124.
Túc Du không nói gì, xoay người đi tìm hộp y tế xử lý.
Tôi yên lặng sờ sờ hộp sọ trơn nhẵn của mình, cực kỳ ngại.
Khi Túc Du quay trở về, tất cả đều khôi phục lại bình thường. Anh bước đến gõ vào đầu tôi một cái. Sau đó nói tối nay bên bờ sông có bắn pháo hoa, hỏi tôi có muốn đi xem không.
Tôi hơi bất ngờ, rồi gật đầu đồng ý.
125.
Chạng vạng, tôi lại quấn cái tạo hình kia lên, tóc giả, mũ, kính râm, bao tay, trang bị đầy đủ võ trang. Túc Du nhìn tôi cười một tiếng. Thậm chí tôi còn mường tượng được trong đầu cái tên này đang nghĩ gì luôn cơ. Chống nạnh phẫn nộ nhe răng về phía anh. Anh nhướng mày, nhấc hai tay lên, đeo khẩu trang lên mặt tôi, bịt kín không chỗ hở.
Sau đó, tên chó này càng cười quá đáng hơn nữa.
126.
Hôm nay là ngày thứ bảy tôi chết.
Tôi nghĩ mãi không biết cái ngày mang tính chất quyết định này nên làm gì. Vừa hay trùng hợp lại có lễ hội pháo hoa, đúng là một lựa chọn rất thích hợp.
Bởi vì lần đầu tiên đôi ta hẹn hò chính là đi ngắm pháo hoa, cũng coi như là ra ngô ra khoai, đến nơi đến chốn.
Chẳng qua là, tôi vẫn chưa nghĩ xong nên nói với Túc Du như thế nào, đi hay là không đi, thậm chí bản thân tôi vẫn còn chưa đưa ra được quyết định cuối cùng.
Quả tạo hình này mang ra đường quả nhiên trở thành trung tâm của sự chú ý, được cái là nhờ anh đẹp trai Túc Du bên cạnh kia quá mức thản nhiên, người qua đường cứ thế coi hành vi của tôi là một dạng nghệ thuật, cũng không nhìn chằm chằm vào nữa. Cứ thế, đôi ta lại như vô số lần đã từng, đi dọc theo bờ sông hướng về phía trước, giữa đường đi rồi dừng, thỉnh thoảng dừng lại nghỉ chân ở một sạp ven đường, thỉnh thoảng đi xuyên qua đám đông náo nhiệt, như một cặp đôi bình thường, đi dạo vào một đêm bình thường, đợi chờ một màn bắn pháo hoa bình thường.
Vào lúc có người chào hỏi với Túc Du, bản thân tôi vẫn còn đang chảy nước miếng nhìn chằm chằm vào mực nướng lề đường.
Túc Du quay đầu lại, nhìn thấy hai người quen. Hai người này đều là bạn của hai chúng tôi, ngày xưa cũng đã từng đi uống với nhau bao nhiêu lần, còn từng tuyến bố đợi khi nào tôi và Túc Du kết hôn sẽ phá động phòng. Lâu rồi không gặp, cảm thấy thân thương.
Tôi nhếch môi muốn cười, nhưng mãi cũng không thể phát ra âm thanh, chỉ có thể đần người tại chỗ. Hai người này nhìn tôi như thấy yêu quái, lại không dám nhìn thẳng, hai mắt chuyển lên người Túc Du.
Túc Du: Hai cậu đến xem pháo hoa à?
Người bạn A thở dài: … Xem pháo hoa gì chứ? Cậu ấy vừa mới đi, hôm nay mới chỉ là ngày thứ sáu thứ bảy, làm gì có tâm trạng xem mấy thứ này.
Người bạn B: Chứ gì nữa. Mấy bữa nay thấy khó chịu muốn chết, làm gì có tâm trạng đi chơi.
Chậc chậc, đúng là bạn thân chí cốt.
Người bạn A nhìn qua Túc Du: Cậu thì sao? Sao lại đến đây?
