"Bị đá sập vây khốn, nhiều bụi gai ngăn..." Ngọc Hành không phải đứa bé ba tuổi, tự nhiên sẽ không chiếu theo nghĩa đen từ quẻ tượng mà Quý Vân Lưu giảng giải suy ngẫm. Có điều, ý của quẻ này ước chừng cũng đại biểu cho con đường của Ninh Mộ Hoạ phía trước gian nan, phía sau lại có người mưu hại. Hắn tiến lui không được, bị nhốt dừng lại...
Ánh mắt Thất hoàng tử vừa động, ngẩng đầu liền hỏi: "Nếu Ninh Mộ Hoạ có thể lao ra trùng vây trở lại kinh thành, chẳng lẽ người đầu tiên muốn gặp là Tần nhị nương tử?"
Quý Vân Lưu thuận thế giúp hắn giải thích hoài nghi: "Thất gia, Tần nhị nương tử am hiểu cái gì, chàng có biết không?"
"Nàng ấy... Rành y thuật." Ngọc Hành tức khắc rộng mở thông suốt. Tần nhị nương tử từ nhỏ theo bên người thái y học y, nghe nói trò giỏi hơn thầy, y thuật vô cùng lợi hại. "Nói như vậy, Ninh Mộ Hoạ lần này sẽ trọng thương mà về!"
Ngọc Hành nghĩ đến đây, nháy mắt tâm sự tràn đầy, cũng không hề ở lâu, đứng dậy liền muốn cáo từ về phủ bố trí hết thảy công việc.
Hắn không biết Ninh Mộ Hoạ hiện giờ ở nơi nào. Nhưng hiện tại phái người lên đường nhất định phải đi qua từ Giang Hạ thông đến kinh thành, một đường điều tra qua, không chừng có chút tác dụng.
"Thất gia," Ngọc Hành vừa đứng lên, Quý Vân Lưu cũng đứng theo. Nàng đưa tay cầm lấy cánh tay Ngọc Hành: "Chỗ Tần nhị nương tử, ta sẽ đi nói với nàng ấy. Nếu Thất gia biết được Ninh biểu ca khi nào trở về, mong Thất gia cũng phái người thông báo trước cho ta một tiếng."
Nói, nàng lại từ túi trong tay áo kéo ra một lá đạo phù đã được gấp lại: "Đã nhiều ngày linh lực khôi phục, ta lại vẽ một lá bùa bình an. Thất gia vô luận đi nơi nào tuyệt đối phải mang nó theo bên người."
Ngọc Hành nhịn không được lòng tràn đầy yêu thương, nắm đạo phù trong tay, đặt một cái hôn nhẹ lên trán nàng, rồi sau đó cáo từ vội vàng rời đi.
Thất hoàng tử ra Quý phủ, Tịch Thiện kéo ngựa lại đây. Hắn thấy thiếu gia nhà mình từ Quý phủ ra tới, biểu tình tựa như càng thêm nghiêm trọng. Vì thế, hắn kể một ít chuyện lý thú mới vừa rồi hắn nghe được khi ngồi bên quán trà: "Thất gia, tiểu nhân vừa mới nghe được một chuyện lớn khó lường."
"Chuyện lớn?" Ngọc Hành xoay người lên ngựa, cúi đầu hỏi: "Chuyện lớn gì?"
"Chuyện này nghe nói là về một gia đình giàu có trong kinh, còn tuyệt đối chính xác." Tịch Thiện nắm ngựa cười nói: "Nghe nói một tiểu nương tử trong nhà đại thần kia, trong tiệc sinh thần của Thái Tử, vô cùng không biết xấu hổ cởi hết, lấy sắc đẹp dụ dỗ Thái Tử, lấy thủ đoạn bỉ ổi bậc này tranh giành để làm Trắc phi Thái Tử!"
"Chuyện này từ chỗ nào nghe được?" Ngọc Hành nhíu mày lại đặt câu hỏi. Sinh thần Thái Tử là hôm qua, Tô gia có thủ đoạn gì, thời cơ ra tay đều nên là hôm qua mới phải. Từ tình huống Ngọc Tranh hỏi chính mình hôm nay tới xem, Tô tam nương tử dù là thông đồng Thái Tử cũng nên ở hôm qua. Mà chuyện hôm qua mới phát sinh, hôm nay đầu đường cuối ngõ đã biết được?
Đây là bố cục ai bày?
Tịch Thiện: "Đây là chuyện vừa rồi tiểu nhân nghe được khi ngồi trong gian trà. Nơi đó có một người kể chuyện, hiện giờ bởi vì chuyện... lý thú của hoàng gia này, bên trong quán trà đang người chen chúc không thể đi xuống đấy ạ!" Nếu không phải những người đó có ánh mắt thấy hắn là thân phận quan gia, phỏng chừng còn muốn ba tầng bên ngoài nghe nhầm đồn bậy đó!
Kể đến nghe nhầm đồn bậy, Tịch Thiện lại tiếc hận nói: "Thất gia, quán trà này bên trong kể còn được, bên ngoài này... Người bên ngoài đem chuyện này kể đến khó nghe. Hiện giờ mỗi người đều đang tranh nhau thảo luận tiểu nương tử không biết xấu hổ này là nhà ai. Tiệc sinh thần Thái Tử, tất cả đều là nhà huân quý, tiểu nương tử nhà bình thường dù muốn đi cũng đi không được. Chuyện này nếu bị biết được, chỉ sợ tiểu nương tử kia sau này cũng không thể gặp người... Ai!" Không chỉ tiểu nương tử không cách nào gặp người, chỉ sợ ngay cả già trẻ một nhà đều không thể gặp người.
