134.
Năm nay ông Lý hơn chín mươi tuổi.
Ông qua đời dưới sự chứng kiến của con cháu và người bạn già. Linh hồn rời khỏi thân thể, nhìn thấy một người đàn ông trung niên kẹp cặp công sở dưới nách đang cười tủm tỉm đứng trước cửa. Ông Lý quay đầu lại nhìn gia đình lần cuối, sau đó cùng người đàn ông trung niên lên đường.
Quãng đường đi đến địa phủ rất dài, ông lý gù lưng, đi một bước, hít hà một hơi, chậm như ốc sên. Người đàn ông trung niên nhắc nhở: Cụ, linh hồn rời khỏi cơ thể thì ngài có thể quay lại bất kỳ độ tuổi nào ngài muốn. Không cần phải giữ nguyên độ tuổi lúc qua đời đâu.
Ông lý bị lãng tai viễn thị: Nhóc con, con nói gì? Nói to lên xíu!
Người đàn ông trung niên tăng âm lượng lặp lại một lần nữa: Những người mà tôi từng đón, có người chọn trở lại thời học sinh, nói chuyện mình nhớ nhung nhất chính là cảnh tượng cô gái bàn trước quay đầu lại trừng cậu ta, có người chọn trở lại khoảnh khắc trước khi kết hôn, nói đáng lẽ ra đời này không nên kết hôn, có người trở lại giây phút nhận được giấy báo trúng tuyển Đại học, có người trở lại thời điểm rung chuông ở Sở giao dịch chứng khoán New York… Tóm lại, đa số điều sẽ chọn mốc thời gian cũ của cuộc đời.
Ông Lý đã nghe hiểu, vội xua tay: Không được không được! Bà nhà tôi còn sống lâu hơn tôi, đợi đến khi bà ấy đến mà thấy tôi biến thành người trẻ tuổi thì kiểu gì cũng mắng tôi!
Người đàn ông trung niên bật cười, hỏi: Chắc cụ không tính đợi bạn già ở bên cầu Nại Hà đâu đúng không?
Ông Lý trừng mắt: Đương nhiên phải đợi! Nếu không đợi đến lúc bà ấy đến suối vàng không thấy người sẽ lại chửi mắng!
Người đàn ông trung niên ngẫm nghĩ: Nhắc tới đợi người bên cầu Nại Hà làm tôi nhớ tới một người.
Ông Lý ráng vểnh tai lên nghe.
Người đàn ông trung niên tặc lưỡi: Năm đó, canh Mạnh Bà đã đưa đến mồm rồi lại nghe được tin, lập tức chạy về trần gian. Lần quần mấy ngày trời, gặp đủ thứ chuyện mới quay lại, nói gì hay lắm, ngoan ngoãn đi đầu thai, không ngờ đến bên cầu thì tự dưng lại lật lọng, ôm đùi Mạnh Bà một khóc hai nháo ba thắt cổ. Bao nhiêu chiêu vô liêm sỉ đều chơi tuốt tuồn tuột, khiến Mạnh Bà đau đầu nhức óc.
Ông Lý tò mò: Sau đó thì sao?
Người đàn ông trung niên: Sau đó? Khi một người đi đầu thai thì hồ sơ tài liệu đi kèm cũng sẽ được xử lý. Mệnh cách đời này, người có duyên gặp gỡ, ảnh hưởng đến tất cả những người tiếp xúc với cậu ta như hiệu ứng cánh bướm. Cậu ta quyết tâm không đầu thai, những tài liệu liên quan đều phải sửa lại, Mạnh Bà hết cách với cậu ta, chỉ đành kêu quỷ sai đi xử lý hồ sơ. Cho nên những quỷ sai trực bên cầu cứ nhắc tới cậu ta là nghiến răng nghiến lợi.Người đàn ông trung niên ngừng một lát, nói tiếp: Cái tên này, vấn đề là đã được lợi còn thích khoe mẽ. Không chịu đầu thai thì thôi đi, không đi thì yên phận làm cô hồn dã quỷ. Nhưng cậu ta cứ bám lại trên cầu, cứ dăm ba bữa là lại xáo trộn công tác địa phủ một lần. Mấy năm nay Mạnh Bà bị cậu ta hành đến mức thêm vài nếp nhăn… Tính sơ qua thì cũng đã mười mấy năm rồi, nếp nhăn trên trán Mạnh Bà e là lại thêm một cái.
Ông Lý tò mò: Sao thằng nhóc đó lại như vậy?
