Câu chuyện về việc thua trận cá cược với bạn thuở nhỏ và bị lấy đi lần đầu

chương 07

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Wakaba nè, Umezono-san là người thế nào vậy?”

Kaori đột nhiên cất tiếng hỏi, đôi mắt cậu ấy lộ rõ vẻ hứng thú. Rốt cục cậu ấy đang muốn gì từ mối quan hệ giữa tôi và Komaki?

“Cậu ta á?”

“Đúng vậy đó. Các cậu là bạn thuở nhỏ nên hẳn là cậu hiểu rõ Umezono-san đúng chứ?”

Tôi không kể cho ai việc tôi với Komaki là bạn thuở nhỏ nhưng cũng không hẳn là muốn giấu giếm gì cả. Có ai hỏi thì tôi vẫn trả lời, còn không thì tôi cũng không đề cập đến.

Tuy nhiên không có nhiều người biết chuyện tôi và Komaki quen nhau, vậy nên khá kì lạ khi tự nhiên bị hỏi như vậy.

“Thật ra tớ cũng không biết nhiều lắm về cậu ta… Cơ mà ai kể cậu nghe chuyện tụi tớ là bạn thuở nhỏ vậy?”

“Tớ nghe từ Matsuri onee-sama đó.”

Kaori chỉ vào Matsuri đang ngồi cạnh tôi như thể một người dẫn chương trình đang giới thiệu nhân vật chính trên sân khấu.

“Onee-sama là tớ nè!”

Tôi kết bạn với Kaori khi lên cấp ba, còn Matsuri đã quen biết tôi từ hồi cấp hai.

Ra là vậy. Tôi và Komaki cùng tham gia một câu lạc bộ trong trường cấp hai ở địa phương, vậy nên hầu hết mọi người đều biết về mối quan hệ giữa hai chúng tôi.

Matsuri cũng ở chung câu lạc bộ với chúng tôi nên hẳn là cậu ấy sẽ biết rõ hơn một chút. Nhưng tôi không nghĩ cậu ấy biết chuyện xảy ra giữa tôi và Komaki.

“Kaori muốn biết về Ume-chan nên tớ đã kể cho cậu ấy.”

Matsuri gọi Komaki là ‘Ume-chan’. Do là người hướng ngoại nên Komaki có thể hòa đồng với tất cả mọi người.

Matsuri là một người thanh cao, vậy nên cậu ấy khá hợp với Komaki. Thế nhưng tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu cậu ấy biết về con người thật của nhỏ nữa.

“Cậu ấy là người đào hoa lắm đúng không? Như là được mười bạn con trai tỏ tình trong một ngày chẳng hạn!”

“Không có chuyện đó đâu. Quan trọng hơn, tại sao cậu lại muốn biết về Umezono?”

“Tớ muốn trở nên giống cậu ấy.”

“Hả?”

“Tớ cũng muốn được nổi tiếng như Umezono-san!”

Không phải là Kaori không nổi tiếng. Khuôn mặt ưa nhìn cùng biểu cảm của cậu ấy vẫn mang vẻ quyến rũ.

Tuy nhiên nếu so với nét đẹp chuẩn mực của Komaki thì quả đúng là có sự khác biệt. Ngay từ khi sinh ra, nhỏ đó đã mang một vẻ đẹp tuyệt trần rồi.

Giọng nói thánh thót như chim hót, ngay cả những giọt mồ hôi khi chơi thể thao trông cũng thật quyến rũ. Một bạn trai nào đó đã nói như vậy đấy.

Trong mắt mọi người, nhỏ có nhân cách tốt và không có bất kì khuyết điểm nào, có lẽ vì vậy nên Komaki được tất cả mọi người yêu quý. Tốt nhất là đừng nên so sánh bản thân với nhỏ mà hãy coi đó là điều hiển nhiên.

Tôi đúng là tên ngốc, dù đã biết điều đó nhưng vẫn cố gắng thách thức Komaki.

“Tớ nghĩ mình sẽ nổi tiếng hơn nếu được đón nhận ánh hào quang của cậu ấy.”

