kisa là một cô gái khá nhạy cảm và tinh tế.

“Cũng có người sở hữu vị giác thiên tài bẩm sinh, nhưng thiên tài thường tự phụ, thành thử vị giác được rèn luyện chăm chỉ cũng có thể vượt qua thiên tài. Do đó mà ta cần đến nếm nước.”

Khi nữ bậc thầy vỗ tay một cái, người giúp việc xuất hiện từ phía sau cánh cửa trượt, mang vào một chiếc khay sơn đen.

Trên khay đựng một loạt những chiếc tách chứa đầy chất lỏng trong suốt.

“Đây là...”

“Nước tinh khiết được lấy từ nhiều nơi khác nhau trên Nhật Bản. Từ giờ trở đi, trong vòng ba ngày, em chỉ được uống nước để sống mà thôi. Cho tới khi em có thể phân biệt được vị của mỗi loại nước, tìm ra nguồn gốc của chúng và đánh giá xem nó phù hợp nhất với loại thức ăn nào. Sau đó thì mới tới giai đoạn dạy nấu ăn.”

“Em sẽ cố gắng hết mình ạ...!”

Và thế là Rinka bắt đầu uống nước, để bảo vệ hôn phu của mình.

–––––––––––o0o–––––––––––

“Nà... không phải là cậu sắp chết đấy chứ?”

Trong lớp học, Mikado cất tiếng hỏi thăm Rinka ngồi cạnh bên phải.

“Em còn sống mà. Cho tới khi có được hôn lễ lộng lẫy cùng Mikado-sama thì em chưa thể chết được.”

Dù trả lời vững vàng nhưng giọng của Rinka bé tới nỗi như thể cô sắp tan biến.

Gương mặt nhợt nhạt. Cô vốn đã mảnh mai, giờ lại càng thêm gầy gò. Tuy nhiên, riêng vẻ đẹp của cô là vẫn không hao mòn, chỉ là bổ sung thêm nét rùng rợn trên phong thái dịu dàng.

Chính xác là mỹ nữ u huyền. Một dáng vẻ mà nếu như cô có lang thang trong sương mù ở Heiankyo thì cũng chẳng có gì lạ.

“Nhưng, trông thể trạng cậu có vẻ xấu quá...”

“Không ngờ là Mikado-sama lại dõi theo em kỹ lưỡng đến vậy... em cảm kích lắm. Em... không còn hối tiếc điều gì trên cõi đời này nữa...”

“Chứ rành rành ra thế kia cơ mà! Nếu cậu bệnh thì nên đến chỗ bác sĩ ngay đi!”

Rinka mỉm cười yếu ớt:

“Em không có bệnh ạ. Chỉ là năm ngày qua chưa ăn gì thôi.”

“Bộ cậu muốn tự sát à!?”

Khi Mikado ngạc nhiên, Kisa ngồi cạnh bên trái cậu cũng xen vào:

“Đúng đấy! Không ăn gì hết là ngu ngốc đó! Mỗi ngày phải ăn đủ ba bữa, không thì nguy lắm!”

“Coi ai đang nói kìa!”

Mikado, người suýt bị cấm ăn cả tuần, phản bác Kisa.

Tuy nhiên, Kisa không bận tâm, nói tiếp:

“Tôi biết là Shizukawa-san muốn đẹp như tôi, khó chịu khi mình béo như thế kia. Tôi hiểu cảm xúc đó mà. Nhưng mà nè, ăn kiêng không hợp lý rất có hại cho cơ thể đấy.”

“Nhưng Rinka có béo đâu!”

Để danh dự của người con gái không bị tổn thương, Mikado đứng ra nói đỡ ngay.

Rinka điềm đạm lắc đầu:

“Tôi không có ăn kiêng. Thật ra thì mấy hôm nay tôi đang tu nghiệp nấu ăn tại một bí cảnh.”

“Bí cảnh!? Tu nghiệp!?”

Mikado bất giác lặp lại hai từ chẳng thể khiến người ta nghĩ đến Nhật Bản hiện đại.

“Vâng, tu nghiệp tại bí cảnh ạ. Ở đó, em chỉ uống nước để sống...”

“Chờ một chút. Tại sao tu nghiệp lại là chỉ uống nước để sống chứ hở?”

“Bởi vì đây là tu nghiệp uống mọi loại nước trên toàn Nhật Bản ạ.”

“Mikado, cẩn thận! Nhỏ này là uwabami đó! Không khéo cô ta đang tính làm cạn hết mọi con sông trên Nhật Bản đấy!”

Kisa run bần bật.

“Bậy nào, làm sao mà có chuyện đó được... phải không Rinka?”

“Nếu là vì Mikado-sama thì em sẵn lòng uống hết mọi con sông lẫn đập nước trên toàn Nhật Bản ạ!”

“Tại sao việc gây ra tình trạng thiếu nước lại là vì tớ chứ hả!?”

Mikado không thể hiểu nổi.

Và, quả nhiên là cô gái này... dark trái với ngoại hình.

Tuy là một yamato nadeshiko thanh lịch và điềm đạm, hơn nữa còn thùy mị, khiêm tốn, chẳng bao giờ đi trước, nhưng những yếu tố đó hơi quá độ.

“Có điều, do em không nhớ được bao nhiêu nên mãi vẫn không hoàn thành được tu nghiệp uống nước... thế là em đã nhịn đói trong nỗi nhục nhã...”

Chắc do thiếu máu, Rinka lấy lòng bàn tay ôm trán, sắp sửa ngã khỏi ghế tới nơi.

Mikado lập tức đỡ lấy người Rinka.

Kisa dựng đứng đầu tóc:

“Giữa thanh thiên bạch nhật mà cậu làm cái gì thế hả!? Nguy hiểm quá đấy, mau vứt thứ đó khỏi cửa sổ đi!”

“Đừng có nói vớ vẩn! Cô còn nguy hiểm hơn gấp trăm lần á!”

“M, Mikado-sama...”

Trong vòng tay Mikado, Rinka đang khẽ phà ra hơi thở mệt nhọc. Cơ thể cô chẳng còn tí sức lực, Mikado mà buông tay ra thì cô sẽ ngã xuống ngay.

Dù là do gia đình sắp đặt, nhưng cậu không thể bỏ mặc vị hôn thê đang trong tình trạng yếu ớt được. Hơn nữa, phương châm sống của cậu không cho phép cậu vô ơn với Rinka, người dường như đang cố quá sức để làm ra hộp bentou ngon cho cậu.

“Tôi đưa Rinka đến phòng y tế một chút.”

“Thế thì tôi cũng đi! Biết đâu Mikado định ăn vụng thì sao!”

“Ăn cái quái! Tôi không phải là nhà Nanjou mấy người!”

“Nhưng...!”

Kisa nghiến răng, siết chặt nắm tay, nhưng do tiếng chuông đã ngân lên và giáo viên đã bước vào lớp học nên cô không thể ra ngoài được, đành phải yên vị tại chỗ ngồi của mình.

Cuối cùng thì chỉ có mình Mikado dìu Rinka bước ra hành lang.

“Em thật sự xin lỗi vì đã gây ra phiền phức cho Mikado-sama...”

Trên đường đến phòng y tế, Rinka lẩm bẩm bằng giọng mong manh.

“Có gì đâu. Tớ cũng nợ Rinka nhiều thứ mà.”

Nào là giữ bí mật về mối quan hệ giữa Mikado và Kisa, nào là không được hồi đáp cảm xúc dù bản thân là hôn thê. Đối với Rinka mà mình đang mắc nợ, ngoài trừ yêu đương, Mikado muốn trả ơn bằng bất cứ việc gì cậu có thể làm.

Rinka tít mắt nhìn Mikado:

“Lạ thật đấy... Lúc như thế này... Mikado-sama lại...”

“Ơ?”