Túc Du: Tôi…Người bạn B: Hây dà, người khó khăn nhất lúc này chắc chắn là cậu ấy. Bây giờ ở nhà không chịu được nên mới ra ngoài. Lão Túc à, người chết không thể sống lại, cậu phải cởi mở lên, đi giải sầu còn hơn ở nhà đau thương.
Túc Du: Tôi…
Người bạn A: Ài, chuẩn, chuyện này người đau khổ nhất là Túc Du. Cần bọn tôi đi chung không? Tối nay bọn tôi có thể thay phiên nhau canh giúp cậu, để đỡ cậu phải tưởng nhớ những chuyện trước kia cùng cậu ấy trong căn nhà đó, một đám so ra vẫn hơn…
Túc Du ngắt lời hắn: … Được rồi, tôi nhận tấm lòng của cậu, đừng cản trở tôi đi ngắm pháo hoa.
AB: ……
Vẻ mặt người bạn A nghi ngờ cuộc đời: … Cậu nói đến đây làm gì cơ?
Túc Du bình thản: Ngắm pháo hoa.
AB: ……
Người bạn B cũng hoang mang theo, để hóa giải bầu không khí mới sực nhớ bên cạnh còn có tôi, nhanh chóng hỏi Túc Du: Vị này là ai thế? Mau giới thiệu cho bọn tôi đi chứ?
Túc Du liếc nhìn tôi một cái, ngập ngừng khoảng chừng là hai giây: Niềm vui mới.
AB: ………………
Biểu cảm hai người này phải nói rất chi là đặc sắc.
127.
A gượng cười hai tiếng: …… Cũng, cũng được ha. Mấy hôm trước tôi nghe nói cậu còn tìm người về gọi hồn, còn rất lo cho cậu, giờ đã bước tiếp được nhanh như vậy, rất, rất tốt.
B cũng ngại ngùng: Rất tốt đấy chứ. Vậy các cậu đi ngắm đi, bọn tôi đi trước.
Túc Du ngăn hai người lại: Đừng đi, đúng lúc hôm nay cần hai cậu ở đây.
Đừng nói hai người bạn, đến tôi cũng khó hiểu.
Túc Du thả tay, sửa lại lời: Không có gì, mấy khi mới có pháo hoa, xem xong rồi hẵng đi.
Hai người bạn liếc nhìn nhau, lơ mơ gật đầu.
128.
Thời điểm lễ hội pháo hoa bắt đầu, bốn người cách khá xa đám đông chen chúc.
Tôi và Túc Du đứng cạnh lan can, anh ôm tôi từ phía sau, hỏi bên tai tôi: Thích không?
Pháo hoa mỹ lệ nở rộ từng đóa giữa bầu trời đêm, phản chiếu sáng rọi trên mặt sông, đẹp đến mức làm người ta lóa mắt.
Tâm trạng tôi vô cùng phức tạp, gật đầu.
Túc Du cười, nói: Vậy thì xem xong rồi hẵng đi.
Tôi cứng đờ cả người.
Túc Du nói bên tai tôi: Hôm nay là ngày thứ bảy, anh nhớ rõ hơn bất cứ ai.
129.
Khóe miệng tôi run run, đáng tiếc không thể thốt nên lời.
Túc Du tiếp tục nói: Em biết tại sao ngày thất đầu lại đặc biệt không? Theo phong tục, người ta gọi nay là “Đêm hồn về”, chính là linh hồn sẽ về nhà vào ngày này, người nhà phải chuẩn bị đồ ăn, chuẩn bị xong phải trốn kĩ vào chăn đi ngủ, nếu không linh hồn gặp được người nhà sẽ không nỡ chia ly, làm chậm trễ việc đầu thai.
Túc Du: Nhưng anh cứ muốn em phải không nỡ đấy. Nếu không kiếp sau sao chịu nhớ rõ anh?
