Câu chuyện mà anh dành tặng cho em

natsume kotoha (6)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Yuto bất lực trước áp lực từ em ấy và không thể nói gì thêm.

Mình còn không thể thắng nổi một nữ sinh năm nhất—thật là nhục nhã.

“Nè, cho anh đấy.”

Kotoha dùng nắp của hộp bento như chiếc đĩa và mời Yuto một số món ăn đi kèm của em ấy.

“Hửm”

Sao mọi hành động của em ấy lại bất ngờ như vậy?

Cậu hoàn toàn không thể hiểu được cô gái trước mặt mình.

“Đây là lời cảm ơn vì đã giúp em khi em ngã xuống đồng ruộng. Em cảm động lắm đấy. Không ngờ anh lại là một quý ông.”

“Chỉ là anh cảm thấy có lỗi nếu em bị đuối nước thôi.”

“Đừng có coi em như là phân bón cho đồng ruộng chứ. Nếu chuyện đó mà xảy ra thì em sẽ ám anh đấy.”

Kotoha vẫn mỉm cười dù nói những lời như vậy.

“Nào, anh ăn thử đi. Chỉ ăn mỗi bánh mì kẹp thì không tốt đâu. Chăm lo cho sức khỏe của nhà văn là một phần công việc của biên tập viên mà.”

“Anh chưa từng thấy biên tập viên nào như vậy…”

Yuto dừng lại trước khi nói hết.

Suýt nữa thì mình lại mất cảnh giác trước Kotoha rồi.

“Anh sẽ nhận lời cảm ơn.”

“Anh cứ thoải mái đi.”

Trứng cuộn, xúc xích hình bạch tuộc, rau cải luộc và khoai tây kho.

“Ngon quá…”

Với người hay bỏ qua bữa sáng, ăn bánh mì vào bữa trưa và mua hộp bento cho buổi tối như Yuto thì đây là hương vị nhà làm mà cậu đã quên từ lâu.

“Đúng chứ?”

Kotoha nhìn Yuto với nụ cười vui mừng.

“Em tự làm đó.”

Mặc dù đã đề phòng nhưng cậu nhận ra rằng cậu đã say đắm nụ cười ngây ngô của em ấy.

Yuto nghĩ điều này thật tệ.

Không phải vì thức ăn tệ.

Là do cậu đang trong tình trạng bị thuần hóa.

“Anh đã nói rồi, dù nó có ngon đến thế nào đi nữa thì anh vẫn không viết đâu.”

“Em đâu có mua chuộc anh bằng thức ăn đâu mà. Việc chăm sóc cho anh có thể chỉ là nói quá nhưng em không thể nhìn anh ăn như thế được. Từ giờ em sẽ làm bữa trưa cho anh. Nếu không phiền thì em làm luôn bữa sáng và bữa tối cho anh nhé?”

“Làm vậy thì phiền lắm…”

“Lạ nhỉ? Không phải ước mơ của các chàng trai cao trung là có một cô em gái đến và nấu ăn cho à?”

“Nếu người đó mà nham hiểm như em thì không ai dám ước đâu…”

“Nói em nham hiểm là thô lỗ lắm đấy. Cả bữa sáng và bữa tối thì có vẻ hơi nhiều nhưng bữa trưa thì được nhỉ?”

“Khoan, chờ đã.”

Yuto nhớ lại câu hỏi trước đó của Kotoha và câu trả lời của mình.

“Điều đó có nghĩa là… em không nói đùa à?”

“Anh không cần phải lo đâu. Từ ngày mai em sẽ đem đồ ăn trưa đến nên anh không cần phải mua bánh mì đâu.”

Kotoha cười rạng rỡ. Yuto nhăn mặt không biết nói gì. Nhiều lời phản đối xuất hiện trong đầu cậu nhưng không có cái nào đủ mạnh để chống lại sự quyết tâm áp đảo của em ấy. Không phải vì Yuto muốn ăn thêm đồ ăn tự làm.

Rốt cuộc thì em ấy là ai?