Nét mặt thanh khiết đang áp đến gần cùng với cơn nóng như muốn bốc lửa.

“Trông cực kì... ngon mắt...”

“Rinka!?”

*Hăm*, Rinka đớp lấy tai vành tai Mikado.

Xúc giác đầu lưỡi mềm mại. Độ ẩm nóng mơ hồ.

Trước cách tiếp xúc gợi cảm từ con gái, nhịp tim Mikado tăng vọt.

Mikado đẩy Rinka ra, nhưng cô vẫn đang nhìn Mikado bằng ánh mắt như bị hút hồn.

“Haa... thật sự là rất ngon mắt... Không hiểu sao Mikado-sama lại trông như thức ăn vậy...”

“Đơn giản là do cậu đói quá chứ sao!”

“Em muốn liếm Mikado-sama như mình vẫn thường làm ở phòng riêng quá...”

“Làm gì có!? Tớ đã đến phòng của Rinka bao giờ đâu!?”

Đã thay đổi hoàn toàn từ một cô gái bình thường ngoan ngoãn, Rinka vừa lảo đảo vừa bám lấy Mikado. Cô đang mất kiểm soát bản thân trong cơn đói cồn cào, ý thức trở nên lẫn lộn.

“Haa... haa... Mikado-sama... Chỉ một tí thôi, chỉ một tí thôi cũng được, cho em nếm ngài đi...”

“Cậu hãy bình tĩnh lại đi! Con gái của nhà Shizukawa không được thức tỉnh tính ăn thịt đồng loại!”

“Vì là hôn thê nên em không ngại khoản này đâu...”

“Chỉ có bọ ngựa mới ăn hôn phu hay phu thê của mình mà thôi!”

*Chút thông tin: Nhiều bọ ngựa cái ăn thịt bạn tình của chúng sau và thậm chí ngay trong khi đang giao phối.

Mikado vội vàng đưa Rinka đến phòng y tế trong lúc cảnh giác tối đa để không bị cô xực.

–––––––––––o0o–––––––––––

“Thành thật mà nói thì chẳng phải onee-chan không có cửa thắng sao?”

Trong lúc xì xụp mì ly trong bếp của nhà Nanjou, Mizuki phát biểu.

Kisa nổi gân xanh trên thái dương:

“Mizuki... em có biết cái từ ‘giữ ý’ không?”

“Ưm... không biết ạ.”

“Ra vậy... không biết nhỉ...”

Đã từng buông vô số lời thô lỗ không chút do dự với Kisa – kẻ khiến người ta sợ hãi chỉ sau đương chủ của nhà Nanjou trong thế giới ngầm của Nhật Bản − thì rõ ràng là bên trong Mizuki chẳng có cảm giác bình thường hoặc tế nhị.

“Thì tại... hôm trước onee-chan làm bentou để đốn tim Mikado-kun là lần nấu ăn đầu tiên mà phải không? Còn trước giờ thì ngay cả mì ăn liền chị cũng có nấu lần nào đâu.”

Bị chọt ngay chỗ đau, Kisa đứng hình.

“Bởi vì chị đâu có cần nấu... Cơ mà, nói đến vấn đề đó thì Mizuki cũng y chang còn gì!”

“Em có thể nấu được rất nhiều loại mì ăn liền đó nha! Ơm... Bon Hyoue cũng có thể nấu này, Pop Noodle cũng có thể nấu này, Poyang cũng nấu rồi này, thấy em giỏi chưa?”

“Toàn là mì ăn liền! Tất cả những gì cần làm là chế nước sôi vào thôi mà!?”

Mizuki nghênh cằm lên và đung đưa ngón tay:

“Onee-chan sai rồi. Thời gian chờ kể từ lúc chế nước sôi vào của mỗi loại khác nhau, cả thứ tự nêm bột gia vị với dầu sa tế cũng khác nhau nữa! Cả một bầu trời kỹ thuật đấy!”

“Đó đâu thể gọi là kỹ thuật được! Làm quá lên không hà!”

Kisa đập hai tay xuống bàn, vừa phản đối vừa thở hổn hển.

“Mm~, ngon quá~!”

Thế nhưng, Mizuki không bận tâm, thay vào đó thì nhỏ đang chóp chép thưởng thức mì ly.

Hương vị dân dã như mọi khi.

Vốn dĩ thì mì ăn liền đáng lý không thể xuất hiện trong bếp của nhà Nanjou danh giá, nhưng Mizuki đã tự ý mua theo sở thích cá nhân và chất đầy trong kho lương thực.

“Nhưng mà... cái chuyện không có cửa thắng khi đối đầu với Shizukawa-san, chị cũng hiểu chứ bộ.”

Nhà Nanjou chuyên mưu sinh bằng chiến lược, không có chuyện họ không thể đánh giá chính xác độ chênh lệch chiến lực giữa phe địch và phe ta.

“Vậy onee-chan tính thế nào? Giết Rinka-chan à?”

“Nếu giết thì rõ ràng chị sẽ trở thành nghi phạm có khả năng nhất còn gì!? Không thể dùng vũ lực đến mức đó được. Thay vào đấy...”

Kisa lấy ra một cái lọ được đóng gói rất kỹ từ chiếc hộp duralumin cỡ nhỏ. Trong đó sóng sánh đầy chất lỏng ánh đỏ khả nghi.

“Rinka-chan... sẽ bị biến dạng ngoại hình ư...”

“Đã bảo là không có giết rồi mà! Đây là dược phẩm được đặt từ doanh nghiệp cấp dưới của nhà chúng ta. Một loại amin hoạt tính sinh lý, sẽ can thiệp vào vật chất tiết ra trong não bộ con người và gây khuếch đại cơn thôi thúc tình ái...”

“Nếu chị không nói bằng tiếng Nhật thì em không hiểu được đâu.”

“Nói ngắn gọn là thuốc kích dục ấy.”

“Ồồồ~”

Mizuki vỗ tay.

“...Giờ thì em đã hiểu chưa? Là thuốc kích dục đấy, thuốc kích dục.”

“Ưm, em hiểu rồi! Thuốc kích dục là loại thuốc giống như thuốc nhỏ mũi có phải không?”

“Nhất định là em chưa hiểu nhỉ!? Tóm lại thì đây là dược phẩm khiến người ta cảm thấy dâm đãng khi uống vào.”

“Ra vậy. Tức là sẽ muốn làm chuyện ecchi nhỉ?”

“Đ-đúng rồi đấy.”

Mizuki không sai, nhưng nói rõ ràng ra như vậy khiến Kisa cảm thấy xấu hổ.

Trước mắt thì Mizuki cũng là người tham gia trận đấu, nhưng chắc nhỏ chỉ tham gia vì thấy thú vị chứ chẳng có ý định giành chiến thắng. Thế nên Kisa cho rằng sẽ thuận tiện nếu nhỏ chịu hợp tác với cô và bắt đầu giải thích:

“Ta sẽ tẩm thuốc kích dục này vào bentou của Mikado. Ngay khi Mikado vừa ăn xong, chị sẽ tung chiêu ngước mắt nhìn, thế rồi cậu ta – lúc này đã thấm thuốc − sẽ say mê mị lực của chị và bảo rằng bentou của chị ngon hơn. Kế hoạch là như vậy đấy!”

“Lỡ ảnh say mê mị lực của Rinka-chan trước thì chị tính sao?”

Mizuki đưa ra câu hỏi rất có lý trong lúc nấu ly mì thứ hai.

Kisa khẽ cười bằng chóp mũi.

“Chị đã lường trước chuyện đó rồi. Để nâng cao hiệu quả của thuốc kích dục, hôm đó chị sẽ xức nước hoa có tác dụng thúc đẩy dục vọng. Và chị sẽ còn vờ như bị bung nút áo. Đến nước đó thì ắt hẳn Mikado sẽ chỉ chú ý đến chị mà thôi.”

