Cát Quẻ

chương 287: giả thần giả quỷ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Rất nhanh, bốn người đã tới nơi cách thôn Tiên Gia mười dặm. Tới ngoài mười dặm, người trên đường nhiều đến xe ngựa không thể nào vào được, mọi người đều phải xuống xe ngựa đi bộ. Ngọc Hành và Quý Vân Lưu theo dòng người đông đúc, đi về phía trước.

Khi hoàng hôn sắp vào núi, đoàn người cuối cùng tới trước thôn Tiên Gia. Chỉ vừa ngẩng đầu, bốn người liền thấy được thần đàn được lập xong ở đằng trước. Thần đàn được dựng ở chỗ cao, trên một mảnh hoang vu tất cả đều là đầu người, vô cùng bắt mắt.

Vải bố màu vàng đất bao trùm một chiếc bàn lớn, ước chừng từ mấy cái bàn ghép thành. Phía trên bài trí trái cây, trà thơm, nhang nến, kiếm gỗ đào... Còn có rất nhiều vật cung phụng. Tất cả dân chúng Giang Hạ đứng thành hình móng ngựa, vừa lúc bao lấy thần đàn ở chính giữa. Xem thần sắc thành kính trên mặt bá tánh, cũng có thể biết được Hư Không chân nhân trong Tử Dương Quan này trong lòng bá tánh Giang Hạ xác thật rất có địa vị.

Không lâu sau đó, một nam tử khoảng hơn ba mươi lên đài. Quý Vân Lưu tuy không quen biết người nọ, nhưng thấy quan phục kia cũng có thể biết được người này hẳn là Tri Phủ. Tri Phủ nơi này họ Đỗ, vừa lúc chính là người Giang Hạ.

Đỗ Tri Phủ đứng trước thần đàn, phất đi tro bụi trên quan phục, sửa tay áo, sau đó biểu tình nghiêm trang tiến lên trước vài bước nói: "Chư vị, từ khi bản quân nhậm chức tới nay, một lòng vì dân, không dám có chút chậm trễ. Hiện giờ Giang Hạ thiên tai lại thêm nhân hoạ, thật là dấu hiệu cực kỳ không lành. Bản quan đành phải mời Hư Không chân nhân tới làm pháp cầu mưa xin bình an. Mà hôm qua, Hư Không chân nhân đã mượn pháp thuật xin chỉ thị của Cây Hoè nương nương, Cây Hoè nương nương không tha thứ cho thôn dân thôn Tiên Gia. Hiện giờ, Hư Không chân nhân lại cầu trời xanh chỉ thị một phen, các vị cũng phải thành tâm nhờ Cây Hoè nương nương tha thứ."

Trong bá tánh không biết ai đứng ở chỗ đó hô một câu: "Khẩn cầu Cây Hoè nương nương tha thứ!"

Người này đoán cũng không cần đoán, Quý Vân Lưu dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết đây là một kẻ hát đệm. Kẻ hát đệm này vừa kêu, mấy người dân bên cạnh hắn quỳ xuống, hô cùng một lời. Trong lúc nhất thời, bá tánh đứng phía dưới lũ lượt quỳ trên mặt đất hô lớn "Khẩn cầu Cây Hoè nương nương tha thứ."

Mọi người quỳ xuống, bốn người Ngọc Hành nếu không quỳ liền có vẻ đường đột khác thường. Ninh Thạch và Cửu Nương vội vàng nhìn về phía Ngọc Hành xin chỉ thị, lại thấy Ngọc Hành cũng vén áo bào liền quỳ gối trên mặt đất. Thấy Thất hoàng tử quỳ, hai người càng thêm không dám chậm trễ, cũng vội vàng quỳ xuống.

