Yuto để ý thấy cuốn “Rika” mà Kotoha đang cầm được dán đầy những tờ ghi chú.
“Em đọc bài báo cáo của toàn bộ học sinh luôn đấy à?”
“Đúng vậy”
“Giả sử như mỗi người viết khoảng năm trang thì tổng cộng sẽ có tầm năm ngàn trang. Nó còn nhiều hơn cả mười tập tiểu thuyết nữa.”
“Em mất cả tuần để đọc hết nội dung được viết trong hai năm đấy.”
“Điều đó thật vô nghĩa. Nếu em có từng đấy thời gian thì nên tập trung vào việc học đi.”
“Đây là học để trở thành một biên tập viên. Nếu muốn trở nên chuyên nghiệp thì em cần phải dễ dàng xử lý rất nhiều sách.”
“Vấn đề không nằm ở số lượng. Thực sự thì đọc bài báo cáo của mọi người rất chán. Kể cả em có đọc chúng thì—“
“Đúng là vậy. Một số được viết một cách hời hợi, một số thì còn sai cả ngữ pháp. Có bài chỉ tóm tắt cốt truyện, bài thì lặp đi lặp lại một kịch bản. Ngay cả trong số những bài tốt hơn, cũng rất ít bài có cấu trúc hợp lý.”
“Vậy thì tại sao—“
“Em đang tìm một viên ngọc quý. Thi thoảng trong số những bài báo cáo đó lại có những bài tỏa sáng rực rỡ. Em đang tìm những người như vậy để trở thành biên tập viên của họ và cùng nhau sáng tác tiểu thuyết.”
“…Và người đó là anh sao?”
Yuto ngập ngùng nói khiến cho Kotoha khúc khích cười.
“Không, anh nghiêm túc đấy à, Senpai?”
“S-Sao em lại cười? Trong bối cảnh này thì suy đoán đó là hiển nhiên mà.”
Cảm thấy xấu hổ nên Yuto biện hộ cho bản thân.
Nhưng Kotoha lắc đầu và ôm cuốn ‘Rika’ vào lòng.
“Thứ mà em tìm thấy không chỉ là một viên ngọc quý. Như em đã nói trước đó, nó rất đặc biệt. Không, so sánh như vậy thôi thì không đủ.”
“Nó là chiếc rương báu chứa đầy vàng ngọc.”
“Chiếc rương báu mà em tìm thấy chính là bài viết của anh, Senpai.”
Lời nói của Kotoha đầy thơ mộng.
Yuto nhận ra bản thân vừa bị mê hoặc bởi em ấy và nói.
“Em nói quá rồi. Đó chỉ là năm trang báo cáo sách thôi.”
“Chính là vì chỉ có năm trang! Trong năm trang, Senpai đã tạo ra một câu chuyện hoàn chỉnh. Em không thể tin được. Một bài báo cáo sách thôi đấy, anh biết chứ? Trong năm đầu, anh đã sáng tạo ra ngoại truyện cho cuốn sách bằng cách sử dụng các nhân vật với những cảm xúc, suy nghĩ của bản thân để biến nó thành một câu chuyện ly kỳ. Tới năm thứ hai anh đã dùng hình thức đối thoại mà chính anh tranh luận với nhân vật chính [note59572] và còn áp dụng hùng biện để làm cho cuộc đối thoại thú vị hơn. Em chưa từng gặp báo cáo sách nào hấp dẫn như vậy trước đây. Tài năng thật đáng kinh ngạc—“
“Đủ rồi.”
Tông giọng của Yuto trở nên lạnh lùng và trầm hơn.
Kotoha chùn bước rồi rơi vào trầm lặng, Yuto thì quay đầu đi chỗ khác vì khó chịu.
“…Xin lỗi nhưng mà anh không có cái tài năng đó đâu.”
Cậu nghĩ chuyện đó thật ngớ ngẩn.
Mình không có tài năng gì cả. Điều này đã được chứng minh từ ba năm trước.
