Cát Quẻ

chương 264: đấy không phải thiếp

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trong Đồng phủ, Ninh đại nương tử tiếp nhận khăn mà nha hoàn đưa qua, lau tay, nhìn thấy Cát Ngôn vén mành tiến vào, đưa khăn cho nha hoàn bên cạnh, hỏi: "Có hỏi thăm ra cái gì không?"

Cát Ngôn đến gần một chút. Nơi này chỉ còn thừa nàng và Cát Tường, vì thế nàng thấp giọng trả lời: "Chỗ Vương ma ma, còn có Thuỷ Vũ Viện, thật ra đều không người biết chuyện mà cô nương ngài nói."

Nàng mới vừa rồi đi ra ngoài hỏi thăm chính là một ít chuyện riêng của Đồng đại nương tử.

"Chẳng lẽ là ta nghĩ nhiều?" Ninh thị nhíu mày một chút: "Chỉ là ta xem bộ dáng của Phù lang, chàng rõ ràng cũng biết được đại nương tử ái mộ Mục Vương điện hạ!"

Khi đi ra hành lễ vì gặp được Mục Vương và lục nương tử ở chân núi phía Bắc núi Tử Hà, nàng lơ đãng thoáng nhìn, liền thấy thần sắc của Đồng đại nương tử, đầy mắt lưu luyến với Mục Vương thật là ai cũng nhìn ra được.

Khi đó nàng tuỳ ý mở miệng nói một câu, Mục Vương điện hạ và Quý lục nương tử thật giống một đôi thần tiên quyến lữ, lại phát hiện cả phu quân nàng cũng theo bản năng nhìn Đồng đại nương tử một cái.

Nói như thế, chẳng lẽ người Đồng phủ đều biết được Đồng đại nương tử ái mộ Mục Vương?

Hay là nói, người Đồng phủ đều ngầm đồng ý Đồng đại nương tử một cô nương chưa gả trong lòng ái mộ Mục Vương?

"Cô nương," Cát Ngôn nhỏ giọng mở miệng, "Chuyện này nếu là thật, nói như thế nào cũng quan hệ đến danh dự của một nữ tử. Người Đồng phủ dù biết, nhất định cũng chỉ có mấy người bên cạnh đại nương tử biết được, nhất định sẽ không gióng trống khua chiêng làm toàn phủ đều biết như thế. Chúng ta dù hỏi thăm, từ trong miệng hạ nhân chỉ sợ là tìm hiểu không ra cái gì."

Ninh thị thoáng tưởng tượng, cảm thấy như thế, gật đầu: "Chuyện này, ngươi tiếp tục lưu ý đi."

Nếu Đồng phủ thật sự tất cả đều ngầm đồng ý Đồng đại nương tử trong lòng ái mộ Mục Vương mà không ngăn cản, chẳng lẽ lúc trước liền nắm chắc, có thể gả Đồng đại nương tử cho Thất hoàng tử tiến vào hoàng gia?

Như vậy, Đồng phủ này tâm tư cũng quá lớn chút.

Ninh thị ở Đồng phủ suy nghĩ việc này, trong Thuỷ Vũ Viện, Đồng đại phu nhân ngồi trên ghế thêu, cầm lấy tay Đồng đại nương tử, cũng đang nói chuyện này: "Kiều Kiều, đại ca con nói hôm nay khi con từ biệt viện trở về, trên đường gặp Mục Vương và lục nương tử Quý phủ?"

Đồng đại nương tử lại bị nhắc đến chuyện đau lòng, rũ mặt nhẹ nhàng "Vâng" một tiếng.

Đồng đại phu nhân nắm lấy tay Đồng đại nương tử, than một tiếng, thấp giọng nói: "Kiều Kiều, chuyện này... Là Mục Vương y không có phúc phận này, cũng là chúng ta suy nghĩ không chu toàn. Con không lần lại suy nghĩ, Mục Vương không phải phu quân của con..."