Yuto và Kotoha vừa ăn vừa trò chuyện vặt vãnh về trường học.

Kotoha nói về áp lực học tập sau khi vào cao trung và con đường phía trước trường—còn Yuto chỉ bình luận hoặc trả lời.

Có một điều để lại ấn tượng sâu sắc cho Yuto.

Kotoha rất giỏi trong việc tìm ra các mặt tích cực của mọi việc.

“Kể từ khi bước vào cao trung thì việc học tập đã trở nên nặng nề hơn nhưng nó mang đến cho ta cơ hội để biết thêm nhiều điều mới mẻ. Chẳng bao giờ có ai đọc sách vật lý cho vui đúng chứ?”

"Trời thì nóng mà đường lên trường lại rất dốc, leo lên đó khiến chúng mình phải đổ mồ hôi. Nhưng anh có cảm thấy hạnh phúc khi đứng từ đỉnh rồi hưởng thụ cơn gió mát mẻ và ngắm khung cảnh rộng lớn phía dưới không?"

Những lời đó đã làm cho lớp học và những khung cảnh bình thường mà cậu đã quen thuộc trở nên đặc biệt hơn chút.

Yuto chưa gặp nhiều kiểu người như em ấy trước đây.

Có lẽ—là vậy.

Nếu thế giới có đầy những người như em ấy thì có lẽ thực tại của cậu đã khác đi một chút.

***

Đã được một tuần từ khi Yuto gặp nữ sinh tên là Kotoha Natsume.

“Natsume, rốt cuộc là em muốn gì ở anh vậy”

Trên cây cầu được ánh hoàng hôn chiếu sáng, Yuto nhìn vào khuôn mặt của Kotoha khi họ đang trên đường về.

Một con sông trong vắt chảy êm đềm phía dưới cây cầu khoảng năm mét. Không hiểu vì sao mà âm thanh nước chảy lại hài hòa với em ấy.

Kotoha nghiêng đầu và nhìn cậu.

“Ý anh là sao? Em đã nói điều đó từ lúc đầu rồi.”

Điều đó nghĩa là em ấy muốn luyện tập để trở thành một biên tập viên bằng cách nhờ Yuto viết tiểu thuyết.

“Nhưng tất cả những gì em đang thực hiện là làm bento và đi bộ tới trường cùng với anh.”

Trong tuần qua, ngày nào Kotoha cũng làm bento cho Yuto. Em ấy còn đợi Yuto trước căn hộ của cậu vào mỗi sáng và đón cậu ở lớp sau khi tan học.

Tuy nhiên em ấy chẳng bao giờ thúc dục Yuto viết tiểu thuyết mà chỉ nói về các sự kiện của trường và những cuốn sách em ấy đọc gần đây.

“Như một người bạn gái chu đáo đúng chứ?, không phải điều đó rất tuyệt ư”

“Làm anh sởn gai ốc lên rồi này.”

“Ý anh là nó kỳ lắm à.”

“Em chỉ thấy kỳ thì còn lạc quan lắm.”

Kotoha tiến tới rồi quay người lại để đối mặt với Yuto.

“Em chỉ muốn hiểu thêm về anh thôi, Senpai.”

Yuto sững sờ với trái tim đang đập loạn từng nhịp bởi lời của em ấy. Nhìn thấy biểu cảm của cậu, Kotoha cười toe toét.

“Và em cũng mong anh sẽ thay đổi quan điểm của mình.”

“Đó mới là ý đồ thật sự của em phải không…”

“Hehe.”

Không có gì buồn cười ở đây cả. Có vẻ như mọi thứ đang diễn ra theo đúng kế hoạch của Kotoha. Em ấy không ép cậu mà chỉ làm hộp bento và cùng cậu đi tới trường, làm cho việc từ chối trở nên khó khăn hơn.

Gần đây Yuto đã quen với điều đó và nhận ra bản thân mong chờ hộp bento của em ấy đến thế nào vào buổi trưa. Đi đến trường cùng với Kotoha cũng không còn khiến cậu thấy lạ lẫm nữa.

