"Chỗ nào bà làm cũng không đúng!" Đồng tướng bực mình đi qua đi lại: "Chuyện này bà cho rằng khiến thiên hạ đều biết thì tốt rồi? Bà làm Tô gia mất mặt lớn như vậy, Tô gia sẽ bỏ qua cho bà? Tô Kỷ Hi thân là nhạc phụ của Thái Tử, lại ở Nội các đã lâu, bà cho rằng ông ta dựa vào cái gì có thể ngồi trên vị trí Nội các đại thần!"
"Bà đây là... Bà đây là..." Đồng tướng tức giận đến ngay cả sức lực chớp mắt cũng mất đi. "Bà đây là đang nhổ răng trong miệng hổ!"
"Lão gia, lão gia..." Đồng phu nhân không khoe khoang nổi nữa. Bà ta đã sợ tới mức run bần bật, chân cũng mềm đi: "Chuyện này nên làm thế nào cho phải? Tô gia nếu biết được là ta, là ta làm lộ chuyện này ra, ở trong triều Tô Kỷ Hi có thể âm thầm đối phó ông hay không?"
"Cho nên nói bà đây là cách nhìn của đàn bà!" Đống tướng một hơi không lên được, trực tiếp bị tức giận đến ho khan. Đồng phu nhân vội vàng đi lên thay ông ta thuận khí: "Lão gia, lão gia, ông đừng tức giận. Tuyệt đối không cần bị thương thân thể... Toàn bộ Đồng phủ còn phải dựa vào ông chống..."
Phu nhân nhà mình có cách nhìn đàn bà cũng không phải lần đầu, Đồng tướng vuốt thuận hơi thở này, đành phải nói: "Chuyện Kiều Kiều gả cho Thái Tử làm Trắc phi này, chúng ta phải tạm thời gác lại, miễn bị Tô gia bắt được nhược điểm, rơi vào kết cục giống như Tô gia." Có lẽ là trong lòng đã ra quyết định này, Đồng tướng càng nghĩ càng thấy Thái Tử không thành được chuyện lớn, càng nghĩ càng cảm thấy Thất hoàng tử thật hoàn hảo. Đáng tiếc liền đáng tiếc ở chỗ Thất hoàng tử đã bị Hoàng Thượng tứ hôn.
Đồng phu nhân lên tiếng, trong lòng hơi dễ chịu chút. Bà ta vốn cảm thấy nữ nhi sau này làm chủ hậu cung cũng khá tốt, có điều hai chữ Trắc phi này làm bà ta thật tình thích không nổi. Hiện giờ không cần nịnh bợ Thái Tử, tự nhiên là tốt.
......
Đã nhiều ngày trong kinh vô cùng náo nhiệt, Quý phủ thật ra an an tĩnh tĩnh. Từ khi tam phòng bị lão phu nhân trục xuất khỏi phủ, Quý phủ hiện giờ mỗi viện làm chuyện chính mình, thật là vô cùng hài hoà.
Hạ Tịch thấy cô nương nhà mình mỗi ngày cũng đều uể oải ỉu xìu, vì thế nhắc tới chuyện tam nương tử Tô gia trong kinh đang truyền lưu với nàng. Nhưng đối với chuyện mà tiểu nương tử các nhà đều phải che miệng cười trộm này, Quý Vân Lưu vẫn như cũ, một chút hứng thú cũng không có. Hạ Tịch không có biện pháp, đành phải đi ra ngoài, để Cửu Nương tiến vào dỗ Quý Vân Lưu.
Cửu Nương nâng một cái tráp, vén rèm vào phòng, đi qua hành lễ nói: "Cô nương, tóc của Ninh thế tử mà ngài muốn, nô tỳ đã lấy tới."
Quý Vân Lưu mắt sáng ngời, nháy mắt đứng lên: "Lấy được rồi?"
Cửu Nương đặt tráp lên bàn, cẩn thận mở ra, từ bên trong lấy ra một sợi tóc đen cho nàng xem: "Là Tần nhị nương tử lấy cớ, nói muốn tóc của Ninh thế tử dùng đấu tài nghệ vào lễ Thất Tịch, gã sai vặt phủ Ninh Bá lúc này mới lấy ra một sợi từ bàn trang điểm."
Trong phòng gia đình giàu có mỗi ngày quét dọn ba bốn lần, Ninh thế tử đã lâu không ở trong kinh, gã sai vặt phủ Ninh Bá vì tìm một sợi tóc như vậy cũng thiếu chút nữa đều lật hết sân của Ninh Mộ Hoạ lên rồi.
Quý Vân Lưu vừa rồi còn lo lắng tìm không thấy mấy vật như lông tóc, hiện tại nghe Cửu Nương nói, rồi lấy ra một sợi tóc như vậy, tức khắc thân thể chấn động, vội vàng đứng dậy liền đi vẽ đạo phù. Rồi sau đó, nàng bảo Cửu Nương thả sợi tóc trong tay lên vải bố trắng, lại bảo nàng ấy đi múc một chậu nước tới.
Cửu Nương vừa bưng nước tới, Quý Vân Lưu trên tay còn đang vẽ đạo phù, Hồng Xảo bên ngoài liền tới đây bẩm báo: Tần nhị nương tử tới.
Nha hoàn vén rèm lên, Tần nhị nương tử vừa vào cửa, mở miệng liền hỏi: "Sư cô bà, như thế nào? Hôm nay có phải có thể mở đàn làm pháp nhìn Ninh thế tử ở nơi nào hay không?"