Tôi giãy giụa, muốn nói thật ra không đi cũng được, ma quỷ ảnh hưởng xấu đến người sống thì cũng có cách giải quyết mà. Cùng lắm thì tôi cách xa anh một chút, thỉnh thoảng ngắm anh từ xa là đủ rồi.
Túc Du giơ tay, búng lên cái đầu rỗng của tôi, nói: Có phải lại đang suy nghĩ linh tinh ngớ ngẩn gì nữa đúng không?
Tôi nhăn nhó, lại hơi muốn đấm tên này nữa rồi.
Túc Du siết chặt tôi: Ngay từ đầu anh chưa từng nghĩ muốn giữ em ở lại. Giống như đạo sĩ kia cũng được, nhưng… anh không thể để em vĩnh viễn làm ma quỷ được.
Tôi sững người.
Túc Du nói tiếp: Anh cũng không cách nào thỏa mãn được. Rõ ràng biết em ở bên cạnh lại không thể nhìn thấy cũng không thể chạm đến, anh sẽ phát điên mất.
Tôi hơi khó hiểu.
Vậy thì sao? Không chấp nhận được, nên thà hoàn toàn chia cách? Đây là lý luận gì thế?
Một quả pháo hoa khổng lồ nổ tung giữa không trung, xung quanh vang lên tiếng mọi người kinh ngạc cảm thán.
Trong ánh sáng rực rỡ huyền ảo, Túc Du thọc tay vào túi áo tôi, lấy ra một chiếc nhẫn kim cương.
Cho nên chúng ta kết hôn đi.
Anh ấy nói.
130.
Đầu óc tôi trống rỗng.
Không suy nghĩ, không cử động, giống như một bộ xương không có linh hồn, mắc kẹt ở đó.
Túc Du vẫn ôm tôi từ phía sau như cũ, một lát sau, anh nâng tay trái tôi lên, tròng chiếc nhẫn vào ngón út trên bao tay tôi.
Anh nói: Có pháo hoa, có nhẫn cưới, có anh, có hai người bạn chứng kiến, đây là hôn lễ của chúng ta.
Anh nói: Em thích không?
Tôi im lặng một chốc, gật đầu.
Sau đó Túc Du bật cười.
131.
Tôi cũng muốn cười. Khi ấy, từ bên cầu Nại Hà chạy về là vì muốn phá rối hôn lễ của Túc Du, không ngờ quanh đi quẩn lại, hôn lễ mà tôi muốn phá đám chính là hôn lễ của tôi.
Nếu là mình, thế thì… thôi bỏ đi.
Tiêu chuẩn kép vậy đó.
132.
Túc Du thở dài một hơi, nói: Cuối cùng cũng trói được em, vẫn còn may, suýt chút nữa là không kịp rồi.
Tôi quay đầu khó hiểu nhìn anh.
Túc Du cười: Bây giờ em đã là một con ma có gia đình, không được léng phéng với mấy con ma khác, ngoan ngoãn đi đầu thai, phải nhớ kỹ anh, đợi kiếp sau anh sẽ đi tìm em.
Tôi nghe giọng nói thong thả chậm rãi của Túc Du, biết rõ đây chẳng qua chỉ là một ảo tưởng lý tưởng, đau đớn, nhưng vẫn vô thức gật đầu.
133.
Những tiếng chuông nối tiếp vang lên, vọng đến từ phía chân trời.
Nửa đêm rồi.
Ánh mắt tôi xuyên qua đám đông chen chúc, nhìn thấy ông anh quỷ sai nhìn tôi, trên gương mặt trước nay vẫn luôn mỉm cười tủm tỉm lộ vẻ thương xót.
Quả pháo hoa cuối cùng nổ tung trên bầu trời đêm, rực rỡ sáng lạn.
Túc Du lặng im ngoan cố nhìn bầu trời đêm, mặc kệ pháo hoa đã tan hết, chỉ còn lại màn đêm tĩnh mịch.
Anh duy trì tư thế ôm lấy, thứ trong lòng đã không còn gì chống đỡ, một lần nữa biến thành một đống đồ chết.
Không bao giờ đứng lên được nữa.