Quý Vân Lưu ngồi xổm bên cạnh Ngọc Hành, được Cửu Nương đỡ lấy, nhìn thoáng qua Ngọc Thất thật sự quỳ một gối, trong lòng thở dài một tiếng. Hoàng tử phong kiến quỳ trời quỳ đất quỳ Hoàng Đế, nơi nào từng quỳ người khác? Nhi tử thứ bảy của hoàng gia này, sống lại một đời, hiện giờ mài đi một thân ngạo cốt kia, co được dãn được như thế, về sau nhất định là người có tiền đồ to lớn!

Mọi người vừa quỳ như vậy, âm thanh khẩn cầu rốt cuộc dẫn ra vai chính hôm nay. Một nam tử mặc đạo bào vàng tím từ sau thần đàn bay lên đài.

Ninh Thạch là người biết võ, công phu phi thân này của đạo nhân, hắn lập tức nhìn ra Hư Không chân nhân biết võ công. Đạo nhân không phải sử dụng đạo phù sao? Sao còn luyện võ? Hắn quay đầu nhìn Ngọc Hành, lại thấy Ngọc Hành nhìn chằm chằm đằng trước, mày cũng chưa từng nhíu lại một chút. Cửu Nương cũng nhìn ra chỗ kỳ quái của đạo nhân này. Nàng theo bản năng nhìn lục nương tử bên cạnh, chỉ vì nàng từng gặp qua lục nương tử và Tần vũ nhân, hai người biết đạo pháp nhưng một chút võ công cũng không biết!

Hư Không chân nhân vừa lên đài, biểu tình cao thâm khó đoán, cũng không nói lời vô nghĩa. Hắn duỗi tay chấp thẳng kiếm gỗ đào đằng trước, liền bắt đầu múa kiếm trước mặt mọi người.

Ninh Thạch tuy không hiểu đạo pháp cũng biết thủ thế làm pháp này hoàn toàn không giống với lục nương tử. Hư Không chân nhân đây là đang múa kiếm, còn là một bộ kiếm pháp chúc tụng! Người này chính là một gã võ sư gà mờ!

So sánh với Ninh Thạch bình tĩnh quan sát, Cửu Nương bên cạnh vứt đi sự trầm ổn, tức khắc liền có loại xúc động ngửa mặt lên trời thét dài. Ý tưởng gặp quỷ trong lòng làm thế nào cũng không vứt đi được. Tư thế chấp kiếm như vậy nếu là đạo nhân, Cửu Nương nàng bằng vào một bộ kiếm pháp Mặc Tử không phải cũng có thể trở thành đại đệ tử thủ tịch của Tần vũ nhân?

Hư Không chân nhân múa kiếm xong, Cửu Nương thu hồi xúc động đi ném tiền đồng thưởng cho hắn, không khỏi quay đầu xem cô nương nhà mình. Quý Vân Lưu không biết khi nào đã không xem trên đài, đang cầm một nhánh cây trên mặt đất, đùa giỡn với hai con kiến bên dưới. Nàng khảy tới khảy lui, kiến núi rất lớn, nếu con kiến bị nàng đẩy ngã, nàng còn thấp giọng cười hệt như chưa từng thấy kiến núi.

Hư Không chân nhân đằng trước đã dùng kiếm gỗ đào dính lấy đạo phù trên bàn, dựng ngón tay mặc niệm chú ngữ. Chỉ là chú ngữ trong miệng hắn quá nhỏ nhẹ, nhẹ đến mọi người chỉ nghe được tiếng ong ong ong. Đốt đạo phù xong, lại múa kiếm, múa kiếm xong lại đốt đạo phù...

Mọi người không biết chính mình quỳ bao lâu. Khi thái dương toàn bộ dừng sau núi, mấy chỗ truyền đến tiếng hô nhỏ:

"A! Cẩu Tử ngã xuống!"

"Hà Tam miệng sùi bọt mép!"

"Hư Không chân nhân cứu mạng..."

