"Thật là hay cho một chiêu mượn thiên tiên giết người đoạt mệnh!" Quý Vân Lưu nhìn đằng trước, cười lạnh một tiếng, nói: "Chiêu mượn trời giết người đoạt mệnh này đều đã dùng ra rồi, chẳng lẽ thôn Tiên Gia có thứ gì khiến những người này nhòm ngó hay sao?"
Nghe Quý Vân Lưu vừa nhắc nhở, sắc mặt Ngọc Hành biến đổi, đủ loại hoài nghi tức khắc nổi lên trong lòng. Đời trước, vụ án Giang Hạ truyền tới kinh thành là hai tháng sau. Hoàng Đế giận tím mặt muốn trắng đêm sai người điều tra. Nhưng trong kinh cũng thiếu người, chuyện này liền phái Kỳ Vương địa vị cao lại không có quyền lực trong kinh đi xuống thăm dò tình hình thực tế. Kỳ Vương đi trên dưới một tháng, liền nghe nói bị lây nhiễm ôn dịch, cần ở quận Giang Hạ kịp thời trị liệu, đợi đầu xuân năm sau mới trở về kinh thành. Khi đó Kỳ Vương về kinh, còn có Thuận Thiên Phủ kiểm chứng, đều hoàn toàn không đề cập đến chuyện quận Giang Hạ lén nuôi trọng binh cùng với chuyện Hư Không chân nhân và Cây Hoè nương nương ở thôn Tiên Gia. Coi như Cây Hoè nương nương và Hư Không chân nhân không phải chuyện lớn gì, tội lớn như người trong quan phủ lén nuôi trọng binh thì sao?
Hắn đang nghĩ ngợi, liền thấy những thôn dân thôn Tiên Gia khóc sướt mướt không chịu đi vào khuôn khổ bị áp giải tới bên cạnh hố lửa. Có thôn dân tính toán lao ra khỏi trận trường thương của bộ khoái, lại bỗng nhiên bị bắt lấy rồi một lưỡi lê xuyên ngực. Mạng người như cỏ rác, ngã xuống ngay tại chỗ.
Bá tánh thấy vậy, lũ lượt lui về phía sau, cũng có người che miệng hô nhỏ. Chỉ là mọi người e ngại ý chỉ trời xanh nên không có người nào đi lên thay thôn dân thôn Tiên Gia cầu tình. Thôn dân tử vong tại chỗ khiến cho thôn dân thôn Tiên Gia gào khóc và kêu lên sợ hãi. Oán trời oán đất, kêu rên xin tha, lôi kéo hài tử, ôm trẻ con quỳ xuống đất khóc lóc... Nối liền không dứt.
Ngọc Hành thân là nam nhi đường đường, đội trời đạp đất, sao có thể tận mắt nhìn thấy người già phụ nữ trẻ em một thôn bị đẩy vào trong lửa nóng.
"Dừng tay!" Hắn lập tức đứng thẳng lên, mũi chân vừa chạm đất, phi thân bay lên. Sau đó, một bước đạp lên đầu vai Ninh Thạch, mượn lực bả vai hắn ta lại nhảy tiếp, đạp bả vai hai bá tánh đằng trước liền bay lên đài. So với một cú bay vừa rồi của Hư Không chân nhân, tư thế của Thất hoàng tử có thể nói là bình sa lạc nhạn, phi thường xinh đẹp.
Bình sa lạc nhạn: Nhạn sà xuống bãi cát.
Mọi người theo âm thanh xem động tác bay vọt lưu loát của Ngọc Hành, tất cả đều chấn động.