“Hưm, hưm. Cũng đúng, tại Rinka-chan thuộc tuýp trong trắng mà. Nếu xét về mỹ nhân kế thì rõ ràng là onee-chan mạnh hơn nhỉ.”

“Đó có phải là một lời khen không...?”

“Không, em đang chê bai chị đấy!”

“Chê bai ư!?”

Tuy thế giới rộng bao la nhưng người có thể xỉ vả thẳng mặt Kisa duy chỉ có Mizuki.

Kisa áp ngón tay lên môi và suy ngẫm.

“Nhưng vấn đề là thuốc này có thật sự hiệu quả không ta... Tới lúc đã ra chiến trường rồi mà nó không hiệu quả thì chị thua là cái chắc, nên chị muốn thử kiểm tra trước. Có điều, đây là dược phẩm còn trong giai đoạn thử nghiệm, nếu thử vô tư lên con người thì...”

“Ha, thuốc nhỏ mũi này ngon ghê á!”

“...Mizuki!?”

Lúc Kisa nhận ra thì cô em gái đã uống cạn lọ thuốc với nụ cười tươi rói.

“N-này, em không sao đấy chứ!? Sao lại uống ực một hơi như vậy chứ hả!?”

Tuy nhiều lúc khiến Kisa bực mình nhưng suy cho cùng thì đó cũng là em gái ruột của cô. Thành thử cô không thể tránh khỏi lo lắng rằng liệu có gì bất thường xảy ra cho con bé hay không.

“Không sao hết ạ, ngon lắm. Chỉ là em muốn có thêm món tráng miệng...”

Đôi mắt Mizuki đang đờ đẫn.

Má ửng đỏ, hơi thở nóng hổi rỉ ra từ đôi môi bóng bẩy.

“Haa... haa... có vẻ... rất dễ chịu...”

“V-vậy à. Thế thì tốt. Trước mắt thì sao em về phòng mình và ngủ nhỉ...?”

Kisa lùi về sau trước linh cảm chẳng lành.

Thế rồi, Mizuki cởi nút áo ra và loạng choạng bước tới.

“Vậy... chị ngủ cùng em nhé...? Hôm nay... tự dưng em thấy hơi cô đơn...”

“Ch-chị xin phép từ chối! Ta có còn là trẻ con nữa đâu, chị em ngủ chung kì chết!”

Kisa bị dồn đến sát tường nhà bếp.

Mizuki vừa thở nặng nhọc vừa tiếp cận.

“Đừng lo... chỉ là làm chuyện ecchi thôi mà... Mikado-kun...”

“Không lo sao được! Cơ mà, em nhìn chị ra Mikado á!? Tỉnh táo lại đi! Đừng có đè lên chị! Chị không muốn lần đầu của mình là với em gái đâuuuuu!”

Cú đấm tổng lực của Kisa đánh văng Mizuki giữa nhà bếp.

–––––––––––o0o–––––––––––

Và rồi, ngày diễn ra trận đấu quyết định xem ai là nữ vương bentou cuối cùng cũng đã tới.

Sân thượng của học viện Sousei đang được bao trùm bởi không khí căng thẳng khủng khiếp. Chẳng rõ là lôi ra từ đâu, có ba chiếc bàn dài ráp thành hình chữ U, bên trên mỗi chiếc bàn còn có bảng tên.

“Fufufu... Một ngày đẹp trời cho cuộc quyết đấu nhỉ.”

“Bầu trời trong xanh thật tuyệt vời...”

“Mọi người cùng cố lên nào!”

Đang ngồi trên ba chiếc ghế là các đấu thủ Kisa, Rinka, Mizuki. Và đang được vây quanh bởi những chiếc bàn và các đấu thủ là Mikado.

Không lối thoát. Ánh mắt tràn đầy sát khí của các cô gái đang chém tới tấp Mikado ở vị trí trung tâm.

Kisa khoanh tay nhìn chăm chăm Rinka:

“Shizukawa-san, cô vẫn chưa quên lời hứa sẽ ngoan ngoãn cuốn gói khỏi học viện Sousei nếu như thua cuộc trong cuộc tranh tài nấu ăn này đâu nhỉ...?”

“Tôi đâu có hứa như thế kia chứ!?”

“Vậy là cô đã quên rồi nhỉ? Yare yare, sốc thật đấy.”

“Tôi không có hứa thì làm sao mà quên được!”

“Vâng vâng, người đãng trí nào cũng nói như vậy cả.”

“T-từ lần sau tôi sẽ luôn mang theo máy ghi âm...”

Rinka cắn môi trong tức tối.

Kokage vừa run vừa chìa chiếc micro nhỏ về phía Mikado:

“M, Mikado-kun... Cảm giác hiện tại của cậu như thế nào...?”

“Muốn về ngay và luôn.”

Đó là cảm tưởng thành thật của cậu.

Kisa lườm Kokage:

“Đằng kia! Đã được gọi đến làm quan sát viên thì nhớ chụp lại khoảnh khắc tôi chiến thắng cho rõ ràng đấy! Cô mà chụp hụt thì... tôi sẽ thiêu.”

“Nhà tớ ấy à!? Hay là tớ!?”

“Thế giới!”

“Ác quỷ chắc?!”

“Cho tớ về có được không!? Tớ muốn trải qua ngày tận thế bên gia đình!” − Kokage mếu máo.

Cả Kokage, bình thường vẫn hay xông pha đến mức ngoan cố để lấy tin, hôm nay cũng chẳng có tí hăng hái nào. Dù sao đi nữa, cả Kisa lẫn Rinka đều trông có vẻ tiều tụy, mắt thì đỏ ngầu, độ nghiêm túc đang lan tỏa rõ ràng thật bất thường.

Trong trận đấu này, dù ai thắng đi nữa thì cũng sẽ rắc rối. Dù có hòa thì chắc cũng sẽ tranh chấp đến sứt đầu mẻ trán.

“Vậy, ta xuất phát từ bentou của tôi nhé!”

Kisa hớn hở định mở hộp bentou ra.

Tuy nhiên, Mikado đã vươn tay ra ngăn lại.

“Tôi sẽ thử bentou của Rinka trước.”

“Tại sao chứ!? Thiên vị à!? Yêu cô ta à!?”

Kisa nóng mặt trong cơn thịnh nộ.

“Ôi... nếu là như vậy thì trận đấu này đâu cần thiết nữa...”

Rinka đỏ má với vẻ hạnh phúc.

“Chẳng phải là thiên vị hay yêu đương gì cả. Bởi vì Kisa đã nói sẽ cho tôi ăn thật nhiều để gây bất lợi cho đối thủ nên tôi sẽ ăn của Rinka trước để ngăn ngừa chuyện đó.”

“Ng-ngài định xơi cái gì của em ạ...? Thật là ngượng quá...”

“Mikado-kun ecchi~! Dâm tặc~!”

“Là bentou! Còn cái gì khác để ăn chứ hả!?”

Mikado, trong lúc cảm thấy nóng người, bước đến bàn của Rinka.

Trên bàn được đặt một chiếc hộp nhiều tầng lộng lẫy có khắc họa tiết hoa anh đào. Ngay phía trước là một đôi đũa sơn mài tuyệt đẹp. Đôi đũa có hoa văn chìm này hẳn là làm từ ngà voi.

Cách dồn tâm huyết này không phải là bentou. Mà là nhà hàng Nhật Bản cao cấp.

Ắt hẳn bên trong đang chứa đựng một tác phẩm nghệ thuật đã được chế tác vô cùng công phu – Mikado mở nắp hộp ra với cảm xúc nửa phần kỳ vọng, nữa phần kính sợ.

Xuất hiện ở đó, phủ đầy trên bề mặt chiếc hộp nhiều tầng chính là...

“Cơm trắng!? Chỉ cơm trắng!?”