Mọi người gấp rút một ngày đường vốn dĩ liền nóng bức khó nhịn. Hiện giờ lại ở chỗ này quỳ hơn nửa canh giờ, có bá tánh ăn không đủ no ngất xỉu cũng là chuyện bình thường. Lập tức, quần chúng vô cùng rối loạn. Hư Không chân nhân kiếm gỗ đào vừa chỉ, lạnh lùng nói: "Trước mặt thần minh, đều yên lặng!"

Nháy mắt, mọi người lập tức lặng ngắt như tờ.

"Lăn lộn đã lâu," Quý Vân Lưu ném nhánh cây xuống, "Hắn lại không đưa vở kịch lớn ra, đừng nói những bá tánh đó, ta cũng không ngồi xổm nổi nữa."

Ngọc Hành vươn tay gạt tóc mai nàng ra, từ trong lòng rút ra một chiếc khăn đặt dưới mông nàng, giọng nói mềm nhẹ: "Ngồi trong chốc lát."

Người đằng trước hết sức chăm chú, Quý Vân Lưu đặt mông ngồi trên mặt đất có trải khăn.

Trên đài, Hư Không chân nhân múa kiếm pháp chúc tụng, hai mắt nhắm nghiền, trong miệng tựa như đang nói chuyện với người nào. Rồi sau đó, hắn quỳ gối xuống: "Xin trời xanh chỉ giáo!"

Bá tánh lần lượt sắc mặt hoảng sợ nghiêm túc nhìn Hư Không chân nhân "Nói chuyện" cùng trời xanh. Ninh Thạch rốt cuộc chịu không nổi, rối rắm rút lấy chuỷ thuỷ trong ủng chính mình.

Mẹ nó, không một kiếm đâm chết gã đạo nhân giả thần giả quỷ này, cũng thật xin lỗi một lần quỳ xuống đất của chủ tử thân là đương kim Thất hoàng tử nhà mình! Tần vũ nhân cũng không dám nói chính mình có thể nói chuyện cùng trời xanh, thằng nhãi này đầy miệng chuyện ma quỷ hết bài này đến bài khác vậy mà giả đến hăng say như thế!

Hư Không chân nhân nhận được "chỉ thị của trời xanh", đứng lên, hướng về phía mọi người nói: "Tự làm bậy không thể sống! Cây Hoè nương nương đã phù hộ dân chúng thôn Tiên Gia thật lâu mà thôn dân thôn Tiên Gia không biết cảm kích, ngược lại làm hại Cây Hoè nương nương. Trời xanh nhân đức, lại không tha thứ cho bọn gian trá này. Hiện giờ trời xanh không thu hồi thiên bệnh của thôn Tiên Gia, còn bảo bổn chân nhân thay trời hành đạo..."

Tim bá tánh đều nhấc lên tới yết hầu, mọi người cũng mặc kệ người ngất trên mặt đất, tập trung nín thở chờ câu tiếp theo của Hư Không chân nhân.

Hư Không chân nhân nói tiếp: "Trên người thôn dân thôn Tiên Gia có mang bệnh hiểm nghèo chỉ vì làm bậy quá nhiều, các ngươi lại không cần cầu tình thay bọn họ, còn phải tức tốc dựng xong dàn hoả thiêu, đưa bọn họ lên Thiên Đình thỉnh tội với trời xanh!"

Trong sự ngạc nhiên của bá tánh, mấy tiểu đạo nhân và bộ khoái bên cạnh cũng đã nhanh chóng dựng mấy cái giàn lửa trong hố đất, ngay cả thôn dân thôn Tiên Gia cũng nhanh chóng bị bổ khoái dùng trường thương chỉ ra.

Thấy trường thương này, đồng tử Ngọc Hành co lại. Quả nhiên giống như lời Ninh Mộ Hoạ, là thương chín khúc!

Mà những bổ khoái dựng giàn lửa đó nhìn như huấn luyện bài bản, cũng tuyệt không phải dáng vẻ bộ khoái một quận huyện nên có!

Truyện Chữ Hay