Vậy mà trong một khoảng khắc, mình đã ngu ngốc tin lời một em lớp dưới lạ mặt—cảm thấy hạnh phúc vì những lời nói đó.
“N-Nhưng mà...”
“Dù em có nói gì đi chăng nữa, anh cũng sẽ không viết bất kì cuốn tiểu thuyết nào hết.”
Cậu nói như thể xua tan đi những nuối tiếc đọng trong lòng.
“Khoan đã, xin anh đấy.”
“Xin lỗi nhưng mà anh đã nghe xong rồi, chuyện này kết thúc ở đây.”
Yuto quay lưng lại với Kotoha, cậu lên chiếc xe đạp và bắt đầu chạy đi.
Cậu tính bỏ mặc em ấy—nhưng,
Có âm thanh kèn kẹt ở phía sau và cậu không để đạp về phía trước.
Cậu mất thăng bằng và nhanh chóng đặt chân xuống đường nhựa.
Vào khoảng khắc đó, cậu thấy Kotoha cũng đang lảo đảo. Em ấy cố lấy lại thăng bằng bằng cách lùi lại nhưng bị trượt chân và không còn giữ được nữa. Em ấy lăn xuống đồng cỏ như một quả sồi, ngã nhào vào ruộng lúa—.
Một luồng nước bắn tung toé lên.
***
“Nghe em nói một chút đi mà”
“Nè.”
Vài tiếng sau khi Kotoha ngã xuống đồng ruộng sáng hôm đó. Lúc này đang là giờ ăn trưa.
Yuto đang ăn chiếc bánh mì kẹp mua từ tiệm bánh của trường thì em ấy đột ngột xuất hiện và ngồi trước mặt cậu. Em ấy bắt đầu mở hộp bento trên bàn của cậu.
“Em ăn trưa với anh được chứ?”
“Anh thích ăn một mình. Mà một học sinh năm nhất thì không nên vào phòng học của học sinh năm ba đâu.”
“Không cần lo về chuyện đó đâu. Ngoài ra thì,”
Giọng của Kotoha lớn dần,
“Tại vì sáng nay anh đẩy em nên em mới bị dính đầy bùn. Anh phải cảm thấy có lỗi chứ? Em đã phải thay quần lót mới—”
“Anh xin lỗi mà. Nên là nhỏ tiếng thôi.”.
Ánh mắt của mọi người không chỉ khinh thường mà còn dữ dội. Chắc chắn là em ấy cố tình.
Kotoha mỉm cười mãn nguyện và tiếp tục mở hộp bento..
Sau khi Kotoha rơi xuống đồng ruộng vào sáng nay, Yuto đã kéo em ấy lên khỏi vũng đầm lầy. May mắn thay là em ấy không bị thương vì ngã vào đất sét mềm. Cậu đã cho em ấy ngồi ghế sau của xe đạp và đưa đến phòng y tế của trường, bây giờ chúng tôi đang ở lớp.
Đồng phục mà em ấy đang mặc có lẽ được mượn từ phòng y tế. Nhân tiện thì cặp sách của em ấy bị bỏ quên trên đường nhưng không bị gì. Nếu không thì sách giáo khoa và hộp bento mà em ấy đang ăn có thể đã chung số phận với em ấy.
“Thế em muốn gì?”
“Anh chỉ nói chuyện vào giờ ăn trưa thôi. Anh nghĩ là sáng nay anh có hơi quá đáng.”
“Anh vẫn tàn nhẫn lắm đấy.”
“Hmm. Anh có chắc là anh vẫn muốn nói vậy không, Senpai?”
Kotoha liếc nhìn xung quanh.
Chỉ hành động đó thôi cũng đã khiến Yuto phải e dè.
“...Đừng nói với anh là em cố tình ngã đấy nhá. Khi nghĩ kĩ lại thì anh thấy cách ngã của em đáng ngờ lắm đấy...”
Kotoha nhìn Yuto với một ánh mắt sắc bén.