Thậm chí còn chẳng có viên ô mai mơ tượng trưng cho quốc kỳ Nhật Bản.

Một màu trắng tinh, như đang thể hiện rằng trái tim của Rinka rất thuần khiết.

Khi Mikado nhìn vị hôn thê của mình với đầy vẻ ngạc nhiên, Rinka điềm đạm mỉm cười.

Ra vậy, tầng thứ nhất là cơm trắng và tầng thứ hai là thức ăn đây mà – Mikado nhấc tầng của chiếc hộp lên.

Xuất hiện với ánh sáng rạng ngời ở đó, phủ đầy trên bề mặt chiếc hộp nhiều tầng chính là...

“Cơm trắnggggggggggggggggggg!!”

Mikado lãnh phải cơn sốc nhất từ lúc bắt đầu thế kỷ này.

Rinka nhập hai bàn tay lại và mỉm cười dịu dàng:

“Vâng, là bentou cơm trắng ạ.”

“Lại còn có tên!? Cơ mà, đây có phải bentou đâu? Chỉ là cơm trắng thôi mà!”

“Oa~, trông ngon mắt quá~!”

“Và Mizuki đúng là đồ dễ nuôi nhỉ!”

Từ lúc sinh ra tới giờ, Mikado chưa từng ăn cơm không lần nào. Chỉ có mỗi cacbohydrat thì vô nghĩa. Chất dinh dưỡng vượt trội định hình tương lai vượt trội, đó là đức tin của nhà Kitamikado.

Rinka dùng khăn tay lau viền mắt, siết chặt chiếc khăn tay và khẽ run giọng:

“Em... cuối cùng cũng đã đạt được thành tựu. Sau cuộc luyện tập khắc nghiệt muốn hộc máu, cuối cùng thì em cũng đã học được cách nấu cơm rồi ạ!”

“Bộ nấu cơm khó đến vậy sao...?”

Nếu kiến thức đương đại của Mikado không hỏng thì nấu cơm chỉ việc cho gạo với nước vào nồi cơm điện rồi bật nút là xong.

Kisa cười bằng mũi:

“Hư hưm, có vẻ như thắng thua đã rõ rồi ha. Tuy không hiểu là sao nhưng cô đừng vứt bỏ tất cả trước khi trận đấu bắt đầu chớ. Chỉ toàn cơm trắng á...?”

“Ara... Thì tôi nào có vứt bỏ trận đấu đâu.”

“Cái gì cơ...?”

Từ hai bên Mikado, Kisa bóng tối và Rinka thanh thiết nhìn nhau trừng trừng.

Rinka nhấc cao đôi vai khả ái như hoa thủy tiên:

“Hãy nhìn kỹ xem. Hộp bentou này chỉ toàn cơm trắng chỗ nào?”

“Ơ...? Tức là sao...”

Kisa cau mày.

Khi đó, một ánh flash lóe lên, tiếng màn trập vang vọng.

“Đây là... [bentou cơm trắng] trong truyền thuyết mà nghe nói là đã được truyền lại cho học viện nữ sinh Shirase cách đây 150 năm! Thật xúc động khi hôm nay đã được tận mắt nhìn thấy!”

Kokage đang say mê chụp ảnh không ngừng nghỉ từ mọi góc độ.

“... Bentou cơm trắng? Có thực đơn như vậy sao?”

Kisa nâng cao độ cảnh giác.

Mặt khác, Rinka – với ánh mắt trong trẻo đến kinh ngạc – nói:

“Từ ngàn xưa, thứ đã tạo nên hình hài và trở thành linh hồn của người Nhật chính là gạo. Dù ăn mấy nghìn năm, dù ăn mỗi ngày đi nữa thì cũng không bao giờ ngán... Đấy là bởi vì gien của người Nhật đang chảy trong đó đấy ạ.”

“Gạo là người Nhật ư!?” − Mizuki tròn xoe đôi mắt.

Do khó giải thích quá nên chẳng ai nhảy vào bắt bẻ. Mizuki đáng thương vẫn đang ngây ra.

“Ẩn chứa trong [bentou cơm trắng] được truyền cho học viện nữ sinh Shirase chính là [cơm trắng bách vị]. Mỗi hạt cơm mang một hương vị khác nhau bao gồm cả tấm lòng. Nào, mời ngài hãy thử từng hạt đi ạ.”

Rinka nở nụ cười như nữ thần tình yêu, dâng đôi đũa ngà voi bằng hai tay.

“...Ưm.”

Mikado nghiêm trang gật đầu, nhận lấy đôi đũa, gắp một hạt cơm và đưa vào miệng.

Sự kích thích mạnh mẽ của ớt đập vào não.

Kế tiếp, tư vị của xì dầu thấm vào sâu trong nướu.

“Đó là [hạt cơm Phượng Hoàng] đấy ạ. Nó sẽ rót vào người dùng sức sống mãnh liệt như Phượng Hoàng vĩ đại vỗ cánh giữa vũ trụ.”

“Đây là... hạt cơm Phượng Hoàng ư...”

Mikado thưởng thức kỹ vị ngon hiếm thấy.

Hạt cơm tiếp theo cậu ăn đậm vị hải sản.

Chỉ mới vừa cho vào miệng thôi thì bụi nước đã vỗ vào tâm trí, con tàu Isokaze đâm vào vách con tim. Linh hồn cậu đang bị biển khơi cuốn trôi và bị vòng xoáy thủy triều đưa đẩy.

“Kư... đ-đây là...!”

Mikado lảo đảo, bấc giác chống tay lên bàn để chống đỡ cơ thể mình.

Rinka nhẹ nhàng khép mắt lại, nói:

“Là [hạt cơm Huyền Vũ] ạ. Thái âm của tứ tượng, thánh thú của tứ thần. Như Huyền Vũ kiểm soát sự bất lão bất tử, biển bao bọc lấy con người trong bình yên với vai trò là nguồn gốc của sự sống. Và trong hạt cơm này đong đầy mọi chất dinh dưỡng của biển đấy ạ.”

“A, em biết Huyền Vũ! Là thần rùa đó! Là cái con mà Momotarou đã cưỡi đó!” − Mizuki hăng hái cất giọng.

Người cưỡi rùa là Urashima cơ mà – Mikado nghĩ, nhưng vì giải thích phiền quá nên cậu không bắt bẻ.

Tiếp theo cậu đã nếm lần lượt hạt cơm Thanh Long, hạt cơm Chu Tước, hạt cơm Bạch Hổ, hạt cơm Kỳ Lân, hạt cơm Sư Tử, hạt cơm Thổ Long, hạt cơm Đại Gấu Mèo, hạt cơm Tử Thủ Hùng.

Tất cả đều thơm ngon, chỉ không hiểu sao hạt cơm Tử Thủ Hùng lại là vị sôcôla.

“Hạt cơm Gấu Koala...”

“Là [hạt cơm Tử Thủ Hùng] ạ!”

Rinka lập tức chỉnh lại phát âm sai của Mikado.

Hồng thủy vị ngon. Ăn từng hạt thì không thể no được, trái lại còn kích thích mạnh mẽ sự thèm ăn nên có thể thưởng thức hương vị của hạt cơm với cái bụng luôn đói cồn cào.

Món ăn siêu đẳng đã được tính toán chi li, vừa đơn giản lại vừa phức tạp... đó chính là [bentou cơm trắng].

Rinka đứng một cách thanh nhã, chụm hai tay trước cơ thể và dịu dàng chờ đợi.

“...Mikado-sama, ngài có thể cho em biết cảm nhận được không ạ?”

“À...”

Cực kỳ khó ăn! là cảm nhận lớn nhất của Mikado.

Cho ăn cũng phải có tâm một chút!

Chí ít thì hãy vò thành nắm đi chứ!

Tiếp đến là nỗi bực bội muốn hét lên như thế.