Thất hoàng tử vừa lên đài, lời vô nghĩa gì đó hoàn toàn không nói nhiều, trực tiếp một chân đá vào trên người Hư Không chân nhân, đá hắn ta bay lên: "Bổn Vương phụng chỉ tuần tra việc thiên tai nhân hoạ quận Giang Hạ. Nếu Hư Không chân nhân có thể trao đổi với thần minh trời xanh, còn mời chân nhân đi trước một bước lên kia nói cho trời xanh, Hoàng Thượng đã biết được tình hình tai nạn quận Giang Hạ. Hoàng Thượng nhân đức, không đành lòng thấy thôn dân thôn Tiên Gia đi thỉnh tội như vậy, cho phép bọn họ trai giới tắm gội ba ngày lại đưa đến Thiên Đình!"
Đỗ Tri Phủ và Hư Không chân nhân còn thêm chúng bộ khoái lúc trước ngơ ngẩn nhìn Ngọc Hành phi thân bay lên. Hiện giờ thấy hắn không nói hai lời, vừa lên liền nhấc chân đá Hư Không chân nhân, đều bị doạ ngốc ngây dại ra. Đừng nói những người phía trên này, trong lúc nhất thời, ngay cả bá tánh phía dưới đều trợn mắt há hốc mồm, nhìn xem choáng váng. Đây, đây, đây là đang làm gì?
"Ngươi, ngươi, ngươi là người phương nào?" Đỗ Tri Phủ chỉ tay, thật vất vả hô lên một câu như vậy: "Ngươi to gan..."
Nhưng mà hắn còn chưa phun ra câu tiếp theo, Thất hoàng tử không chờ giải thích mà nhảy lên trước, lại đạp Hư Không chân nhân đã gần té sấp mặt một chân thật mạnh. Sức một chân này bằng mười phần đôi chân, Ngọc Hành mở to đôi mắt đen nhánh, nhổ ra từng câu nói dối: "Trời xanh có đức hiếu sinh. Nếu Ngôi Cửu Ngũ trên mặt đất cũng đã mở miệng làm thôn dân thôn Tiên Gia sau khi trai giới tắm gội rồi mới đi thỉnh tội, nói vậy trời xanh cũng sẽ không không châm chước. Tần vũ nhân Tử Hà Quan lúc sau liền đến, còn mời Hư Không chân nhân tức tốc đi bẩm báo, đi nhanh về nhanh!"
Ngôi Cửu Ngũ: ý chỉ Vua một nước.
"Ngươi là không kiên nhẫn sống..." Hư Không chân nhân một câu còn chưa nói xong liền bị Ngọc Hành đạp hai chân, không nghiêng không lệch trực tiếp bị đá vào trong hố lửa đang hừng hực thiêu đốt.
"Á á á! Cứu mạng... Cứu mạng, Đỗ Giang!" Bên trong hố lửa bị tưới dầu cọ, Hư Không chân nhân lọt vào hố lửa liền toàn thân bốc cháy, giống như một người lửa.
Lắm lời này!
Một màn như vậy khiến trái tim giấu trong ngực của mọi người ở đây đều phải sắp bị doạ nhảy ra. Bá tánh bên dưới ngơ ngác, nghẹn họng nhìn trân trối, lại không một người dám bước lên trước. Người trên đài rốt cuộc là ai, vậy mà có thể hai chân liền đá Hư Không chân nhân vào trong hố lửa?
"Còn thất thần làm gì, nhanh chạy đi cứu Hư Không chân nhân!" Đỗ Tri Phủ gấp giậm chân, "Các ngươi đám thùng cơm này!"
Nhưng hiện giờ lửa lớn hừng hực như vậy, người có chút đầu óc ai dám đi xuống cứu người. Bộ khoái chỉ có thể duỗi thương chín khúc thật dài, chìa ra cho Hư Không chân nhân để hắn bắt lấy. Nhưng hố lửa vốn chính là chuẩn bị cho thôn dân thôn Tiên Gia, bên trong hố sâu rộng làm sao mấy cây trường thương có thể truyền đến.