“Cứ bắt chuyện với cậu ta như bình thường là được mà?”

“Không thể đâu! Tớ sẽ bị thiêu rụi mất!”

“Cậu ta có phải mặt trời đâu.”

“Với tớ thì có đó!”

Kaori là một người hòa đồng và có thể thoải mái trò chuyện với người khác. Khá là ngạc nhiên khi cậu ấy lại e dè trước Komaki như vậy.

Cơ mà mặt trời à?

Có lẽ điều đó cũng không hẳn là sai. Ta không thể nhìn thấu bản chất của mặt trời bằng mắt thường bởi ánh nắng chói chang sẽ khiến đôi mắt bị tổn thương. Nhưng dù vậy, con người vẫn luôn coi trọng và cố gắng hưởng những lợi ích từ nó.

Suy cho cùng, tôi chỉ là một con người nhỏ bé phải đeo kính râm mới có thể ngước lên nhìn, chính vì thế nên tôi mãi mãi không thể chạm tới thứ xa vời ấy.

“Tớ muốn biết cuộc sống thường ngày của cậu ấy ra sao. Nếu bắt chước theo thì có lẽ tớ sẽ nổi tiếng hơn…”

Nhỏ cũng giống người bình thường thôi mà. Ăn sáng tại nhà rồi đến trường như bao người khác. Chỉ có vậy thôi.

Khi vừa định nói vậy thì có một hương thơm bất ngờ xộc vào mũi làm tôi bất ngờ đến mức gần như hét lên.

“Các cậu đang nói về tớ hả?”

Tông giọng Komaki cao hơn một chút so với bình thường ở cạnh tôi. Mặc dù được nhiều người cho là dễ nghe nhưng tôi không ưa nó chút nào.

“Ớ…Umezono-san.”

Kaori đột nhiên trở nên rụt rè như một chú mèo được đón về nhà mới khiến tôi gần như bật cười.

“Ume-chan nè. Hiếm khi thấy cậu sang lớp tụi tớ đó.”

Matsuri mỉm cười vẫy tay với Komaki. Nhỏ cũng mỉm cười và vẫy tay đáp lại.

“Ừm. Tớ muốn nói chuyện với Wakaba một lát.” Komaki cười nói.Đối với tôi, lớp học giống như một thánh địa chưa bao giờ bị Komaki xâm phạm. Nhưng hôm nay đã có điều gì đó thay đổi, nhỏ bước vào như thể đó là điều đương nhiên.

Cảm thấy có chuyện chẳng lành, tôi liền lùi lại một chút.

“Tớ hiểu rồi. À mà hôm nào bốn đứa tụi mình đi chơi tennis nha. Cũng lâu lắm rồi tớ chưa chơi cùng Ume-chan.”

Matsuri chậm rãi nói tiếp. Kaori đang trưng ra vẻ mặt ngạc nhiên tột độ còn tôi thì từ từ lùi lại. Komaki mỉm cười trong khi Matsuri vẫn nói chuyện như thường lệ. Cái khung cảnh gì thế này? Tôi quyết định giữ im lặng và tiếp tục quan sát.

“Chốt vậy nhé. Cũng lâu lắm rồi tớ chưa chơi cùng Matsuri. Còn cậu là…?”

“V-Vâng. T-Tớ là Kaori Wakamatsu. R-Rất vui được gặp cậu!”

“Tớ cũng thế. Tớ gọi cậu là Kaori được chứ?”

“V-Vâng.”

“Cậu cũng có thể gọi tớ là Komaki. Từ giờ giúp đỡ nhau nhé.”

Komaki nói vậy rồi liếc nhìn tôi. Sao lại nhìn sang tôi? Nhỏ cũng muốn tôi gọi là Komaki à? Nếu nhỏ cứ như thế thì tôi sẽ không làm vậy đâu.

Cơ mà tôi không nghĩ nhỏ muốn được tôi gọi bằng tên đâu.

“T-Tớ cũng vậy.”