Tuy nhiên, nói thật sẽ làm tổn thương Rinka, thế nên Mikado do dự.

Nghĩ đến cảnh Rinka nói “Em thật là tồi tệ, để em cắn lưỡi chết đi cho rồi!” làm cậu siết chặt bàn tay với nét mặt băn khoăn.

“Ngon lắm!”

Mikado dựng đứng ngón tay cái. Trước mắt thì đó không phải là nói dối.

Rinka nở nụ cười tươi như hoa:

“Cảm ơn ngài rất nhiều ạ! Thật đáng công em rút ngắn tuổi thọ và cố gắng!”

“Ơ không, rút ngắn gì chứ. Đừng bao giờ cố quá sức như thế nữa nhé.”

Nếu Rinka nhịn ăn hay tu nghiệp gì đó chỉ vì một hộp bentou rồi ngã xuống thì Mikado có bao nhiêu trái tim cũng không đủ đền bù. Rinka, còn chưa tính đến hôn thê, là bạn cùng lớp và là bạn thuở nhỏ gần gũi từ xưa.

“Một lời nói thật ân cần... Mikado-sama quả nhiên là một người chồng lý tưởng...”

Rinka vừa nhìn chăm chăm Mikado vừa ngồi xuống ghế.

Mizuki siết chặt nắm tay.

“Úi cha, nguy rồi! Đối thủ Rinka-chan đã ghi trước được 100 điểm! Chẳng phải thế này sẽ khó khăn cho đối thủ onee-chan sao!?”

“Em đến đây để làm cái gì thế hả?! Tường thuật trực tiếp!? Em cũng đang tham gia kia mà!”

“Em đến chủ yếu để hóng hớt thôi mà! Cứ vui là OK!”

“Em lúc nào cũng vậy nhỉ... hây, thôi được rồi...”

Kisa lẩm bẩm với vẻ mệt mỏi.

Sau đó cô lập tức chỉnh tư thế lại, nghênh cằm lên và coi thường Rinka:

“Nhưng, trận đấu này... tôi thắng chắc rồi!”

“Có mừng vội quá không vậy!? Bentou của Nanjou-san vẫn còn chưa được mở ra kia mà!”

“Khỏi cần mở cũng biết... Tại thời điểm cô chưa thể nhấn chìm Mikado trong lượt của mình thì coi như cô đã thua rồi!”

“Kư... tại sao tôi chưa thể nhấn chìm Mikado-sama chứ!?”

Rinka nao núng trước Kisa.

“Chờ một chút. Đây có phải là trận đấu như vậy đâu nhỉ? Nghe cứ như đối thủ quyết đấu là tôi ấy, nhưng tôi là trọng tài kia mà? Với lại, nhấn chìm cái gì cơ?”

“Chỉ là lối nói... hơi quá thôi!”

“Là lối nói ví von chứ? Mà cái vẻ hơi khựng vừa rồi là sao? Cô đang âm mưu chuyện gì đó có phải không?”

“Quá đáng à nha. Bộ tôi có bao giờ âm mưu chuyện gì sao?”

“Ờ không có đâu ha...”

Mà thôi, Mikado cũng đã chuẩn bị tinh thần cho điều đó từ đầu rồi. Chẳng thể nào có chuyện Kisa sẽ thi nấu ăn một cách đường đường chính chính. Kiểu gì cô cũng sẽ gài bẫy Mikado hoặc Rinka bằng âm mưu.

Không biết là loại âm mưu gì đây... – Mikado vừa cảnh giác vừa dè chừng hộp bentou đang mở của Kisa.

Trông bề ngoài thì đó là bentou phong cách Tây phương bình thường.

Kisa chìa nó về phía Mikado và cao giọng tuyên ngôn:

“Tên của bentou này là... [bentou thuốc kích dục]! Một món ăn khuyến khích với đầy thuốc kích dục!”

“Phạm quy! Tước quyền thi đấu! Người chiến thắng là Rinka!”

“Hoan hô...! Có nghĩa từ giờ... em sẽ là đầu bếp độc quyền của Mikado-sama...!”

Rinka, vốn là hôn thê, xúc động đến rơi nước mắt.

“Còn em thì sao!? Tại sao em bị xử thua kia chứ!?”

Mizuki nổi giận giơ tay.

“Chúc mừng cậu, Rinka-san!”

Kokage nhiệt tình chụp lấy khoảnh khắc quyết định.

Bị bỏ mặc không ai đếm xỉa tới, Kisa đập bàn:

“Tại sao tôi lại bị xử thua chứ hả!? Cậu còn chưa ăn kia mà!?”

“Bộ ăn được chắc!? Tại thời điểm cô đưa ra bentou tẩm độc thì đã mất tư cách thi đấu rồi!”

“Đâu có độc! Cũng đâu bất hợp pháp! Chỉ là dược phẩm đang trong giai đoạn thử nghiệm nhưng chưa thử nghiệm lâm sàng thôi mà!”

“Rồi cô tính dùng tôi làm vật thí nghiệm...!?”

Mikado khiếp sợ từ tận đáy lòng. Cậu quyết định sẽ không bao giờ đụng tới đồ ăn thức uống mà Kisa khuyến khích nữa.

“Nó không có hại mà. Mizuki đã thử rồi đấy thôi.”

“Hy sinh em gái làm vật thí nghiệm!?”

Mikado rợn tóc gáy với bóng tối của nhà Nanjou. Cậu chấn chỉnh lại suy nghĩ, quyết tâm sẽ phá hủy nhà Nanjou và kéo Kisa về bên ánh sáng.

Mizuki rạng rỡ lắc tay:

“Không phải đâu. Chỉ là em thấy tò mò quá nên đã tự uống thôi.”

“Một ngày nào đó em sẽ chết vì cái tính tò mò cho mà xem...”

Tuy cô chị đã được chứng minh vô tội nhưng bóng tối của nhà Nanjou vẫn dày đặc lắm.

Kisa chống tay lên hông và giải thích:

“Thuốc kích dục này đang được phát triển bởi doanh nghiệp dưới trướng của nhà Nanjou, là một dược phẩm sẽ thúc đẩy dục vọng đối với người khác giới mà ta thường xuyên tiếp xúc, khiến ta muốn tiến hành hoạt động sinh sản ngay lập tức.”

“Tức là, Mikado-kun mà uống vào thì sẽ muốn làm chuyện ecchi với em nhỉ? Kyan♪”

Mizuki tự ôm mình bằng hai tay và uốn éo.

“Không phải! Là muốn làm... với chị chứ!”

“Tại sao? Tại sao Mikado-kun lại muốn làm chuyện ecchi với onee-chan? Người thường xuyên chạm vào ảnh là em kia mà?”

“Thường xuyên tiếp xúc ở đây không phải là ý đó. Nói tóm lại, số lần gặp gỡ là yếu tố quan trọng. Và người khác giới gần gũi Mikado nhất là chị, có phải không nào?”

Kisa tỏ ra hãnh diện một chút.

Mizuki bĩu môi:

“Gì, nếu thế thì phải là mẹ của ảnh chứ?”

“Đừng có nói điều tởm lợm như vậy! Đó sao mà xem là người khác giới được!”

Kisa điếng người.

“Đó có vẻ... là một loại thuốc khủng khiếp. Cơ thể Mikado-sama sẽ gặp nguy hiểm mất...”

“Nhưng tớ có ăn đâu.”

Khi Mikado tuyên bố, Kisa trố mắt sửng sốt:

“T-tại sao!? Tại sao cậu lại không ăn bentou mà tôi đã bỏ toàn bộ tâm huyết ra để làm chứ!? Cậu là ác quỷ à!?”

“Bởi vì cô đã cho thuốc kích dục vào chứ sao! Ai mà dẫm lên bãi mìn lồ lộ như thế chứ hả?!”

“Một miếng thôi cũng được! Chỉ thử một miếng thôi cũng được mà! Ăn một lần thôi là cậu sẽ nghiền ngay đó!”