Đồng đại nương tử cuối cùng không nhịn xuống, nước mắt tràn ra hốc mắt: "A nương, lúc trước người chính miệng nói, Thất điện hạ chỉ cần được sắc phong làm Vương, Hoàng Hậu nương nương liền sẽ chỉ thân cho y. Mà con, con là người đứng đầu được Hoàng Hậu nương nương lựa chọn chỉ thân..."

Đặc biệt mấy ngày liền ở trong biệt viện nằm mộng làm Đồng đại nương tử mất đi rụt rè cuối cùng. Cảm giác này giống như vật nguyên bản ở trong lòng bàn tay chính mình, vô duyên vô cớ nửa đường xuất hiện một kẻ Trình Giảo Kim cướp đi, làm nàng khó thể lại tự kiềm chế, "Thậm chí cả đại ca đều nói Thất điện hạ tuấn tú lịch sự, cùng con chính là xứng đôi... Vì sao hiện giờ, hiện giờ lại xuất hiện lục nương tử Quý phủ. Thất điện hạ đối với lục nương tử còn như thế, quan tâm đầy đủ như thế..."

Nước mắt nàng khó thể tự giữ, chỉ phải dùng khăn che mặt, nhỏ giọng nức nở khóc thút thít.

"Nữ nhi ngoan..." Đồng đại phu nhân cũng nhịn không được đỏ bừng hốc mắt, "Không khóc không khóc. Con là đệ nhất mỹ nhân kinh thành, có dung mạo lại có tài hoa, Mục Vương không cưới được con là y không có phúc. Chúng ta kết đôi với người càng tốt, a nương tìm cho con người càng tốt... Ngoan, khóc sưng mặt liền khó coi."

Đồng đại nương tử khóc trong chốc lát, nghĩ đến bộ dáng ghen ghét của Tô tam nương tử nhìn thấy hôm nay. Vẻ dữ tợn trên mặt kia xác thật rất xấu, nàng dừng khóc thút thít, thấp giọng nói, làm a nương lo lắng, khôi phục thái độ bình thường.

Đồng đại phu nhân trấn an vài câu, thấy nữ nhi bình phục xuống, lại dặn dò nha hoàn, ra khỏi Thuỷ Vũ Viện của Đồng đại nương tử. Ra sân, khi Đồng phu nhân trở lại chính viện, Đồng tướng đã đổi y phục xong, cầm sách dưới đèn chờ đại phu nhân.

"Như thế nào? Kiều Kiều có thể nghĩ thoáng chút hay không?" Đồng tướng thấy đại phu nhân trở về, buông quyển sách trong tay xuống.

Đại phu nhân vẻ mặt mệt mỏi ngồi xuống: "Lão gia, chuyện này cũng là chúng ta suy nghĩ không chu toàn mới làm nữ nhi như thế. Tôi vừa rồi thấy Kiều Kiều khóc, trái tim này của thiếp đều sắp nát."

Đồng tướng hừ lạnh một tiếng: "Lúc trước tôi đã nói với bà, chuyện hôn phối với Thất hoàng tử này ngươi không thể tiết lộ cho Kiều Kiều biết. Bà lúc trước tự chủ trương, hiện giờ làm nữ nhi bị ấm ức như thế, muốn trách cũng là trách bà!"

Đại phu nhân: "Lúc trước tôi cũng vì làm Kiều Kiều vui vẻ mà thôi. Tôi vốn tưởng rằng hôn sự này chính là đinh trên ván sắt, xác định vững chắc có thể thành. Nơi nào biết được Hoàng Thượng làm sao liền định một Quý lục nương tử từ thôn trang tới cho Mục Vương chứ!"

Đồng tướng thở dài một tiếng: "Việc thế gian vốn không có chuyện nhất định có thể thành. Kiều Kiều còn nhỏ cũng liền thôi, bà cũng đi theo nó không suy xét! Việc này của Kiều Kiều nếu truyền ra, mặt mũi Đồng phủ chúng ta nên đặt ở chỗ nào!"