Lịch sự quá. Kaori thường ngày đi đâu mất rồi? Tôi khẽ thở dài trong khi Komaki tiến đến tóm lấy tay tôi.

“Được rồi. Tớ mượn Wakaba một lúc nhé.”

“Tớ lấy lãi 10% đó nha.”[note59225]

“Tớ có mượn đến mười ngày đâu.”

Tôi chẳng muốn bị nhỏ mượn một giây nào cả. Dù muốn nói vậy nhưng tôi chẳng thể làm gì trước nụ cười đáng sợ của nhỏ.

Tôi đã đánh mất phẩm giá vào tay Komaki. Dạo gần đây tôi đã bắt đầu thôi phàn nàn mỗi khi nhỏ mở miệng nói.

Tôi nhìn lại phía sau trong khi vẫn đang bị Komaki kéo đi. Kaori đang đứng đó như trời trồng còn Matsuri lại nhìn chúng tôi với vẻ mặt thích thú. Sao trông cậu ấy vui vẻ thế? Tôi đã cố gắng cầu cứu bằng ánh mắt nhưng Matsuri lại càng cười tươi hơn. Đúng là chẳng thể hiểu nổi mà.

******

“Thứ bảy này tôi sẽ đến nhà cậu.”

Nhỏ đã quay lại với tông giọng thường ngày của mình. Chúng tôi đang ở trên cầu thang trước sân thượng. Chỗ này được coi là nơi ẩn náu bí mật của các học sinh. Mặc dù vẫn có người ở đây vào buổi trưa nhưng bây giờ đang là giờ giải lao ngắn giữa các tiết học nên không có ai cả.

“Cậu nên nhớ là cậu không có quyền từ chối.”

“Để tôi hỏi mẹ đã.”

Tôi lấy điện thoại ra và nhanh chóng gửi tin nhắn. Có vẻ như Komaki không thích điều đó, nhỏ kéo áo tôi lên với vẻ mặt bất mãn. Rồi nhỏ bắt đầu đưa mặt lại gần chiếc rốn đang từ từ lộ ra của tôi.

Tôi cảm thấy hơi nhói ở bụng.

Có vẻ như nhỏ vẫn cay vụ lần trước nên lần này thay vì hôn thì Komaki bắt đầu mút bụng tôi.[note59141] Ừ thì vẫn đỡ hơn là bị hôn, nhưng tôi không thể không cau mày trước hành động biến thái này.

Tôi có cảm giác như trên bụng mình đã có một vết bầm. Tưởng tượng cảnh bụng mình bị Komaki để lại dấu hôn trên đó khiến tôi có chút chán nản. Mà tại sao tôi lại cảm thấy như vậy chứ?

“Chẳng biết ai mới là người không có lòng tự trọng ở đây nữa.”

Nếu hét lên ‘Đau quá!’ hay ‘Dừng lại đi!’ thì tôi sẽ trở thành kẻ thua cuộc mất, vậy nên tôi cố tỏ ra bình tĩnh và lẩm bẩm một mình.

“Cậu không thấy xấu hổ khi làm chuyện này tại đây à?”

“Không. Nếu có thể làm tổn thương danh dự của Wakaba thì có mất mặt cũng chẳng sao.”

Komaki vừa phát ngôn một câu hết sức tồi tệ. Đúng là tôi có thách thức nhỏ liên tục nhưng bị ghét như này chẳng phải hơi quá sao?

Mà, nếu có ai đó liên tục cạnh tranh với tôi thì tôi cũng sẽ ghét người đó thôi.

Nhưng chính cái tính cách tệ hại của nhỏ mới khiến mọi chuyện thành ra thế này. Komaki đã thay đổi hoàn toàn. Tôi biết mình không đủ tư cách để đánh giá người khác, nhưng ít nhất là tính cách tôi không tệ như Komaki.

Tôi vẫn mong Komaki được hạnh phúc và không muốn nhìn thấy nhỏ khóc tẹo nào. Tôi không ưa nhỏ không có nghĩa là tôi muốn nhỏ bị tổn thương. Có lẽ Komaki suy nghĩ khác hẳn tôi.