“Tôi không muốn nghiền cái thứ như thế!”

Khi Kisa bước vòng qua bàn và áp sát tới gần, Mikado cố đưa mặt ra xa khỏi hộp bentou đang bị đẩy đến mình. Mùi hương ngon lành đang lan tỏa, thật là làm khó cho cái bụng rỗng vừa mới bị kích thích bởi bentou cơm trắng.

Trong lúc Mikado quyết tâm né tránh, Kisa cười khiêu khích:

“...Ổn không đó? Nếu quyết không ăn đến cùng thì cậu sẽ trở thành gã đàn ông hèn hạ, không xứng đáng là người của nhà Kitamikado đâu đấy.”

“Cái gì...?”

Mikado nhăn mày. Thân là người thừa kế đang nắm giữ danh dự của nhà Kitamikado, cậu không thể lặng thinh lắng nghe chỉ trích.

“Tôi biết một trong những quy tắc của nhà Kitamikado đấy. ‘Món đã được mang ra thì phải ăn cho bằng hết’ nhỉ? Cả lúc tiệc tùng, gia đình cậu cũng chẳng bao giờ để sót lại tí gì.”

“Đúng là thế nhưng... bị tẩm thuốc kích dục vào thì đã không còn là thức ăn nư...”

Mikado đang nói thì Kisa cắt ngang:

“Tôi thề! Rằng trong hộp bentou này chỉ có một món chứa thuốc kích dục mà thôi! Và tôi đề nghị chơi trò cò quay Nga thuốc kích dục để Mikado có khả năng hưởng lợi hay chịu thiệt đối với thuốc kích dục!”

“Cò quay Nga thuốc kích dục...?”

Mikado vào thế cảnh giác. Có dấu hiệu của một trò ăn thua.

Kisa bắt chéo tay sau lưng, vừa bước vòng quanh Mikado vừa nói:

“Trong trò chơi này, tôi và Mikado sẽ lần lượt ăn các món có trong hộp bentou. Nếu ăn thử an toàn thì có thể quyết định món kế tiếp mà đối phương phải ăn.”

Mikado đặt tay lên cằm:

“Ra vậy... Đây là trò chơi vừa làm giảm nguy cơ bản thân ăn phải món có chứa thuốc kích dục, vừa đẩy nguy cơ cho đối phương nhỉ.”

Kisa cười vui vẻ ngay bên cạnh Mikado:

“Phải. Tùy thuộc vào chiến thuật mà ta có thể chừa lại món có chứa thuốc kích dục và ép đối phương phải ăn.”

“Nhưng, chẳng phải là cô lợi thế quá sao? Vì chính cô đã tẩm thuốc kích dục vào kia mà.”

“Không, người đã tẩm thuốc kích dục vào là Mizuki cơ. Nhỉ?”

Trước câu hỏi của Kisa, Mizuki hăng hái giơ tay:

“Đúng đấy ạ! Em đã tẩm thuốc kích dục vào trong...”

“Đừng có nói! Phá nát trò chơi hết bây giờ!”

Kisa vội vàng ngắt lời Mizuki.

“Vậy... đây sẽ là trận đấu 50-50 ư...?”

“Phải. Như một ưu đãi đặc biệt, tôi chấp Mikado đi trước đấy. Vì lượng món ăn là số chẵn nên người sẽ ăn món cuối cùng sẽ luôn là tôi.”

Mikado lập tức lướt mắt qua hộp bentou để kiểm chứng lời nói của Kisa.

“Trận đấu này có vẻ nguy hiểm quá! Tốt hơn là dừng lại đi ạ!”

“Tớ không thể dừng được. Có những lúc mà người đàn ông buộc phải ra tay.”

“Mikado-sama...”

Bị Mikado khóa môi bằng một câu thẳng thừng, Rinka nhìn cậu chăm chăm như đang tiễn chồng tiến ra chiến trường.

Đúng là có rủi ro, nhưng lợi ích cũng rất lớn. Đối với Mikado thì người khác giới tiếp xúc nhiều nhất là Kisa, và đối với Kisa thì người khác giới tiếp xúc nhiều nhất là Mikado. Nói cách khác, nếu như Kisa ăn phải thức ăn có tẩm thuốc kích dục thì cậu sẽ có thể khiến cho cô ấy nhanh chóng chịu thua.

Mikado cầm chặt đôi đũa, nói:

“Vậy... ta bắt đầu thôi nhỉ. Cô sẽ trở thành nô lệ của tôi trong hôm nay.”

Kisa cầm chặt hộp bentou, đáp:

“Fufu... đừng có nói lộn chớ. Người sẽ trở thành nô lệ là cậu đó.”

Hai người nhìn chằm chằm nhau từ cự ly gần.

Áp lực muốn bỏng da.

Van khóa của trận đấu không khoan nhượng bị cắt mất.

Mizuki, vừa sực nhớ ra điều gì đó, lên tiếng:

“A! Vì onee-chan đã biết mùi còn Mikado thì chưa nên sẽ không công bằng cho lắm, thành thử em sẽ cung cấp gợi ý! Thuốc kích dục ấy có vị khá đắng đó!”

“..................!”

Với thông tin mới, Mikado quét mắt qua hộp bentou.

Trứng bác, xà lách nui và cơm nắm thì khó mà tẩm thuốc kích dục. Do chúng vốn không dùng nguyên liệu có vị đắng nên không thể che giấu được vị của thuốc kích dục. Tức là độ an toàn sẽ cao.

Mikado chọn cơm nắm và cho vào miệng. Do cảm giác hụt hẫng đã tích lũy trong mấy hạt cơm của Rinka nên giờ cậu muốn ăn thoải mái một chút.

“Mikado-sama, ngài không sao chứ ạ...?”

“Không biết có gì ở trỏng không nhỉ~?”

Rinka lo lắng quan sát, Mizuki hồi hộp theo dõi.

Vị đắng... hoàn toàn không có. Cũng không có trạng thái bất thường như nhịp mạch tăng tốc hay thân nhiệt nóng lên.

“...Hình như không có tẩm thuốc.”

Khi Mikado nói, Rinka thở phào nhẹ nhõm, còn Kisa thì tặc lưỡi.

Trước mắt thì có vẻ cậu đã chính xác, nhưng không được lơ là.

Do căng thẳng và cơm nắm mặn hơn tưởng tượng nên Mikado cảm thấy khô cổ họng.

“Trà đây.”

“Cảm ơn.”

Mikado uống ực một hơi hết cốc trà xanh mà Kisa rót từ bình. Hương vị đậm đà của lá trà phân tán đến mọi ngóc ngách của nụ vị giác, tái tạo lại vị giác.

“Tiếp theo... đến lượt tôi chọn món cho cô ăn nhỉ.”

“Ơ, ờ...”

Kisa vào thế cảnh giác.

Nếu như trong lượt này Mikado chỉ định trúng món có tẩm thuốc kích dục thì Kisa sẽ thua. Một giai đoạn quan trọng quyết định tương lai sau này dựa vào suy lý và quyết đoán.

Món ăn dễ che giấu vị đắng là...

Mikado nhìn chăm chăm hộp bentou.

Mì ống sốt arrabbiata, ebi chili, xà lách cần tây, mấy món này có vị và phong vị mạnh, thích hợp để tẩm thuốc kích dục. Rất có khả năng là một trong ba món này.

Để tăng độ chính xác, Mikado thử điều tra:

“Kisa... thích cần tây à?”

“Tôi không thích mấy món đắng cho lắm.”

Kisa hơi co giật gò má.

Phản ứng này thì chuẩn rồi – Mikado lẩm bẩm trong đầu. Cố tình lấy nguyên liệu không ưa để làm bentou, rõ là không bình thường. Thậm chí còn giả định là có khả năng bản thân sẽ không ăn.