Yuto quyết định không để chuyện này tiếp diễn thêm nữa.

“…Em có thể dừng chuyện này lại được chưa?”

“Senpai?”

“Anh đã nói bao nhiêu lần rồi, dù có chuyện gì đi chăng nữa, anh sẽ không viết cuốn tiểu thuyết nào cả.”

Kotoha nhìn cậu một cách lặng lẽ. Yuto nghĩ em ấy sẽ vội vàng thuyết phục cậu nhưng sự im lặng đó lại khiến cậu ngạc nhiên.

“Em nói anh có tài năng nhưng anh không hề có cái tài năng đó.”

“Anh có đấy. Là một biên tập viên tham vọng, em chắc chắn điều đó. Tin em đi.”

Yuto cười một cách cay đắng, “Em tự tin thật đó, nhưng em sai rồi, không ai hiểu rõ anh hơn chính bản thân anh đâu.”

Một cơn gió nhẹ thổi qua cây cầu.

Mái tóc của Kotoha lay động trong cơn gió ấm mùa hè.

“Ngoài cái đó ra thì cái chuyện biên tập viên là sao?”

“Ý anh là gì?”

“Em chỉ là một nữ sinh năm ba không làm việc với nhà phát hành nào. Em có thể làm gì chứ? Có thể em sẽ cho ý kiến về bản thảo mà em nhận được nhưng còn mấy cái khác thì như nào? Rà soát bản thảo và phối hợp với bên in ấn em tính thế nào? Còn cả quản lý quy trình xuất bản và tiếp thị thì sao?”

Yuto hiểu rằng mình đang quá gay gắt nhưng cậu phải như vây, nếu không thì Kotoha sẽ chẳng bao giờ từ bỏ.

“Đó chỉ đơn giản là sở thích thôi phải không? Anh không có thời gian cho chuyện đó, anh còn phải vào đại học.”

Cậu chắc rằng những lời của cậu đã rất khắc nghiệt. Tuy nhiên Kotoha cũng không giận dữ hay khóc lóc gì cả. Em ấy chỉ nhìn Yuto và chầm chậm mở miệng.

“Bài viết của anh mà em đọc được như đang gào thét vậy.”

“Gào thét…?”

“Anh như đang đấu tranh giữa khao khát viết nên một câu chuyện và sự thất bại vậy.”

Đầu óc cậu đang dần trở nên phức tạp.

Cậu dừng việc viết là vì cậu nhận ra bản thân không có tài năng. Không có nuối tiếc gì cả—không có…

“…Đừng có mà thay đổi chủ đề.”

Yuto kìm nén cảm xúc của mình để trả lời và Kotoha gật đầu nhẹ.

“…Anh nói đúng. Em không có làm việc với một nhà phát hành hay bộ phận biên tập nào cả. Em chỉ là một nữ sinh năm nhất với những khả năng hạn chế.”

“Vậy thì..”

“NHƯNG!”

Kotoha hét lớn.

“Mong muốn của em là giúp đỡ các nhà văn. Em muốn đồng hành cùng với họ để sáng tạo nên những câu chuyện đầy cảm xúc và ý nghĩa. Em có thể hỗ trợ trong việc xây dựng ý tưởng và cải thiện cốt truyện. Nếu em nhận được một bản thảo, em sẵn sàng để đọc nó xuyên đêm và cố gắng biên soạn các ý kiến và đề xuất để cải thiện. Nếu nhà văn gặp khó khăn, em sẽ nỗ lực để giải quyết nó. Em sẵn sàng để thảo luận hàng giờ đồng hồ nếu cần thiết. Nếu nhà văn cần nghiên cứu, phỏng vấn hay quảng bá—Em sẵn lòng để làm mọi thứ.”

Niềm đam mê của em ấy thật khó nhằn. Nhưng Yuto không thể chùn bước ở đây được.

“Ai cũng có thể nói như vậy thôi. Nếu như một nhà văn nói em nhảy cầu cho một cảnh trong truyện thì em sẽ làm gì?”