"Hư Không chân nhân là kim thân đắc đạo, đệ tử của thần minh trời xanh, hố lửa nho nhỏ sợ cái gì!" Thất hoàng tử khoanh tay đứng ở chỗ đó, lỗi lạc hiên ngang, "Các ngươi dùng tục vật phàm trần bậc này đi vũ nhục Hư Không chân nhân là coi thường thuật đắc đạo của Hư Không chân nhân? Hay là bản thân vị Hư Không chân nhân này chính là gã đạo sĩ giả!"
"Ngươi, ngươi, ngươi... Toàn bộ nói bậy!" Đỗ Tri Phủ tức giận ngã ngửa, "Ngươi rốt cuộc là người phương nào, dám đạp Hư Không chân nhân xuống hố lửa. Ngươi đây là không kính trọng thần minh. Người tới, bắt người này lại cho ta..."
"Ai dám!" Ninh Thạch cầm lệnh bài nhảy lên, "Chủ tử nhà ta chính là thất nhi tử của đương kim Hoàng Đế, Mục Vương điện hạ. Các ngươi động đến một cọng lông tơ đều là tội chết. Ai dám bắt!"
Mọi người ngây ngốc đứng ở chỗ đó, xem lệnh bài trên tay Ninh Thạch, lại xem Thất hoàng tử ngạo nghễ đứng ở chỗ đó, rồi xem sắc mặt xanh mét của Đỗ Tri Phủ, cũng không biết có nên quỳ hay không.
"Đỗ Giang to gan!" Ninh Thạch một chân đá vào trên người Đỗ Tri Phủ còn đứng ngốc ra đó, "Ngươi là Tri Phủ ngũ phẩm quận Giang Hạ, thấy lệnh bài thấy Mục Vương điện hạ không quỳ là muốn tạo phản sao?!"
Sắc mặt Đỗ Tri Phủ biến hoá mấy phen. Lệnh bài Vua ban như vậy, hắn chỉ từng nghe nói, lại chưa từng nhìn thấy. Mục Vương điện hạ là thất nhi tử của Hoàng Đế, y hiện giờ tới chỗ này làm gì?
Bên trong hố lửa khói đặc hôi hổi bốc lên, ánh lửa thiêu đỏ nửa bầu trời trong đêm tối. Ngày hè nóng bức càng làm cho người mồ hôi như mưa. Từng đợt ngọn lửa phun ra bên ngoài, tiếng rên rỉ của Hư Không chân nhân bên trong hố lửa đã không nghe được.
Hư Không chân nhân lần "Đi về cõi tiên" này giống như sông lớn về Đông. Đỗ Tri Phủ trước cái nhìn chăm chú của dân chúng, không thể làm gian thần bất trung bất nghĩa, vén quan bào quỳ xuống: "Hạ quan tham kiến Mục Vương điện ha."
Đỗ Tri Phủ vừa quỳ, mọi người phía sau sôi nổi đi theo quỳ xuống: "Tham kiến Mục Vương điện hạ."
Ngọc Hành nhìn Đỗ Tri Phủ đằng trước, cười lạnh lùng: "Hiện giờ Hư Không chân nhân đã hoá thành một sợi khói nhẹ đáp mây bay lên trời cao, bổn Vương vậy mà quên mất nhắc nhở Hư Không chân nhân, xin trời xanh ban mưa cứu tế vạn dân Giang Hạ. Đỗ Tri Phủ yêu dân như con, được trời xanh ưu ái, lại có giao tình thâm hậu với Hư Không chân nhân. Hiện giờ có Hư Không chân nhân đi trước hộ tống hộ giá, nhất định có thể bảo vệ bình an cho Đỗ Tri Phủ. Không bằng Đỗ đại nhân cùng đi lên Thiên Đình, thay vạn dân Giang Hạ cầu phúc cầu mưa đi!"
"Ngươi, ngươi, ngươi dám!" Đỗ đại nhân sợ tới mức sắc mặt trắng bệch như chết, "Ta là Tri Phủ ngũ phẩm..."