"Lão gia, Kiều Kiều đã nghĩ thông, chuyện này sẽ không truyền ra." Đại phu nhân vội vàng bảo đảm: "Kiều Kiều từ nhỏ liền đọc sách hiểu lễ, chúng ta bảo nó học cái gì liền học cái đó, chưa bao giờ ngỗ nghịch ý của lão gia ngài, chuyện này nhất định sẽ không truyền ra."

Nữ nhi nàng hiện giờ cũng sắp mười lăm, bỏ lỡ Thất hoàng tử, cũng nên tìm một gia đình định ra.

Đồng tướng tự biết ý tưởng của đại phu nhân. Ông ta dùng ngón tay nhẹ gõ lên mặt bàn hai cái, nhẹ giọng nói: "Phu nhân, Kiều Kiều cũng không nhỏ, việc hôn nhân này..."

"Tôi hiểu tôi hiểu." Đồng phu nhân nói tiếp: "Lão gia, Tứ hoàng tử hiện giờ tuổi cũng không nhỏ... Không bằng chúng ta..."

"Phu nhân," Đồng tướng chặn đứng lời nàng ta: "Mẹ đẻ Tứ hoàng tử đã qua đời, Hoàng Thượng chưa bao giờ thích Tứ hoàng tử, việc hôn nhân này sao có thể suy xét?"

"Nhưng mà Ngũ, Lục hoàng tử đều như vậy..." Đồng phu nhân chu chu môi, hai chữ bần cùng thật ra không nỏi ra.

Đồng tướng: "Phu nhân, ý vi phu là muốn cho Kiều Kiều tiến cung..."

"Tiến cung?" Đồng phu nhân nhảy dựng lên: "Lão, lão gia, ngài nói gì! Hoàng, Hoàng Thượng đều sắp qua năm thiên mệnh, tuổi so với ngài còn muốn lớn hơn chút..."

"Phu nhân, bà nghĩ đến đâu." Đồng tướng vô cùng bất đắc dĩ. Ông ta rất chán ghét thương thảo việc trong triều với phu nhân mình, cách nhìn của phụ nhân thật là ngu không ai bằng: "Hoàng Thượng hiện giờ thấy Thái Tử chăm chỉ tiến tới, có tính toán lại tuyển Trắc phi cho Thái Tử... Ý của vi phu, Thái Tử hiện giờ dưới gối không con, mà Thái Tử lại thích nữ tử xinh đẹp..."

Đồng phu nhân lúc này nghe hiểu: "Lão, lão gia, ngài là nói, ngài muốn đưa Kiều Kiều làm thiếp cho Thái Tử?"

"Đấy không phải thiếp, là Trắc phi. Thái Tử hiện giờ được Hoàng Thượng uỷ nhiệm trọng trách. Hoàng Thượng bắt đầu giao cho Thái Tử quyền thế trong triều, Thái Tử sắp bước lên đại thống. Mà Thái Tử hiện giờ dưới gối không con, quan hệ của Thái Tử và Thái Tử Phi không hoà thuận. Kiều Kiều vào phủ Thái Tử, chỉ cần sinh hạ trưởng tử, sau này hài tử kia chính là hoàng trưởng tôn của Hoàng Thượng." Đồng tướng hướng dẫn từng bước, "Chỉ cần Thái Tử đăng cơ, Kiều Kiều chính là Hoàng Quý Phi. Nếu Thái Tử Phi không con, ngay cả vị trí Thái Tử Phi có thể giữ được hay không đều là vấn đề! Chỉ cần Tô thị không giữ nổi vị trí Thái Tử Phi, Kiều Kiều dù là đứng đầu hậu cung cũng chưa chắc không thể."

Truyện Chữ Hay