Điều này có nghĩa là cần tây được dùng để làm gì đó ư?

“Được. Cô hãy ăn xà lách cần tây đi.”

“Bảo tôi ăn thứ mà mình nói là không ưa!? Bộ cậu là Sadist à!?”

“Tôi chẳng phải Sadist gì cả. Chỉ là muốn chiến thắng thôi.”

Kisa miễn cưỡng dùng đũa gắp xà lách cần tây và cho vào miệng.

“Ưư... đắng quá..............”

Bộ dạng ăn cần tây với đôi mắt chảy nước trông thật trẻ con và đáng yêu. Mikado ra sức kiềm chế cảm xúc lệch lạc là muốn ép Kisa ăn thêm món mà cô ấy ghét.

Ăn xong xà lách cần tây, Kisa ôm miệng thở hổn hển. Do có nghị lực cao quá hay sao ấy mà cô chẳng có ý định rửa trôi cổ họng bằng trà.

Mikado đang quan sát xem trạng thái của Kisa có thay đổi không, nhưng chẳng có gì xảy ra cả. Không hề có dấu hiệu tác dụng của thuốc kích dục như má ửng đỏ hay hơi thở nặng nhọc.

Kisa lấy khăn tay lau miệng rồi nói:

“...Tiếp theo đến lượt của tôi! Tôi sẽ cho Mikado đo ván chỉ trong một lượt!”

Cô trỏ ngón tay vào Mikado.

“Cô chỉ định món nào?”

“Ebi chili!”

Rất dứt khoát. Thấy Kisa tự tin như thế, Mikado cảnh giác.

Khi nhận lấy đôi đũa khác từ Kisa và cho ebi chili vào miệng, cậu vừa kiểm tra vị cẩn thận vừa cố không tiết ra nước bọt.

Không có vị đắng lạ lẫm nào. Gia vị kích thích, vị ngọt của rau củ và cảm giác giòn rụm của ebi như đang chơi một đoạn hòa tấu tuyệt vời.

Mikado giữ khoảng cách với Kisa, tự theo dõi diễn biến của cơ thể mình.

Không có cảm giác gì thay đổi giữa trước và sau khi ăn ebi chili. Cậu đã an toàn.

Mikado uống ực hết cốc trà Kisa đưa để chữa lành chiếc lưỡi đã bị gia vị làm tê liệt. Vì nếu độ nhạy của lưỡi mà giảm xuống thì cậu khó mà phán đoán được mối đe dọa mang tên thuốc kích dục.

“Giờ thì... tiếp theo sẽ là kết thúc nhỉ.”

“Ch-chưa kết thúc đâu! Trận đấu chỉ vừa mới bắt đầu thôi!”

Mikado tiến tới một bước thì Kisa lùi lại một bước.

“Cô hẳn cũng biết. Rằng món dễ che giấu vị của thuốc kích dục chỉ còn lại mì ống sốt arrabbiata. Chiếu bí rồi. Tiếp theo cô hãy ăn mì ống đi.”

“T-tôi không ăn! Dù cậu có nói kiểu gì đi nữa thì tôi cũng không ăn đâu!”

Kisa mím chặt môi, lắc đầu lia lịa.

Đôi mắt cô đang mở to, ướt đẫm và phản chiếu hình bóng của Mikado.

Rõ ràng là cô đang sợ hãi.

Mình muốn thấy Kisa mất ung dung hơn nữa...

Mikado cảm nhận được sự thôi thúc từ sâu bên trong cơ thể.

Không hiểu sao hôm nay Kisa lại trông dễ thương hơn gấp mấy lần bình thường. Mikado muốn dồn ép cô hơn nữa, muốn làm cô bẽ mặt hơn nữa, muốn khiến cô bối rối, xấu hổ, khổ sở hơn nữa.

Cậu đang bị thao túng bởi tâm tư hèn mọn ấy.

“Tới đây.”

“Kya!?”

Mikado kéo Kisa về phía mình và đặt cô lên đầu gối. Xúc giác của cặp đùi mềm mại, hương nước hoa nồng nàn cùng mùi của thiếu nữ đang khiến dục động của Mikado sục sôi.

“Mi-Mikado thiệt là... táo bạo quá đấy...”

Kisa đặt ngón tay lên môi và quay mặt đi. Má ửng đỏ.

“Mikado-sama!? Ngài đang làm gì vậy ạ!?”

Rinka sửng sốt.

“Khoảnh khắc có một không h... aaaaa!?”

Kokage phấn khởi kê máy ảnh lên, nhưng Kisa đã phá hủy thấu kính chỉ bằng một cái vung tay. Hình như cô vừa mới liệng cái gì đó, nhưng chân tướng của nó thì chẳng rõ ràng.

“Nếu Kisa không muốn tự ăn thì tôi sẽ ép cô ăn. Đừng có phàn nàn.”

“Kh-khoan đã... cho tôi... chuẩn bị tâm lý một chút...”

“Đủ rồi, mau há miệng ra.”

“A...”

Mikado vừa chạm ngón trỏ vào môi của Kisa thì cơ thể Kisa run rẩy.

Nét mặt ngượng ngùng cùng ánh mắt như hờn dỗi khiến Mikado không thể cưỡng lại. Nhịp tim cậu trở nên dữ dội, huyết dịch khắp cơ thể nóng bừng lên.

“Ủaa...? Lạ nhỉ. Đáng lý vẫn chưa ăn kia mà...”

Giọng thắc mắc của Mizuki cất lên.

Câu nói ấy đã giúp Mikado lấy lại chính mình một chút.

Lạ thật. Vừa rồi mình có gì đó rất lạ.

Giữa ý thức lộn xộn, cậu cố vận dụng khả năng tư duy.

Bình thường thì Mikado sẽ chẳng làm chuyện cưỡng ép như thế này. Bên cạnh đó, thân nhiệt cậu đang dâng cao một cách lạ thường và có dục vọng mạnh mẽ đối với Kisa. Rõ ràng là trạng thái bất thường.

Hoàn toàn cứ như... mình đã ăn phải thuốc kích dục vậy...

Nghĩ đến đó, Mikado đã nhận ra một chuyện khủng khiếp.

Kisa đã thề là “trong hộp bentou chỉ có một món chứa thuốc kích dục”.

Tức là không đề cập đến đồ ăn thức uống bên ngoài hộp bentou.

Và từ nãy đến giờ Mikado toàn ăn món có vị đậm. Kết quả là cậu đã toàn phải rửa sạch lưỡi bằng trà mà Kisa đưa.

Là như thế sao?!

Mikado đã hiểu ra tất cả.

Kisa đã gây hiểu lầm rằng thuốc kích dục chỉ có trong thức ăn, nhưng thực ra thì Mikado đang hấp thụ từng chút trong trà. Hơn nữa, để không bị phát hiện, cô đã hướng sự chú ý của Mikado vào trò chơi tìm ra thức ăn có tẩm thuốc kích dục.

Đây thậm chí còn không phải là một trận đấu, mà chỉ là sách lược để lừa Mikado.

Tuy nhiên, Mikado là người thừa kế của nhà Kitamikado. Cậu sẽ lật ngược ván cờ.

“...Nếu cô đã không muốn ăn đến vậy thì thôi, tôi không ép cô ăn mì ống nữa. Thay vào đó, cô hãy uống ba cốc trà nhé?”

“Ơ!?”

Kisa giật mình. Phản ứng này chắc chắn không thể lầm được.

“Ăn đồ mặn nãy giờ chắc cổ họng cô cũng khát rồi có phải không?”

Mikado cười bằng mũi. Có vẻ sự bình tĩnh của cậu đã trở về.

“C-cậu đừng lo! Tôi ổn mà! Đâu có thấy khát gì!”

Kisa trối chết lắc đầu. Cả bộ dạng lúng túng cũng đáng yêu.