“Cậu đúng là tồi tệ nhất mà.”

Nghe thấy tiếng lẩm bẩm, Komaki liền cắn nhẹ vào bụng tôi. Nó không đau. Có vẻ như nhỏ không định để lại dấu răng mà chỉ cắn nhẹ nhàng như một chú chó đang được cưng chiều.

Sau đó nhỏ bắt đầu liếm xung quanh vết cắn như thể để kiểm tra lại rồi nghiêng đầu tỏ vẻ không hài lòng.

Nhỏ đang làm cái gì vậy?“…Umezono.”

Komaki không đáp mà tiếp tục liếm xung quanh bụng tôi. Tôi cảm giác như mình là một bức tranh, nhưng thay vì cọ vẽ thì có một chiếc lưỡi mềm mại và ấm áp đang lả lướt trên đó. Tuy vậy, bên trên đó không có bất kì màu sắc nào, chỉ có duy nhất cảm giác ẩm ướt và nhột nhột cho tôi biết lưỡi của nhỏ đang ở đâu.

Ngay khi cảm giác nhột biến mất và nước bọt khô đi, không còn bất kì một dấu hiệu gì để tôi nhận biết nữa. Những dấu vết Komaki để lại, những điều Komaki đã làm, mọi thứ, đều tan biến như chưa có chuyện gì xảy ra.

Komaki nhẹ nhàng ngẩng đầu lên. Tôi đưa tay xuống bụng, không có dấu vết nào trên đó cả. Tại sao tôi lại cảm thấy khó chịu đến vậy? Chỉ là không để lại dấu vết thôi mà, đâu có nghĩa là nhỏ sẽ biến mất đâu chứ?

“Tại sao?”

Tôi cất tiếng hỏi với một giọng khàn khàn.

“Tại sao Umezono lại muốn những thứ quan trọng của tôi?”

Hẳn là do cậu ghét tôi đúng chứ? Nhưng liệu đó có phải sự thật?

Nếu muốn quấy rối người mà mình không thích, nhỏ hoàn toàn có thể lợi dụng tầm ảnh hưởng của mình và ra lệnh cho người khác làm chuyện đó mà. Nhưng nhỏ lại tự làm bẩn tay mình chỉ để chà đạp lên danh dự và lấy đi những thứ quý giá của tôi.

Lí do duy nhất cho việc này chỉ đơn giản là nhỏ ghét tôi thôi sao?

Tôi cũng chẳng biết liệu còn lí do nào khác nữa hay không. Chính vì vậy nên tôi muốn nghe câu trả lời từ chính miệng Komaki.

“Tôi cũng chẳng biết nữa.”

“Tại sao?”

“Bởi vì đó là Wakaba.”

Đúng vậy. Tôi là tôi, tôi không phải là Komaki, cũng không phải là Kaori hay Matsuri. Nhưng thế thì sao chứ?

“Nếu cậu ghét tôi thì cứ nói thẳng ra là được mà.”

Tôi nói như thể muốn buông bỏ mọi thứ.

“Wakaba đúng là ngốc thật.”

“Cái gì cơ?”

“Cậu không thể nhận ra được đâu.”

“Nhận ra gì cơ? Ý cậu là sao chứ?”

“Thế thôi. Có nói thêm nữa cũng chẳng ích gì.”

Komaki vỗ nhẹ vào bụng tôi rồi bước xuống cầu thang. Nhỏ tự ý kết thúc cuộc trò chuyện rồi quay người bỏ đi. Chẳng hiểu nổi. Rốt cục nhỏ muốn làm gì cơ chứ? Nhỏ cứ nói hết ra những điều nhỏ ghét ở tôi rồi để tôi yên còn tốt hơn thế này.

Tôi không ưa Komaki và nhỏ cũng vậy.

Nếu không như vậy, có lẽ tôi sẽ không thể hiểu thêm về Komaki.

“Cậu mới ngốc đó. Đồ ngốc.”

Tôi lẩm bẩm nhưng lần này không có ai ở đây cả.

Truyện Chữ Hay