Vẻ mặt người đàn ông trung niên phức tạp: Chuyện này…
135.
Thật ra cũng không có gì, chỉ là trong mấy năm đợi đầu thai, tôi lại gặp một con ma, không ngờ con ma đó có quen biết với Túc Du, tám nhảm thì con ma đó nói với tôi rằng Túc Du đã kết hôn, con cũng có rồi.
Đương nhiên là tôi không làm được.
Giả dụ nói là muốn về tìm anh ta đi, thì trở về để nói cái gì? Năm ấy, tên này cố ý gọi hồn về để kết hôn với tôi, tình nghĩa đã đủ. Tôi chết được mấy năm anh ta mới kết hôn sinh con, coi như đã đỡ lắm rồi.
Nhưng nếu nói cứ coi mọi thứ như một giấc mộng đẹp, quên sạch sẽ đi đầu thai đi, thì tôi lại không làm được.
Suy đi nghĩ lại, thôi cứ chờ ở đây, tốt xấu gì cũng mặt đối mặt đòi một lời giải thích.
Đã đợi, tất nhiên phải đợi một cách nghiêm túc, không thể buông tha bất cứ một con ma nào đi ngang qua cầu Nại Hà.
Vấn đề là mấy con ma này hình như có hiểu lầm khó hiểu nào đó với tôi. Cho rằng tôi là một kẻ si tình cảm động trời đất, không nỡ rời mắt tâm tâm niệm niệm chờ đợi người yêu. Thế là mỗi một con ma đi qua cầu Nại Hà đều nhìn tôi đầy tán thưởng, sau đó ngẫm lại thấy bản thân trân trọng tình cảm chưa đủ, một số còn quá khích không chịu uống canh để kiếp sau nối lại tình xưa với người yêu.
Mạnh Bà nói chuyện này gây cản trở lớn đến công việc của bà, ngày nào cũng trợn mắt nhìn tôi cũng không hả giận được.
Bé cưng oan quá, nhưng bé không dám nói.
136.
Lúc có người đang gọi tôi từ phía sau, tôi đang thảo luận vấn đề một cách lý trí và hiền hòa với Mạnh Bà.
Mạnh Bà: Đã đợi bao nhiêu năm rồi, khi nào mới chịu cút?!
Tôi: Con không đấy!
Mạnh Bà: Cút cút cút!
Tôi: Cứ không đó! Lêu lêu lêu!
Mạnh Bà: Rốt cuộc bây muốn đợi cái gì?
Tôi: Con phải xem tên đầu heo anh ta củng cải trắng nhà ai!
Một âm thanh già nua truyền đến từ phía sau: Nhóc con, con đang đợi con heo nhà mình à? Lão và con cùng nhau đợi đi!
Tôi quay đầu lại, nhìn thấy một ông lão lưng còng đang nhìn tôi.
Ông anh quỷ sai đứng bên cạnh cười tủm tỉm giới thiệu với tôi, ông lão họ Lý, cũng muốn đợi người ở đầu cầu, vừa hay có thể đợi cùng tôi.
Tôi rất vui vì có người bầu bạn, nhưng ông lão này, một câu cùng lắm chỉ nghe được vài từ, hơn nữa còn biết lựa chữ để nghe.
Tôi: Không phải heo, con đợi người.
Ông Lý: Hả? Heo của người khác à?
Tôi: Không phải heo của người khác, con đợi người.
Ông Lý: Hả? Vậy là heo ai?
Tôi: Không phải ai, là con người.
Ông Lý: À, heo nhìn giống người hả?
Tôi: ……
Ông Lý: Là giống heo nào? Để lão thẩm định xem!
Tôi ngẫm nghĩ, nói: Cao 1m85, chân dài, còn rất đẹp trai.
Ông Lý suy ngẫm một lát: Ồ, rất đẹp trai, là heo đốm đấy à!
Chắc do ông Lý quá mức hòa ái, dễ làm thân với mấy con ma khác, sau một khoảng thời gian, tất cả những con ma đang xếp hàng ở cầu Nại Hà đều tự giác giúp tôi tìm heo.
Mỗi khi lò sát sinh khởi công, mấy chiếc xe chở heo ùa vào địa phủ, nhất là nếu trong xe có heo đốm, thì từ cổng lớn âm tào địa phủ kéo thẳng đến cầu Nại Hà sẽ không ngừng vang lên tiếng gọi tôi vô cùng nhiệt tình, hết đợt này đến đợt khác.
Tôi: ……
…… Thật sự cảm ơn các ngài rất nhiều.