“Vậy... chỉ còn mỗi cách là cho cô uống bằng mouth-to-mouth thôi nhỉ.”

“Hya!? Không được không được không được! Không được đâu! Vẫn còn quá sớm cho việc đó đấy!”

“Im lặng đi.”

Mikado rót đầy trà chứa thuốc kích dục vào cốc và dùng tay giữ lấy cằm Kisa. Bản thân cậu cũng hiểu là không nên, nhưng cậu không thể dừng lại. Quả nhiên là sự bình tĩnh của cậu vẫn chưa trở về.

“Mikado-sama, ngài không được! Ép buộc con gái như thế là...!”

“Hyá! Mikado-kun bạo quá!”

“Wawawawawa... máy ảnh... chuẩn bị máy ảnh...”

Giọng của Rinka, Mizuki và Kokage hầu như chẳng còn lọt vào tai của Mikado nữa.

Mikado cầm chặt chiếc cốc và ôm lấy Kisa.

“First kiss thì phải romantic hơn một chút cơơơơơơơơ!”

Kisa tung hết sức đẩy ra.

Mikado ngã khỏi ghế, chiếc cốc văng giữa không trung.

Có tiếng va chạm phát ra từ dưới sân trường, sau đó tiếng hét vang vọng.

“Vừa rồi là...?”

Mizuki lẩm bẩm.

“Hình như ai đó vừa bị chiếc cốc rơi trúng nhỉ...”

Rinka tối tăm mặt mày.

Khi nhóm Mikado sợ sệt nhìn xuống từ mép sân thượng thì...

“Harukoooooo! Harukoooooooo! Anh yêu emmmm!”

Hiệu trưởng – mình mẩy ướt nhẹp – đang bám vào thân cây thông to và hét lên. Ông cọ má vào vỏ cây, sau đó hôn tới tấp, trông thắm thiết tới nỗi ai cũng phải ghen tị.

“Có vẻ như không gây ra thương tích, nhưng lại trở thành chuyện nghiêm trọng theo ý nghĩa khác!”

“Oa, trông hiệu trưởng có vẻ hạnh phúc chưa kìa, thật là tốt quá!”

“Tốt ư...?”

Trước mắt thì nhóm Mikado lập tức rút khỏi sân thượng trong lúc tránh gây ra tiếng ồn.

–––––––––––o0o–––––––––––

Thế rồi, vào giờ nghỉ trưa hôm sau.

“Rốt cuộc thì trận đấu bentou hôm qua ai là người thắng hả!? Tất nhiên là tôi có phải không!?”

Trong lúc Mikado đang nhét sách vở vào hộc bàn thì Kisa hào hứng tuyên bố chiến thắng.

“...Riêng chuyện đó thì không có đâu.”

“Tại sao chứ!? Nó ngon mà phải không!? Ngon tới nỗi cậu trở nên thích tôi mà phải không!?”

“Vị thì tốt, nhưng... tôi đã không thể thưởng thức khi cứ phải hồi hộp rằng liệu trong đó có thuốc kích dục hay không. Âm hai trăm điểm.”

Mikado lịch sự đánh giá.

“Kư... lấy lý do đó mà...!”

Kisa nghiến răng.

“V-vậy, phải chăng người chiến thắng là em ạ...?”

Rinka hỏi với vẻ rụt rè.

Đối với người đã toàn tâm toàn ý cố gắng, Mikado cũng muốn nói lời cảm ơn lắm nhưng...

“Ngon thì ngon, nhưng có vẻ không đủ thỏa mãn... về lượng.”

“Thật lòng xin lỗi ngài ạ! Lần sau em sẽ thêm nhiều loại gạo hơn.”

“Đang nói lượng kia mà! Còn loại thì giảm xuống đi!”

“Kyá!? Mikado-sama nổi giận rồi... a, nhưng mà... bị mắng thế này có khi lại hay...”

Rinka ửng đỏ má, đung đưa cơ thể.

Kisa quắc mắt nhìn Mikado:

“Thế thì là ai hả?! Ai là người chiến thắng chứ hả!? Cậu đừng có bảo là hòa nhé!?”

“...Hưm, chắc là Mizuki.”

“Hoan hô!”

Mizuki – người đã nhảy vào lớp ngay lúc tiếng chuông báo kết thúc tiết tư vừa vang lên – làm tư thế đắc thắng. Vì từ khu cấp hai đến khu cấp ba phải mất một khoảng thời gian nên việc nhỏ xuất hiện ngay lúc ấy đúng là lạ, nhưng bắt bẻ đảm bảo chỉ càng thêm phiền phức mà thôi.

“Mizuki á!? Tại sao!? Con nhỏ này chỉ làm mỗi sandwich tạp nham kia mà!? Thậm chí còn không cắt vành bánh mì nữa!”

Kisa la the thé.

“Bởi vì em không phiền phức nhỉ!”

Mizuki dùng tay làm ký hiệu V một cách tự hào.

“Nhưng với tư cách một đầu bếp thì tệ nhất có phải không!”

“Tôi cũng không nghĩ người cho thuốc kích dục vào thức ăn có tư cách tự gọi là đầu bếp đâu!”

“Chỉ là giống như người ta bỏ chất bảo quản vào trong quá trình gia công thực phẩm thôi mà!”

“Chẳng giống tí nào!”

“Có cái từ ‘thực phẩm dinh dưỡng’ mà phải không!? Là phương pháp điều trị làm gia tăng sức phục hồi của cơ thể bằng cách cho thuốc vào thức ăn ý! Đó là món ăn nghĩ cho cơ thể của Mikado mà!”

“Chẳng bệnh gì có thể chữa bằng thuốc kích dục cả!”

Mikado kiên quyết bác bỏ.

“Maa... nói chung là do an toàn. Sandwich của Mizuki không có tẩm thuốc lạ gì, lại giúp tôi no bụng. Nguyên chiều hôm qua tôi không bị đói cũng là nhờ bentou của Mizuki cả.”

Một đánh giá thể hiện lòng biết ơn.

Do có trận đấu bentou nên hôm qua Mikado đã không mang theo bentou. Thật sự thì cậu đã kỳ vọng, nhưng sự kỳ vọng đó đã bị phản bội xuất sắc.

“Nè nè, đây là chiến thẳng chuyển lên có phải không? Em đã thắng nhờ phương pháp loại trừ có phải không?”

Mizuki nhảy bổ vào cánh tay Mikado và hỏi.

Mikado gật đầu:

“Tuy thô nhưng đúng là vậy.”

“Chiến thắng nhân nhượng! Em là người con gái đã được Mikado-kun nhân nhượng, yahoii!”

Mizuki vui mừng nhảy lưng tưng.

“Em vui vì chuyện đó sao...?”

Kisa đang bộc lộ vẻ mặt hết hiểu nổi.

“Đành chịu vậy. Lần này em cũng cảm thấy là mình đã bỏ lỡ mất một điều quan trọng. Đó là phải nghĩ cho người dùng trước thay vì tập trung mỗi kỹ thuật nhỉ.”

Rinka tự nguyện đồng tình.

Nhưng Kisa lại chẳng hề đồng tình. Vốn dĩ thì bản tính của cô là ghét thua cuộc kia mà.

Cô siết chặt nắm tay và nhìn Mikado chăm chăm:

“L-lần sau! Lần sau tôi sẽ khiến Mikado nói rằng của mình ngon nhất! Bởi vì lúc đó cậu nhất định sẽ không phát hiện ra được thuốc kích dục ở đâu đâu! Hãy chuẩn bị tinh thần đi!”

“Trước hết làm ơn ngưng cho thuốc kích dục vào có được không?!”

Được Kisa nấu ăn cho, Mikado vui lắm, nhưng nghĩ đến việc lại phải đến cái chiến trường kia thì cậu chẳng vui tí nào.

Truyện Chữ Hay