Ninh Mộ Hoạ xuất kinh đã mười sáu ngày. Ấn theo lộ trình, hôm qua nên về kinh. Dù chưa về kinh, cũng có thể sai người truyền thư quay lại trong kinh, nhưng hiện giờ lại hoàn toàn không có tin tức. Hai ngày trước, Quý Vân Lưu tới chỗ nàng, nói đến việc thay Ninh Mộ Hoạ bốc được quẻ Khốn. Tần nhị nương tử nghe xong sắc mặt thay đổi, trực tiếp liền nhờ Quý Vân Lưu nghĩ biện pháp tìm xem Ninh Mộ Hoạ ở đâu.
Quý Vân Lưu giơ tay ý bảo nàng ấy ngồi sau bàn, bút trên tay tiếp tục vẽ đạo phù: "Đừng gấp, để ta vẽ xong đạo phù trước đã."
Vì thế, Tần nhị nương tử không hề quấy rầy, đôi mắt nhìn chằm chằm đạo phù trên tay Quý Vân Lưu.
Hai người ngồi như vậy, một người vẽ, một người xem, trong phòng an tĩnh không tiếng động. Cứ như vậy ước chừng qua hai canh giờ, nha hoàn trong viện nhìn sắc trời, cảm thấy thời gian bữa tối cũng tới rồi, nhưng cô nương trong phòng không có phân phó, bọn họ cũng không tiện đi vào hỏi, đành phải đứng ngoài cửa tiếp tục chờ.
Lại qua một canh giờ, sắc trời đã đen, Quý Vân Lưu lúc này mới đặt bút xuống, đứng lên.
"Sư cô bà?" Tần nhị nương tử hỏi lần nữa, lại phát hiện bản thân một hồi lâu chưa uống nước, giọng nói đều có chút khô khốc.
"Xong rồi, chúng ta chờ đến giờ Tuất là có thể làm pháp." Quý Vân Lưu vẫy vẫy cánh tay: "Nào, đi ăn chút gì trước, người là sắt cơm là thép. Ngươi lo lắng thì lo lắng, cũng phải chăm sóc tốt chính mình."
Nơi này tất cả đều là đạo phù. Vì tránh quấy rầy từ trường nơi này, hai người liền đi Đông sương phòng dùng bữa tối.
Tần nhị nương tử trong lòng có vướng bận, Quý Vân Lưu nơi này làm món ăn mới nàng cũng không ăn được bao nhiêu.
Quý Vân Lưu vì chờ lát phải làm pháp, bữa ăn này tất cả cũng đều là thức ăn chay. Vì hôm nay, nàng đã ăn chay ba ngày. Nàng thân là người không thịt không vui, mấy thứ này ăn trong miệng tất cả cũng đều là một hương vị.
Hai người đều không hợp khẩu vị, một bữa cơm ăn qua loa, rất nhanh lại từ hành lang trở về phòng khách phía Tây.
Quý Vân Lưu cầm ba nén hương trong tay, quỳ gối trên đệm hương bồ, dâng hương cho Thiên Tôn và Tổ sư gia: "Đệ tử Quý Vân Lưu là Chưởng môn nhân đời thứ tám mươi chín Tinh Minh Đạo. Vì được Thiên Tôn và Tổ sư gia ưu ái, có thể lại làm thân người. Nay vì việc thiên tai nước Đại Chiêu, đệ tử phải dùng pháp thuật soát hồn, lục soát hồn phách của Ninh Mộ Hoạ, xin Thiên Tôn và Tổ sư gia cho phép..."
Làm khúc dạo đầu, Tần nhị nương tử đứng một bên nghe nàng ấy nói, đều cảm thấy rất đứng đắn. Rồi sau đó, nàng lại thấy Quý Vân Lưu cầm hương trong tay dập đầu ba cái, liền thấy nàng ấy pha trò nói: "Tổ sư gia, đệ tử chính là vì giúp người thành đạt, vì không chia rẽ vợ chồng son người ta ân ái, bất đắc dĩ dùng đến pháp thuật soát hồn. Đệ tử hiện giờ cũng có gia thất, trên có người già, bên cạnh có người bầu bạn, ngài nhất định không thể trách cứ đệ tử mà khiến đệ tử có tổn thương. Vì nam nhân của đệ tử không canh giữ phòng trống, Tổ sư gia ngài cũng nên mắt nhắm mắt mở với việc này..."
Nói, nàng liếc nhìn Tần nhị nương tử bên cạnh một cái.
Chỉ một cái liếc mắt kia, Tần nhị nương tử liền đã xem hiểu ý của Quý Vân Lưu.
Tần nhị nương tử yên lặng cầm ba nén hương từ nha hoàn chính mình đưa qua, tiến lên vài bước quỳ rạp xuống bên cạnh Quý Vân Lưu, dập đầu thì thầm với hương đàn mà Quý Vân Lưu dựng nên: "Thiên Tôn và Tổ sư gia ở trên, sư cô bà Quý Vân Lưu chính là vì tiểu nữ Tần Thiên Lạc mới sử dụng pháp thuật soát hồn. Nếu muốn gặp trời phạt, tiểu nữ nguyện một mình gánh vác tất cả, Thiên Tôn và Tổ sư gia tuyệt đối đừng trách sư cô bà."
Quý Vân Lưu nhìn Tần Thiên Lạc cong khoé mắt, cười ngọt ngào, lúc này mới lưu loát bò dậy cắm hương vào trong lư đồng.
Tần nhị nương tử: "..."
Góc độ như vậy, nàng có thể thấy rõ ràng mấy chữ "Ngươi thật là quá quen tay" trong mắt Quý lục nương tử.
Đạo hữu có thể chết nhưng bần đạo bất tử lời này, ở nơi này của sư cô bà thật là phát huy vô cùng nhuần nhuyễn!