Yuto nhìn xuống chân mình và cho rằng điều đó thật vô lý. Em ấy có lẽ sẽ cười nhạo điều đó. Cậu cần thêm thời gian để suy nghĩ.

Nhưng vào khoảng khắc đó, Kotoha ném chiếc cặp xuống vỉa hè với một tiếng động lớn làm gián đoạn suy nghĩ của Yuto.

Nhìn lên, Yuto sững sờ không thốt nên lời.

Kotoha đang đứng trên lan can của cây cầu.

Được tắm trong ánh hoàng hôn đẹp đẽ, em ấy đứng trên lan can hẹp và từ từ quay lại nhìn Yuto. Ánh mắt của em ấy không hề lung lay.

“Em sẽ nhảy.”

Yuto hoảng sợ và không biết phải làm gì trước cảnh tượng viển vông.

Cậu không thể di chuyển. Miệng cậu thì cứng nhắc.

“Em đang làm gì vậy…?”

Tim Yuto đập dữ dội khi thấy Kotoha đứng trên lan can.

“Đây là câu trả lời của em.”

Nếu bị hỏi về việc nhảy cầu cho một cảnh trong tiểu thuyết, em sẽ làm gì?

Và đây là câu trả lời của Kotoha.

“Đồ ngốc, xuống đây mau! Dưới đó có đá đấy, nếu em ngã phải chúng thì—“

“Ổn mà.”

Kotoha cười dưới ánh hoàng hôn rực rỡ.

“Nếu anh thực sự sẽ viết một cuốn tiểu thuyết, em sẵn sàng hi sinh cả mạng sống này.”

Em ấy từ từ ngã về phía sau trong khi vẫn mỉm cười....

...

...

Khoảng khắc đó kéo dài chưa đầy một giây nhưng cảm giác như thể đã kéo dài vài giây, thậm chí là vài phút.

Đôi chân của Yuto đông cứng lại.

Kotoha biến mất khỏi khung cảnh đó và một âm thanh lớn vang lên.

Yuto trở về thực tại và nhanh chóng chạy xuống dòng sông.

Không có dấu hiệu nào của Kotoha trên mặt nước nhấp nhô.

Yuto chạy đến bờ sông và lao xuống dốc.

Nhìn vào nơi em ấy đã nhảy, cậu không hề thấy em ấy ở đâu cả.

Đang nghĩ đến viễn cảnh tồi tệ nhất thì cậu nghe thấy tiếng hất nước từ phía gầm cầu.

Kotoha đang cố trèo lên bờ.

“Này Natsume! Em có sao không?”

Yuto nhẹ nhõm chạy đến bên cạnh em ấy.

Cậu vươn tay ra và kéo em ấy lên.

“Cảm ơn anh.”

“Em không sao chứ? Có bị thương không!?”

“Em ổn. Quan trọng hơn là cảnh này đủ để giúp anh viết tiểu thuyết chưa?”

Yuto ngơ ngác trước câu hỏi của em ấy.

Cậu không thể hiểu được những gì em ấy đang nói.

Đây có phải là một tài liệu hữu ích—cho việc viết không á hả?

Cậu nghĩ rằng cậu đã đánh giá thấp em ấy.

Có lẽ em ấy đang bị thương ở đâu đó nhưng không quan tâm tới nó.

Em ấy chỉ hoàn toàn tập trung vào việc viết tiểu thuyết.

Cảm giác như cậu vừa được chiêm ngưỡng sự quyết tâm của em ấy.

Cậu buộc phải thừa nhận điều đó.

Ít nhất thì đam mê của Kotoha Natsume không thua kém gì so với những biên tập viên chuyên nghiệp mà cậu từng làm việc.

Yuto miễn cưỡng nói với tiếng rên rỉ.

“…Anh đã đánh giá thấp quyết tâm của em.”

“Vậy thì!”

Kotoha ngẩng đầu lên và áp sát Yuto.

“Anh sẽ viết chứ!?”

Yuto vô thức ngoảnh mặt đi vì Kotoha đến quá gần.

Truyện Chữ Hay