Nói nói, hắn nắm ngựa của Thất hoàng tử, rồi lại lo chính mình tự nói: "Có điều chuyện này cũng chẳng trách người khác. Thanh giả tự thanh, tiểu nương tử kia nếu không làm loại chuyện này, bên ngoài cũng sẽ không truyền thành như vậy..."
Ngọc Hành giương mắt liếc nhìn quán trà người chen chúc nơi xa một cái, thu hồi ánh mắt phân phó: "Chuyện này chúng ta đừng để ý tới. Mặc kệ chân thật hay không, chúng ta đều không cần nhúng tay vào việc của Thái Tử. Bảo người trong phủ mấy ngày nay đều cẩn thận chút, tuyệt đối không cần khiến người bắt được nhược điểm."
Hoàng Đế thiên vị Thái Tử. Tình hình hiện giờ, ông ấy không chính mắt nhìn thấy giang sơn Đại Chiêu bại trên tay Thái Tử, ước chừng như thế nào cũng sẽ không có tâm tư phế trữ quân.
Tịch Thiện lên tiếng, tốc độ nhanh hơn, nắm ngựa Ngọc Hành về Mục Vương phủ.
Vừa vào phủ, Ngọc Thất lập tức phân phó Ninh Thạch âm thầm phân công hai nhóm người đi ra ngoài. Một nhóm đi quận Giang Hạ, xem có thể viện trợ cho Ninh Mộ Hoạ hay không. Một nhóm canh giữ trên đường hướng về kinh thành nhất định phải đi qua, mười hai canh giờ đều cần thiết nhìn chằm chằm, tuyệt không thể sai lầm.
Ninh Thạch lên tiếng, ngay sau đó đi xuống chấp hành.
.......
Chuyện gièm pha của hoàng gia luôn truyền đặc biệt nhanh chóng. Rất mau quan viên trong triều đều nghe nói chuyện này.
Khi lâm triều, lúc Hoàng Đế còn chưa tới, các triều thần ngươi nhìn ta, ta xem ngươi, đều muốn nhìn chằm chằm đối phương ra một đoá hoa, nhìn ra kẻ giấy không gói được lửa tự loạn đầu trận tuyến.
Chuyện này thật đúng là quá mới mẻ. Trước nay chỉ nghe nói Thái Tử ham thích sắc đẹp Đông cung ba ngàn giai lệ, lại không nghĩ còn có tiểu nương tử của nhà trọng thần trong triều dâm tính quá độ, giáp mặt cầu hoan với Thái Tử!
Vì chuyện này, sau khi triều thần gặp nhau, ngoài miệng đều biến thành:
"Vị đại nhân này, trong nhà có tiểu nương tử đang tuổi cưới gả còn ở khuê phòng?"
Những nhà nữ nhi đã gả trống trơn hoặc nữ nhi trong nhà vẫn là đứa bé... Sôi nổi may mắn không thôi.
Nhìn một cái, nhìn một cái, đám người lúc trước còn khoe khoang trong nhà có nữ tử vừa độ tuổi có thể xứng đôi Thất hoàng tử và các hoàng tử, còn nhón chân mong chờ Trắc phi Hoàng Đế chọn ra ở nhà mình... Hiện giờ tất cả đều thảm rồi!
Thật là núi không chuyển nước chuyển mà!
Sau khi triều thần Đại Chiêu biết được, tiểu nương tử sâu trong nội viện các nhà cũng đều biết được.
Loả thể đi dụ dỗ Thái Tử?
Còn trong tiệc sinh nhật Thái Tử?
Đó chẳng phải là Tô tam nương tử sao!
Ngày đó nhiều người nhìn thấy như vậy, Tô tam nương tử chính là bị Thái Tử Phi gọi đi, sau khi trở về ngay cả xiêm y cũng thay đổi!
Á à! Hoá ra Tô gia chính là có chủ ý này. Còn dùng ra thủ đoạn bỉ ổi đến mức này, Tô tam nương tử ngày ấy còn ở trong tiệc uy nghi nghiêm nghị, lại không nghĩ là người dối trá đến mức này!
Tiểu nương tử các nhà biết được việc này, Tô gia tự nhiên cũng biết việc này. Sau khi Tô tam nương tử nghe được, ở trong phủ chính là muốn chết muốn sống, treo lụa trắng cầm kéo đâm vách tường... Những thứ này tự nhiên không cần nhắc đến.
Đồng phu nhân nghe hạ nhân sinh động như thật kể lại chuyện gièm pha này của Tô gia, cười đến miệng ngay cả khăn cũng che không được.
Hiện giờ bà ta ngược lại muốn nhìn Tô gia muốn làm thế nào để xong chuyện gièm pha chính mình làm ra này!
Đợi khi Đồng tướng rời nha môn về phủ, Đồng phu nhân rất tự đắc liền lộ ra chuyện chính mình "Có khả năng" này, đầu đuôi trước sau, kỹ càng tỉ mỉ nói cho Đồng tướng.
"Ngu xuẩn! Quả thực ngu không ai bằng!" Đồng tướng sau khi nghe xong chuyện này là phu nhân nhà mình truyền ra, chụp bàn một cái, ngay cả chung trà trên bàn cũng bị đánh nghiêng.
"Lão gia?" Đồng phu nhân bị doạ ngốc ngây người ra. Chính mình phá hỏng chuyện tốt của Tô gia, vì sao còn bị tướng công nhà mình mắng ngu xuẩn, "Ta, chỗ nào ta làm không đúng rồi?"